Cung Ngũ định vòng qua ngồi lên ghế ở bên kia, không ngờ Công tước đại nhân đột nhiên ngồi dậy,
nắm chặt tay cô: “Tiểu Ngũ đừng đi!” Cung Ngũ sững sờ, cô nhìn anh, trầm ngâm một hồi rồi nói: “Tạm thời tôi chưa có ý định đi, đợi cô Triển đến trông chừng anh rồi tôi sẽ đi.”
Công tước đại nhân vẫn nắm1lấy tay cô không chịu buông, “Tiểu Ngũ ngồi xuống với anh một chút, được không?”
Cung Ngũ chặc lưỡi, “Tôi muốn đi mua chút đồ ăn.”
“Anh sẽ cho người mang vào!” Anh nói, giọng nói vừa sốt ruột vừa gấp gáp.
Có lẽ là sợ cô bỏ đi rồi không quay trở lại nên phản ứng hơi mạnh, làm cô giật mình. Cô chu môi, đổi8cách nói: “Vậy thôi đi.” Cô cúi đầu nhìn bàn tay anh đang nắm lấy cổ tay cô, ý muốn nói có thể buông ra rồi, cứ lôi lôi kéo kéo thế này thì không hay chút nào.
Phản ứng của Công tước đại nhân hôm nay có chút chậm chạp, cứ nắm lấy không buông, còn nói: “Đừng đứng nữa, ngồi một chút đi.” “Này,2anh buông tay tôi ra trước đi. Tôi đã nói không đi nữa mà.” Công tước đại nhân: “Để anh nắm một chút được không?”
Cung Ngũ: “..”.
Cô mím môi, cảm thấy vẫn nên nói với anh một tiếng: “Ngài Edward...”
“Tiểu Ngũ.” Anh lên tiếng, “Tối hôm qua em đã đổi cách gọi rồi. Còn có thể giống như trước không?”
Cung Ngũ cúi đầu, trầm ngâm4một hồi, cô lại ngẩng đầu, dùng ngữ khí như không có chuyện gì để nói: “À, thì ra anh nói chuyện xưng hô à? Thật ra tôi thấy không sao cả, là tôi cảm thấy gọi thế nào thoải mái thì gọi thối. Nếu anh đã để tâm như vậy, cảm thấy không giống thì tôi sẽ đổi lại gọi là anh Tiểu Bảo vậy.”
Tuy cô cảm thấy người lần này trở về có chút khác biệt với anh Tiểu Bảo của lúc trước, nhưng cô vẫn đồng ý gọi anh như vậy.
Công tước đại nhân thuận thể trả lời: “Ừ.”
Cung Ngũ không biết nên nói gì, ngập ngừng rồi mới nói tiếp lời trước đó: “Anh Tiểu Bảo, tôi có chuyện muốn nói với anh, bằng không sau này sẽ rất phiền phức.”
Công tước đại nhân: “Em nói đi.” Cung Ngũ nghiêng đầu nhìn anh, nói: “Thật ra, hiện giờ tôi đã có bạn trai rồi.” “Dung Trần?” Anh nói.
Cung Ngũ cảm thấy lạ là vì sao anh lại biết được, nhưng cô không hỏi nhiều, còn gật đầu, nói: “Ừ, là tôi chủ động theo đuối, dù sao anh ta cũng có chút kiêu ngạo.”
Biểu cảm của Công tước đại nhân không hề thay đổi, anh chỉ nói: “Ừ, anh biết rồi.”
Cung Ngũ nhìn anh, lại nhìn xuống cổ tay đang bị anh nắm, cô giơ lên, ra hiệu cho anh buông ra. Công tước đại nhân đột nhiên nói: “Tiểu Ngũ có bạn trai thì cũng chẳng sao, anh không quan tâm bạn trai của Tiểu Ngũ là ai cả.” Cung Ngũ: “Anh Tiểu Bảo, vậy anh có giết người ta không?”
Công tước đại nhân mỉm cười, tóc rối trước mặt che phủ lấy mắt anh khiến dáng vẻ mỉm cười của anh trông có vài tà ác, anh nói: “Không đâu. Sao anh có thể giết bạn trai của Tiểu Ngũ được chứ?” “Ồ” Cung Ngũ lại giơ tay lên nhưng anh vẫn không buông ra, cô đành phải nói: “Anh Tiểu Bảo, anh có thể buông tay ra không?” Sau đó Cung Ngũ nghe thấy anh trả lời: “Không thể” Cung Ngũ sững sờ, “Hả?”
