Cung Ngũ trợn mắt giận dữ, che phần ót của mình lại, quay đầu liền nhìn thấy khung cảnh trong sảnh. Các mỹ nữ bên các bàn bida đều bị mời lui về phòng phía sau, mỗi chiếc bàn bida đều bị các vệ sĩ áo đen xông vào kiểm1tra một lượt, đến cả lầu hai cũng có người đang kiểm tra hoàn cảnh xung quanh.
Người dẫn đầu đang nói chuyện với giám đốc Hứa, biểu cảm trên mặt giám đốc Hứa thay đổi liên tục, cuối cùng vội vã gọi điện cho ông chủ của mình, chưa đến8vài phút sau, ông chủ đã vội vàng chạy đến.
Đối phương giàu có hào phóng, trực tiếp bao trọn cả câu lạc bộ, điều kiện là không cho phép bất kỳ ai không có phận sự đến gần.
Khí thế lần này quá lớn, ông chủ của câu lạc bộ năm2ngoái sau khi trải qua mấy lần giày vò của lão biến thái Yến Hồi, tin chắc trên đời này vẫn còn rất nhiều nhân vật ông chưa từng biết đến, nói sao cũng không thể đắc tội, lập tức làm theo.
Đại sảnh và lầu hai bị giải tán toàn4bộ, lầu trên lầu dưới đứng đầy các vệ sĩ áo đen. Đợi tất cả mọi thứ trong câu lạc bộ được sắp xếp ổn thỏa, một bóng người từ cửa lớn đại sảnh chậm rãi bước vào.
Thân hình cao ráo, dáng người đĩnh đạc, đôi chân dài thẳng tắp đi chậm từng bước vào trong, từng cử chỉ hành động đều mang theo dáng vẻ ưu nhã thong dong điềm tĩnh.
Anh ta lại một lần nữa thành công khiến mọi người xung quanh trở nên vừa nóng nảy vừa vội vàng, tỏ rõ tiết tấu của anh mới là chủ đạo.
Cung Ngũ vẫn đang che tay sau ót, mở mắt trừng trừng nhìn người kia bước về phía bọn họ.
Ông chủ và giám đốc Hứa rất muốn tiến đến nghênh đón nhưng bị người trực tiếp đẩy ra. Một tấm chi phiếu bao trọn được đưa đến trước mặt ông chủ, ông chủ và giám đốc Hứa bị người ta khách khí mời trở về phòng sau.
Cung Ngũ không tự chủ lẩm bẩm: “Ây da má ơi, đúng là Mr Con Lười đến thật rồi!”
Đoàn Tiêu và La Tiểu Cảnh há hốc mồm, hai người ngây ngốc ngồi đó, nhất thời không biết họ có thuộc phạm vi giải tán không, dù sao khí thế của người trước mặt cũng quá mạnh, trực tiếp nghiền nát họ thành cám.
Lý Tư Không đã nhảy dựng lên, phất tay đuổi hết những người đi theo Mr Con Lười, “Bảo! Cuối cùng cậu cũng đến rồi, chính là nha đầu chết tiệt kia, chính cô ta ức hiếp tôi! Bảo, cậu phải báo thù cho tôi, bằng không tôi sẽ không đội trời chung với cậu!”
Mr Con Lười chỉ chậm rãi bước đến, giữa chừng chỉ hơi hơi nghiêng đầu nhìn Lý Tư Không một cái, mặt không chút biểu cảm, dường như đã quen với phản ứng này của hắn.
Lý Tư Không sốt ruột kêu lên: “Cậu lại không nói chuyện! Cậu lại không nói chuyện! Cậu có còn là anh em của tôi nữa không? Tôi phải đi tìm dì cáo trạng, tôi bị người ta ức hiếp cậu cũng không thèm quan tâm!”
Cuối cùng, Mr Con Lười mới mở miệng, nói một chữ: “Được.”
