Cung Ngũ cảm thấy bản thân vừa ngủ một giấc, hơn nữa còn ngủ rất say.
Đầu rất nặng, muốn tỉnh nhưng không tỉnh táo được, cứ như đang bị bóng đè. Bên tai vang lên tiếng ong ong, có nam có nữ, cũng không biết bọn họ đang nói gì.
Hòa Húc nhìn vào báo cáo sức khỏe của Cung Ngũ, hỏi: “Lượng thuốc ngủ có nhiều không? Thời gian ngủ hơi dài rồi đấy.”
“Không nhiều, chỉ tiêm vào lượng thuốc đủ để chúng tôi1có thời gian kiểm tra, sau đó cô ấy sẽ tự tỉnh lại.” Hòa Húc phục rồi, như vậy cũng ngủ được, cô không biết mình đang ở đâu mà cũng dám ngủ sao?
Cung Ngũ buồn ngủ không muốn mở mắt dậy, càng ngủ thì càng muốn ngủ thêm. Hôm nay tỉnh dậy cũng không biết đi đầu ăn cơm chùa, Tiểu Bát nhất định vẫn muốn cô dẫn nó ra ngoài chơi, còn chưa nghĩ ra sẽ đi đâu chơi, thật là phiền8lòng. Không đúng, tối hôm qua có phải có chuyện gì đó xảy ra không? Hình như có ai đó đến tìm cô, mà ai đến thế nhỉ? Vừa nghĩ tới đây, đầu óc vốn hỗn loạn dần dần trở nên minh mẫn, ký ức cũng từng chút từng chút quay trở lại.
Hình như là... Công tước đại nhân đến tìm cô! Còn nói những lời rất là kỳ lạ. Đúng rồi, Cung Ngũ lập tức nhớ ra, cô bị Công tước đại nhân2bắt cóc rồi!
Còn một chuyện nữa, cô bị bắt đến chỗ nào thế?
Cô mở to mắt, đập vào mắt là một màn tuyết trắng tinh, Hòa Húc lập tức lên tiếng: “Ôi chao, tỉnh rồi à?”
Cung Ngủ mơ màng nhìn ông ta, sau đó vội vàng ngồi dậy, giơ tay nhìn vào cổ tay mình, cô lờ mờ nhớ rằng dường như có người dùng vải trói tay cô lại. “Phí Tiểu Bảo đâu?!” Cô đột nhiên hét to một tiếng, “Tên khốn kiếp4đó ở đâu?”
Cô leo xuống, sát khí đùng đùng xông ra ngoài: “Anh ta đầu? Cút ra đây cho tôi! Hôm nay tôi sẽ đích thân bóp chết anh ta mới hả giận!”
Quá tức giận rồi, ức hiếp người quá đáng lắm! Xem cô không phải là con người đúng không? Bắt cóc, còn trói cô lại mà bắt cóc, đây là chuyện mà cảnh sát cũng không giải quyết được sao? Hòa Húc nhìn biểu cảm của cô, vẻ mặt không nói nên lời, nói: “Cậu ấy à? Không cần cô động thủ. Cô đi theo tôi.”
Cung Ngũ bước từng bước mà máu trong người sôi sục, mím môi đi theo sau lưng Hòa Húc. Hòa Húc mở cửa một căn phòng, trong phòng chỉ mở một chiếc đèn nhỏ, rèm cửa kéo ra một nửa, có thể nhìn thấy trời đã sáng. Công tước đại nhân đang nằm trên giường, đắp một chiếc chăn mỏng, trên cổ tay có gắn kim truyền dịch.
Cơn tức giận đùng đùng lúc vừa mới đến của Cung Ngũ lập tức tan biến không còn dấu vết. Cô sững sờ đứng
một góc, mím môi, không nói lời nào nhìn người đang nằm trên giường. Nếu nói tối hôm qua không thể nhìn rõ vẻ mặt anh rốt cuộc tiều tụy ra sao thì hiện giờ cô đã có thể nhìn thấy rất rõ ràng. Sắc mặt anh cực kỳ khó coi, dường như thật sự không cần cô phải ra tay, có lẽ một lúc nào đó anh sẽ chết đi.