Công tước đại nhân ngẩng đầu, mái tóc trước trận hơi lắc lư theo động tác của anh, để lộ ra đôi mắt xuất chúng khác thường. Anh nở nụ cười chẳng dịu dàng cũng chẳng ấm áp chút nào, chỉ là cười cho có lệ thôi, anh nói: “Anh không quan tâm bạn trai của Tiểu Ngũ là ai, sau này anh sẽ không buông tay Tiểu Ngũ nữa. Không bao giờ!”
Cung Ngũ trừng to mắt, nỗ lực lặp lại những lời anh vừa nói trong đầu một lần, sau khi hiểu rõ, cô lập tức đưa ra một kết luận đanh thép: Công tước đại nhân là vô lại? Đúng vậy.
“Sau này anh sẽ không bao giờ buông tay Tiểu Ngũ nữa, cho đến ngày mà anh chết đi.” Anh nhìn vào mắt cô, nói: “Nếu cái chết là sự trừng phạt của anh, vậy thì trước khi chết, anh phải đứng trước mặt Tiểu Ngũ lần nữa, bằng không, anh không giết người không phóng hỏa không làm chuyện thương thiên hại lí mà lại phán anh tử hình, sự trừng phạt đó thật sự rất lớn. Tiếu Ngũ sẽ là chiến lợi phẩm trước khi anh chết, ai cũng không được tranh giành với một kẻ liều mạng.” Cung Ngũ lập tức giơ tay cánh tay còn lại chỉ vào anh, nói: “Anh! Anh đúng là...”
Công tước đại nhân ngẩng đầu nhìn cô, nói: “Chỉ vì anh đã phạm lỗi khiến cho Tiểu Ngũ đau lòng, mà Tiểu Ngũ phán anh án tử hình, điều đó không công bằng. Tử tù cũng có cơ hội để trình bày mọi chuyện, không phải sao?”
Cung Ngũ nghẹn lời, chỉ vào anh, mãi một hồi mới phun ra được một câu, “Anh vốn dĩ đang cưỡng từ đoạt lý mà!” Cô tức giận hỏi: “Nam nữ yêu nhau rồi chia tay, chia tay như vậy là tử hình sao? Chuyện này với chuyện phạm tội chết là khái niệm giống nhau sao?”
Cô rõ ràng là người miệng mồm lanh lợi, nhưng vì thái độ bất thường của người trước mặt này mà cô nói không lên lời.
“Đối với anh mà nói, đó chính là tử hình. Khi anh quyết định chia tay với Tiểu Ngũ, anh đã tự phán cho mình tội tử hình.” Anh nhìn vào mắt cô, lại nói: “Nhưng mà... sự chờ đợi trước khi chết khiến anh cảm thấy sợ hãi hơn cả khi cái chết thật sự đến. Anh hết lần này đến lần khác thuyết phục bản thân, đừng bao giờ làm phiền Tiểu Ngũ nữa, cũng đừng bao giờ để cô gái từng bị anh tổn thương lại đau lòng thêm lần thứ hai. Nhưng mà Tiểu Ngũ, anh không kìm được thì phải làm sao? Anh không kìm được nỗi nhớ em, khi anh trở mình thì không kìm được mà tìm kiếm sự tồn tại của em, khi anh nghe thấy tiếng chuông cửa thì luôn nghĩ đó là em, anh mở miệng ra hét lên thì lại gọi tên Tiểu Ngũ... Anh không kìm được.”
Cung Ngũ hít thật sâu một hơi, nói: “Anh Tiểu Bảo, rồi sẽ từ từ quen dần thôi.”
“Không!” Anh cắt ngang, “Thói quen có thể sửa, nhưng có những thứ không thay đổi được. Tiểu Ngũ, anh hối hận rồi, anh không muốn mất em. Anh sẽ không để mình mất em lần nữa. Em có bạn trai cũng tốt, em có bạn gái cũng được, anh không quan tâm, cũng không để ý, vì Tiểu Ngũ là của anh.”
Cung Ngũ cảm thấy anh cố chấp và cực đoan đến hết thuốc chữa, sao ban đầu cô lại không nghĩ tới nhỉ?