Cung Ngũ rúc sau lưng hai người Đoàn Tiêu và La Tiểu Cảnh, len lén đưa mắt nhìn ra ngoài, đối với một chữ “Được” của anh ta họ có rất nhiều suy đoán. Anh ta hứa với Lý Nhị thiếu sẽ báo thù hay là đồng ý không đội trời chung với Lý Nhị thiếu? Hay là bảo Lý Nhị thiếu cứ đi tìm dì của anh ta cáo trạng đi?
Tóm lại ba người đều không đoán được. Lý Nhị thiếu đã đưa Mr Con Lười vào căn phòng kính.
“Đồ keo kiệt, cô đến đây!” Lý Tư Không bắt đầu khoe khoang, cảm giác cứ như sau lưng anh ta có một cái đuôi tàng hình sắp vểnh lên tận trời luôn rồi, “Tôi nói cho cô biết, đây chính là cao thủ mà tôi tìm đến để thu thập cô!”
Cung Ngũ trừng mắt, nhỏ giọng lầm bầm: “Cao thủ? Haha, rõ ràng chỉ có Mr Con Lười ngốc nghếch đến thôi mà.”
Đoàn Tiêu vội đưa tay kéo váy của Cung Ngũ: “Ngũ à, chúng ta chịu thua đi có được không? Không thấy họ có nhiều người như vậy sao? Lỡ như người ta không vui, chúng ta chắc phải bò về nhà mất.”
Cung Ngũ căn bản không thèm để ý đến Đoàn Tiêu, cô cầm cây cơ trong tay, bước lên trước một bước, “Anh chính là cao thủ mà Lý Nhị thiếu mời đến sao? Lên đi, ai sợ ai?”
Mr Con Lười chậm rãi ngẩng đầu, tầm mắt dừng lại trên khuôn mặt Cung Ngũ, không nhúc nhích, kỳ lạ cứ như thời gian bất động vậy.
Cung Ngũ suýt chút nữa là ngáp dài, sau đó liền nghe thấy Mr Con Lười mở miệng: “Hóa ra là Cung Ngũ tiểu thư, chúng ta lại gặp nhau rồi.” Anh khiêm tốn lại ôn hòa nói: “Xin chào.”
Cung Ngũ: “... ”
Khóe miệng cô co rút, cứ cảm thấy phong cách có chút thay đổi rồi, không phải nên là cao thủ đối địch quyết chiến cao thấp sao, ánh mắt nhìn đối phương không phải kiểu ánh mắt hừng hực xẹt tia lửa điện sao?
Lý Tư Không ở bên cạnh nhảy nhót: “Bắt đầu! Bắt đầu đi! Đừng dong dài!”
Cung Ngũ lườm anh ta: “Cũng không phải anh đánh, anh vội cái con khỉ?” Cánh tay cầm cơ nện mạnh xuống đất, cô lắc đầu, một lần nữa điều chỉnh lại suy nghĩ, lớn giọng nói: “Nếu anh đã là cao thủ do Lý Nhị thiếu mời đến, vậy chúng ta bắt đầu đi. Lãng phí thời gian chính là lãng phí tiền bạc, con người tôi đối với hành vi lãng phí tiền vô cùng căm ghét.”
Lý Tư Không ở bên cạnh giục Mr Con Lười: “Bảo, nhanh lên, nhanh lên, bắt đầu đánh đi! Cậu còn chậm rì rì thế nữa thì tôi đi mách dì đấy!”
“Dì anh nhìn thấy anh như vậy, chắc chắn sẽ tát cho anh một phát.” Cung Ngũ ở bên cạnh trừng mắt, nói lời châm chọc.
Lý Tư Không hất cằm, nhìn Cung Ngũ, nói: “Ai nói chứ? Tôi đẹp trai như vậy, dì tôi yêu tôi chết đi được!”
“Haha.” Cung Ngũ cười gượng hai tiếng, bước đến trước bàn bida, đưa tay lấy khung tam giác, gom bi trắng lại, đưa đến trước mặt Mr Con Lười, nói: “Anh là khách, anh khai cuộc đi.”
Mr Con Lười vẫn đứng im không cử động, tay của Cung Ngũ vẫn đang giơ ra trước mặt anh, năm ngón tay hơi hướng về trước, cầm lấy một viên vi trắng.