Hòa Húc khua tay với Cung Ngũ, “Cậu ấy ở đây, cô xác định vẫn muốn đích thân bóp chết cậu ấy chứ?” Cung Ngũ trầm ngâm một hồi, mới nói: “Thôi đi.” Hòa Húc điều chỉnh tốc độ truyền nước biển chậm lại một chút, bật ống dẫn, nói: “Dù sao cũng đã tỉnh dậy, giúp tôi trông chừng bình thuốc, khi nào hết thì gọi tôi một tiếng, tôi ở ngay phòng bên cạnh.” Cung Ngũ không đồng ý nhưng cũng không từ chối. Cô đột nhiên nói: “Bác sĩ Hòa.”
Hòa Húc đứng lại, nhìn cô. Cung Ngũ: “Anh ấy còn sống được bao lâu?” Hòa Húc suy nghĩ, nói: “Cài này... e rằng không có ai dám bảo đảm với cô. Có lẽ là một năm, hoặc là mười năm, hoặc có lẽ sống rất thọ rồi nhắm mắt xuôi tay. Ai biết được chứ?” “Là vậy à, con người phải suy nghĩ về hướng tốt đẹp, vậy thì tôi hi vọng anh ấy có thể sống trường thọ rồi nhắm mắt xuôi tay nhẹ nhàng.” Hòa Húc mỉm cười: “Ừ, đúng vậy, chúng tôi đều hi vọng như vậy.”
Nói xong, Hòa Húc bước ra ngoài.
Cung Ngũ vẫn đứng yên không cử động, nhìn sang bình thuốc kia, sau đó kéo ghế rồi ngồi xuống bên cạnh anh.
Tối hôm qua lúc ra ngoài cô quên mang theo điện thoại nên bây giờ ngồi đợi thế này thật sự rất buồn chán.
Điều đáng sợ nhất trong đời người chính là đợi thời gian trôi qua.
Người nằm trên giường vẫn ngủ say, hơi thở đều đặn bình ổn, chỉ có sắc mặt là trắng bệch, dưới mắt còn có quầng thâm màu xanh nhạt, trông cứ như đã rất nhiều ngày không ngủ. Đối với chuyện tối hôm qua cô vẫn còn rất mơ hồ, hoàn toàn không biết đã xảy ra chuyện gì. Tại sao lại đưa cô đến đây? Mục đích là gì?
Hiện giờ không biết đã là mấy giờ, Tiểu Bát sáng sớm thức dậy thì phải làm sao? Có phải không tìm thấy cô lại nói cô không giữ lời hứa hay không? Cô còn định bàn với Yến Đại Bảo chuyện học lái xe nữa. Cung Ngữ không khỏi thở dài một hơi, sau đó nghe thấy giọng Công tước đại nhân mơ màng vang lên: “Tiểu Ngũ...”
Cung Ngũ thu lại tầm mắt, Công tước đại nhân không biết từ khi nào đã tỉnh dậy.
Bốn mắt nhìn nhau, Cung Ngủ không nói gì. Thật ra cô có rất nhiều chuyện muốn hỏi anh, nhưng nhìn thấy dáng vẻ của anh bây giờ, Cung Ngũ không thể nào hỏi được.
Anh hỏi: “Vẫn còn giận sao?” Anh nghiêng đầu nhìn kim tiêm trên tay mình, chống người lên ngồi dậy, rút kim tiêm trên tay ra, Cung Ngũ lập tức la lên: “Anh rút ra làm gì thế? Con người anh sao lại như vậy chứ?”
Nói xong thì không quan tâm Công tước đại nhân đang có lời muốn nói với cô, trực tiếp xông ra ngoài, dùng tay gõ cửa thật mạnh phòng đối diện: “Bác sĩ Hòa, bác sĩ Hòa, ông mau ra đây!”
Người mở cửa là một người đàn ông trung niên, Cung Ngũ nhìn, hai bên đều là người, gõ cửa sai rồi, vội vàng đứng dậy chạy qua gõ cánh cửa bên cạnh: “Bác sĩ Hòa, bác sĩ Hòa, ông mau ra đây, anh ấy rút kim ra rồi!”
Hòa Húc đi ra, “Tôi biết mà... không cần lo lắng!”
Ông ta vội vàng xông qua. Cung Ngủ không dám nhìn kim tiêm, cô ở bên ngoài đời, một hồi sau thì nghe thấy Hòa Húc hét gọi cô: “Tiểu Ngũ! Mau vào giữ cậu ấy lại!”