Công tước đại nhân trong ấn tượng của cô rõ ràng là một chàng trai phong độ thanh thoát lịch sự tao nhã, anh nhất định sẽ không vô lại đơn phương tuyên bố cô là của anh như bây giờ.
Cung Ngũ ngước mắt nhìn bịch nước biển, quyết định không tranh chấp vấn đề vô vị kia với một người bệnh đang truyền dịch. Cô là một người phóng khoáng, nhưng không phải ai đứng trước mặt đơn phương tuyên bố thì cô sẽ trở thành bạn gái của người đó. Công tước đại nhân đột nhiên hỏi: “Tay của Tiểu Ngũ có đau không?”
Cung Ngũ sững sờ, “Hả?” Sau đó nhận thức được anh đang hỏi cánh tay của cô, cô lập tức nói: “Không đau nhưng thấy hơi mệt.” Công tước đại nhân buông lỏng tay ra, nói: “Thế thì tốt, anh bệnh rồi, có lẽ một ngày nào đó sẽ chết đi, Tiểu Ngũ chịu một chút có được không?”
Cung Ngũ: “Hả?”
Công tước đại nhân: “Tiểu Ngũ đối sang tay bên kia có được không?” Cung Ngũ mím môi, ngồi bên cạnh giường, mặt nhăn nhó, nói: “Bỏ đi.”
Công tước đại nhân mỉm cười, “Tiểu Ngũ giận rồi phải không?”
Cung Ngũ cúi mặt xuống, không nói gì.
“Xin lỗi. Rõ ràng biết Tiểu Ngũ sẽ tức giận, nhưng anh vẫn quyết định sẽ không buông tay Tiểu Ngũ ra nữa.”
Cung Ngủ không vui nói: “Anh Tiểu Bảo, chuyện mà anh đơn phương tuyên bố tôi không thể đồng ý, hơn nữa, tôi đã nói là tôi có bạn trai rồi.”
“Anh biết. Anh cũng đã nói là không sao mà. Bất luận là ai, anh cũng không quan tâm, Tiểu Ngũ là của anh.” Cung Ngủ không biết nói sao, con người này đã hoàn toàn bước vào cảnh giới tẩu hỏa nhập ma không thể nào kéo lại được nữa. Công tước đại nhân hỏi: “Tiểu Ngũ đã đói chưa?”
Cung Ngũ tức giận đến mức không nói câu nào, mặc kệ anh.
Công tước đại nhân ấn chuông, có giọng nói vang lên: “Ngài Edward” “Chuẩn bị bữa sáng, phần cho hai người.” Anh ngẩng đầu hỏi Cung Ngũ: “Tiểu Ngũ muốn ăn món gì?” “Ăn cái em gái anh ý!” Đây là câu nói tục đầu tiên mà Cung Ngũ kiềm chế đã lâu được thốt ra trước mặt anh. Công tước đại nhân vẫn mỉm cười, sau khi nghe thấy lời của Cung Ngũ thì anh hùa theo: “Bảo Đại Bảo tắm rửa rồi đến đây một chuyến.”
Cung Ngũ: “...” “Vâng thưa ngài Edward. Ngài Edward muốn ăn sáng món gì? Phần của hai người giống nhau phải không?”
Công tước đại nhân hỏi Cung Ngũ: “Tiểu Ngũ muốn ăn sáng món gì?”
Cung Ngũ vốn định cố ý nói “ăn mẹ anh ý”, nhưng lại sợ anh thật sự gọi cô Triển đến. Cô chỉ trừng mắt nhìn anh không nói gì.
Vì thế Công tước đại nhân tự mình quyết định: “Hai phần giống nhau, cháo kèm với món chính.”
“Vâng thưa ngài Edward!” Cung Ngũ lập tức hét to một tiếng: “Ai muốn ăn giống anh chứ? Không được giống nhau!”
“Cô Ngũ muốn ăn gì?”
“Có món gì?” Cung Ngũ hỏi, “Tôi không biết có những món gì?” “Cô Ngũ muốn ăn gì cũng có. Thức ăn Trung Hoa có cháo, sữa đậu nành, nước cơm, bánh bao, vằn thắn.” Cung Ngũ vội vàng chọn đại vài món mình thích, tiếp tục giữ im lặng. Chủ yếu là vì cô không đi được, người nằm trên giường bệnh đột nhiên giống như phát điện, hoàn toàn không giống trước kia thì không nói, dáng vẻ tôn nghiêm sau cùng cũng không cần, giống như con sói đã lột bộ mặt giả tạo ra, lộ ra bản tính lang sói thật sự của mình.