Cô giơ đến mỏi cả tay rồi.
Cung Ngũ có chút tức giận, đưa thẳng đến trước mặt anh, lớn tiếng nói: “Tiên sinh, rốt cuộc anh có khai cuộc hay không?”
“Ơ.” cuối cùng Mr Con Lười cũng đã mở kim khẩu, anh nói: “Tôi họ Phí... ”
“Hóa ra là anh Phí, xin chào xin chào!” Cung Ngũ vội nói: “Khai cuộc đi!”
Vị Phí tiên sinh này cuối cùng cũng đưa tay nhận lấy bi, chậm rãi bước đến bên cạnh bàn bida, đặt bi vào trung tâm một chút, đón lấy cây cơ mà Lý Nhị thiếu đưa đến, nói: “Hình như chúng ta đã từng gặp mặt, Cung Ngũ tiểu thư có nhớ không?”
Cung Ngũ trừng mắt, gật đầu: “Nhớ.” Sau đó vội thúc giục: “Anh Phí khai cuộc, khai cuộc đi!”
Phí tiên sinh tuy nói chuyện chậm rì rì hành động cũng chậm rì rì, nhưng đánh cơ lại vô cùng dứt khoát nhanh nhẹn, bi trắng bị đánh tan ra, nháy mắt va vào các bi khác của anh.
Liên tục hai bi màu trơn vào lỗ, một cú đánh khai cuộc rất đẹp.
Lý Tư Không ở bên cạnh đắc ý: “Bảo, đánh đẹp lắm!”
Cung Ngũ vội nhắc nhở: “Anh đừng nói chuyện, làm lỡ thời gian.”
Mr Con Lười vốn động tác đã chậm, anh ta còn đang bị Lý Nhị thiếu quấy rầy, một ván bida không lẽ phải đánh đến tối sao?
Phí tiên sinh không nhanh không chậm đi quanh bàn bida một vòng, bắt đầu lựa chọn vị trí tốt nhất.
Cung Ngũ ban đầu còn đợi ở bên cạnh anh, sau đó phát hiện Mr Con Lười thật sự quá chậm, cô đứng đến mỏi cả chân, cuối cùng bước đến ngồi ngây ngốc bên cạnh Đoàn Tiêu, mặt không chút biểu cảm chờ đợi.
Mỗi lần Phí tiên sinh đánh vào một bi, Lý Tư Không ở bên cạnh liền khoe khoang: “Lại vào rồi lại vào rồi! Bảo, đánh đẹp lắm!”
Lúc chỉ còn lại hai bi màu trơn, cuối cùng cũng đến lượt Cung Ngũ. Cung Ngũ sớm đã đợi đến sốt ruột, Đoàn Tiêu len lén tính nhẩm, vị Phí tiên sinh đó đánh vào mấy bi màu trơn mà đã phải tốn nửa tiếng đồng hồ.
Cung Ngũ đi xung quanh bàn một vòng, phân tích vị trí và góc độ của bi sọc, bắt đầu cơ đầu tiên.
Cô hơi khom lưng, giạng chân, duy trì độ cao cơ thể và lúc này tập trung tất cả tinh thần muốn đánh vào vị trí bi tốt nhất. Cô nhìn chằm chằm vào mục tiêu, giơ tay, trực tiếp đánh ra.
Chính vào lúc cô dự định đánh viên bi thứ hai, Mr Con Lười ở phía sau đột nhiên lên tiếng: “Quần áo của Cung Ngũ tiểu thư rất đẹp.”
Cung Ngũ quay đầu, nhìn thấy Đoàn Tiêu và La Tiểu Cảnh khoa tay múa chân giương nanh múa vuốt chỉ chỏ gì đó, cô mướt mải mồ hôi, nói gì vậy chứ?
Trong lòng Đoàn Tiêu và La Tiểu Cảnh hoàn toàn sụp đổ: Ngũ à, váy của cậu ngắn quá, quần lót của cậu lộ cả ra rồi!