Cung Ngũ chạy vào thì nhìn thấy Công tước đại nhân chân không đứng dưới đất, đầu tóc lộn xộn, nếu không phải gương mặt đó có ngũ quan anh tuấn thì cô hoàn toàn không thể nhìn ra dáng vẻ quý tộc của anh.
Hòa Húc vẫy tay gọi Cung Ngũ, dáng vẻ như đang vẫy tay gọi chú chó nhỏ chạy qua nhào vào người khác, “Đè cậu ấy lên giường đi!” Cung Ngũ giơ ngón trỏ chỉ vào mình: “Tôi?” Hòa Húc trừng mắt, giơ cây kim trong tay lên, nói: “Tôi đè cậu ấy, cô tiêm thuốc à?”
Cung Ngũ nhìn ra ngoài, đám vệ sĩ của Công tước đại nhân đầu, người làm đâu, đi đâu hết rồi? “Đừng tìm nữa, dáng vẻ cậu ấy như vậy, tuyệt đối không muốn cho đám người đó nhìn thấy.” Hòa Húc giơ kim ra, “Mau lên đi!”
Cung Ngũ ngẩng đầu nhìn sang Công tước đại nhân, Công tước đại nhân đứng dưới đất ngay đầu giường, biểu cảm có chút buồn bã, đầu tóc lộn xộn rũ xuống, vô tình làm cho độ tuổi của anh già đi vài phần. Dáng vẻ trưởng thành hằng ngày khiến cho anh bây giờ trông như một người khác, có một sự tương phản khiến người ta bất ngờ. Cung Ngũ mím môi đi qua, đột nhiên đây anh lên giường: “Nằm lên giường đi! Anh đâu phải trẻ con ba tuổi nữa, còn sợ bị tiêm thuốc à? Mau nằm xuống! Bình thuốc này chưa truyền xong thì hôm nay không được ăn cơm!”
Công tước đại nhân không trả lời, nhưng cơ thể lại rất nghe lời mà làm theo lời cô nằm lên giường, anh mở to mắt nhìn cô. Cung Ngũ vội vàng nói: “Nhìn cái gì? Bác sĩ Hòa, ông mau tiêm thuốc đi!”
Hòa Húc nhìn Công tước đại nhân, đổi một vị trí khác cắm kim vào lại.
Khi tay anh bị Hòa Húc cầm giơ lên, Cung Ngũ mới phát hiện thì ra trên mu bàn tay anh chi chít các vết kim tiêm, nhìn vào cảm thấy rất đáng sợ.
Cô mím môi, đứng cạnh đầu giường ở một phía khác, vẫn không nói gì.
Công tước đại nhân yên lặng nằm nhìn về phía trước, để mặc cho Hòa Húc cắm kim lên mu bàn tay anh. Hòa Húc không kiềm được mà nói: “Tôi nói này, người bị bệnh, có thể ra dáng người bệnh một chút không? Tiêm, uống thuốc là quá trình không thể thiếu, cậu dằn vặt thế này kết quả cuối cùng chỉ có một mà thôi, chết sớm!”
Ông ta nhìn đồng hồ, “Tôi thấy có lẽ không lâu nữa bà Triển cũng sẽ biết cậu trở về, cậu hãy tự suy nghĩ nên ăn nói thế nào với bà Triển đi. Đến lúc đó đừng lôi tôi vào chống lưng, tôi từng tuổi này rồi, không chịu được giày vò, hiểu không?”
Công tước đại nhân vẫn không nói gì, Hòa Húc tức hầm hầm, sau đó ném cho Cung Ngũ một câu: “Tiểu Ngũ này, vẫn phải phiền cô trông chừng một chút, cậu ấy thế này, không nói lời nào tháo kim ra, nói không muốn tiêm thì không tiêm, ai cũng không khuyên được. Có biết vì sao chúng tôi đến đây không? Đột nhiên phát điên lên, cứ một mực đòi về Thanh Thành, người này có chuyện gì thể gì? Tôi thật sự chả hiểu nổi.”
Cung Ngũ vẫn không nói gì, Hòa Húc tức giận đùng đùng đi ra ngoài, “Có chuyện gì thì gọi tôi.”
Nói rồi, ông ta đóng cửa bỏ đi.