Cung Ngũ nhìn anh mấy lượt.
Công tước đại nhân hỏi: “Tiểu Ngũ sao thế?”
Cung Ngũ híp mắt: “Anh Tiểu Bảo có phải lúc anh bị bệnh thì sẽ dễ dàng mặt dày giở trò làm nũng không?” Công tước đại nhân: “Cái đó phải hỏi mẹ anh, anh có làm nũng hay không thì bà ấy là người rõ nhất.” Cung Ngũ hít thật sâu: “Vâng.” Cô trả lời một tiếng, mím môi, bối rối suy nghĩ liệu sau khi cảm xúc qua đi,
mọi thứ có trở lại bình thường hay không. “Tiểu Ngũ.” Anh dựa vào gối sau lưng, lười biếng nhìn cô nói: “Anh không muốn đi tuần tra nữa.” Cung Ngũ: “Đó không phải là chuyện cần làm của gia tộc Edward mỗi năm sao? Không để có được không?” “Có lẽ là được. Thật ra anh đi và không đi đều như nhau. Anh không muốn cô đơn một mình như vậy, trên đường đi anh bị bệnh, mệt mỏi, thậm chí chết đi, cũng chẳng có ai quan tâm... Người thật sự quan tâm anh cũng không có cách nào đến đó ngay lập tức, anh thậm chí không thể nhìn thấy mặt bọn họ lần sau cùng...”
Cung Ngũ trầm ngâm, cô không biết nên nói tiếp lời này thế nào. Không khí đang bị dồn nén, bất ngờ Công tước đại nhân lại nói: “Có Tiểu Ngũ thật là tốt.” Cung Ngũ trả lời: “Tôi đâu có đồng ý.” Công tước đại nhân mỉm cười: “Anh biết, nhưng trong lòng anh, Tiểu Ngũ đã là của anh rồi.”
Cung Ngủ không trả lời. Quả nhiên là người bị bệnh, đợi hết bệnh thì sẽ ổn thôi.
Cô đang mềm lòng, bằng không cô sẽ đánh anh một cái, tuyệt đối có thể khiến anh buông tay.
“Anh sẽ không buông tay.” Dường như đã nhìn thấu suy nghĩ trong lòng cô, Công tước đại nhân nói câu này. Cung Ngũ liếc mắt, nghe thấy anh lại khẳng định: “Anh sẽ không buông tay Tiểu Ngũ đâu.” Cung Ngũ hít thật sâu, nỗ lực dồn nén cơn sóng dữ trong lòng mình, nếu không phải thấy anh đang bệnh...
Hít thật sâu, tiếp tục thí thật sâu. “Anh Tiểu Bảo, thuốc sắp hết rồi!”
Công tước đại nhân giơ tay ấn chuông: “Bảo bác sĩ Hòa đến đây.” Cung Ngũ lập tức nổi điên: “Cái gì? Rõ ràng là có chuông, còn bảo tôi trông chừng!”
Công tước đại nhân mỉm cười với cô: “Ừ. Có người nhắc nhở vẫn tốt hơn, bác sĩ Hòa có ý tốt thôi.”
Lúc Hòa Húc đi qua thì nhìn thấy vẻ mặt Cung Ngũ đầy sự tức giận, lúc nhìn ông ta thì chỉ muốn cắn chết ông ta. Hòa Húc vội vàng nói: “Tiểu Ngũ sao thế? Tốt xấu gì tôi cũng là người lớn, tôi từng tuổi này rồi, cô đừng ép tôi trở thành chú Tường Lâm chứ! Tôi đã lớn tuổi rồi, cháu cũng đã có rồi, tôi...”
“Bác sĩ Hòa tháo kim.” Cung Ngũ nhắc nhở.
Hòa Húc tháo kim ra, “Đã ăn sáng chưa?” Vừa nói xong, có người bên ngoài gõ cửa: “Ngài Edward, cô Ngũ, bữa sáng đến rồi!”
Cung Ngũ kéo kéo cổ tay: “Tôi đi lấy đồ ăn sáng được chứ?”
Công tước đại nhân mỉm cười buông tay ra: “Được.” Cung Ngũ vừa vặn cổ tay đau nhức khó chịu, vừa đi lấy đồ ăn sáng.