Giám đốc Hứa đang nghĩ xem phải nói thế nào với cô, không ngờ cô đã tự mình nhắc đến. Vậy thì sau này nếu Bộ Sinh đến có hỏi, ông cũng dễ ăn nói hơn.
Ông nhìn Cung Ngũ một cái: “Tiểu Ngũ à, không phải không đưa cho cô, mà là sợ ngài Bộ đến nói đồng phục không đẹp... ”
“Là công việc của tôi chứ đâu phải công việc của anh ấy, sao phải sợ anh ấy hỏi chứ?”
Giám đốc Hứa1suy nghĩ một lúc, “Nếu cô đã muốn mặc, tôi đương nhiên không có ý kiến, thống nhất cũng dễ quản lý. Nhưng nếu ngài Bộ đến có hỏi, tự cô phải giải thích với ngài ấy đó. Được, vậy tôi sẽ gọi người đưa cô đi thay đồng phục, đồng phục đều sạch cả, cô có thể yên tâm mặc.”
Cung Ngũ gật đầu: “Được!”
Cảm thấy như bản thân như chiến thắng được gì đó, cô vui vẻ đi thay đồng phục.
Đồng phục8là một bộ váy rất ngắn, cổ áo xẻ chữ V rất sâu.
Cung Ngũ đứng trước kính, trừng mắt, cứ cảm thấy so với tổ trưởng đứng kế bên còn thiếu chút gì đó.
Nghiên cứu một hồi lâu, cô đưa tay bóp bóp ngực của mình, đã hiểu ra. Khuôn ngực của tổ trưởng cứ như bị người ta đánh sưng lên vậy, thế nên mới kéo căng phần cúc áo cứ như sắp nổ tung ra.
Cúc áo này của cô cảm giác2thật sự rất an toàn!
“Chị Tiểu Nhã, vóc dáng của chị sao lại đẹp vậy?” Cung Ngũ quay đầu nhìn sang tổ trưởng, vẻ mặt ngưỡng mộ nói: “Chị có chiêu gì thì giới thiệu cho em với, em cũng muốn to hơn một chút.”
Mũi của tổ trưởng phồng lên, quét mắt nhìn cô một cái: “Có người do bẩm sinh, có người do lớn lên tự như vậy. Có thể có chiêu gì chứ?”
Cung Ngũ ngây ra tại chỗ, món đồ chơi4này còn có cách nói hôm trước và hôm sau* nữa à?
Tổ trưởng lấy cọ phấn thoa lên mặt. Cung Ngũ liền đứng bên cạnh giương mắt nhìn nửa ngày, sau đó kéo chiếc váy của mình, nhảy nhót chạy ra ngoài.
Chiếc váy khó khăn lắm mới che được chiếc mông nhỏ của cô. Đôi chân dài thanh mảnh đạp lên đôi giày, lúc bước đi lướt qua một làn gió nhẹ, chạy như bay về bàn số 9, lại lấy bi ra lau một lần nữa.
Bây giờ cô thoải mái hơn rồi, vì cô đã giống như những người khác.
Đoàn Tiêu và La Tiểu Cảnh đã đến nhưng bị chặn ở ngoài cửa không cho vào. Họ gọi điện cho Cung Ngũ, Cung Ngũ ra đón: “Sao hai cậu lại ngốc như vậy chứ?”
Đoàn Tiêu nhìn bộ đồng phục trên người cô, lại nhìn sang bên cạnh: “Ngũ à, cậu mặc thế này tuy rất đẹp, nhưng không giống con gái nhà lành chút nào.”
Cung Ngũ trừng mắt: “Ai nói chứ? Đây là đồng phục của tớ! Tiểu Cảnh, cậu nói đi?”
La Tiểu Cảnh chậc lưỡi: “Tớ cảm thấy A Tiêu nói rất đúng... ”
Cung Ngũ quay đầu bỏ đi: “Tôi ghi hận hai người cả đời!”
Đoàn Tiêu vội đuổi theo: “Nhỏ mọn, tớ đây là nói vấn đề của bộ đồng phục chứ đâu phải nói vấn đề của cậu. Bây giờ cậu là thục nữ, đương nhiên bọn tớ biết.”
Hai người nói cả nửa ngày mới khiến sắc mặt Cung Ngũ chuyển biến tốt một chút. Hai người họ đến để xem náo nhiệt. Hôm qua Lý Nhị thiếu đã nói hôm nay phải cho Tiểu Ngũ biết tay, bọn họ cũng muốn xem thử, hắn mời cao thủ phương nào đến?
Váy tuy có hơi ngắn một chút, sau lưng áo còn có khẩu ngữ quảng cáo, nhưng không ảnh hưởng đến tâm trạng đang rất tốt của Cung Ngũ. Cô cầm cây cơ lên tiếp tục đánh. Đoàn Tiêu và La Tiểu Cảnh thì ở bên cạnh giúp cô nghiên cứu, “Ngũ, tớ cảm thấy từ góc độ này dễ vào hơn nè!”
“Tớ cảm thấy đánh vào lỗ kia có thể vào đó!”
Cung Ngũ cũng mặc kệ họ, chỉ tập trung tinh thần, phải suy xét hết tất cả các góc độ khó.
“Đồ keo kiệt!” Giọng của Lý Nhị thiếu truyền đến: “Đồ keo kiệt à, cô đến sớm nhỉ... ” Nói được nửa chừng, giọng của Lý Tư Không đã dừng lại, tròng mắt dừng lại trên bộ đồng phục trên người Cung Ngũ, “Cô mặc cái quỷ gì vậy?”
Cung Ngũ đưa tay kéo váy đồng phục, nói: “Nhị thiếu, anh mù à? Đồng phục đó, còn có thể là cái quỷ gì chứ?”
Lý Nhị thiếu giật giật khóe miệng, “Xấu chết được!”
Cung Ngũ khoanh tay: “Anh nói lại lần nữa xem?”
“Xấu!” Hắn nhấn mạnh: “Nói lại bao nhiêu lần cũng là xấu! Người ta mặc ngực to mông to, nhìn đến đâu cũng thấy tràn đầy, cô thì sao? Muốn ngực chẳng có ngực, muốn mông chẳng có mông, cũng dám mặc à? Mau đi thay đi!”
“Ai nói tôi không có ngực? Tôi chỉ thiếu một chút xíu xiu nữa thôi là C đó nhé, chỉ một xíu xiu thôi!” Cung Ngũ trừng mắt: “Muốn đánh nhau phải không? Đây là minh chứng tôi là nhân viên ở đây, tôi cứ không thay đó!”
“C mà cô nói ra không biết thẹn sao?” Hắn cười nhạo: “Cô nhìn người ta đi, có ai không phải đều là D trở lên chứ?”
“Tôi nhổ!” Cung Ngũ tức giận: “Thế nên tôi mới trở nên nổi bật hơn người!”
Thấy hai người sắp nổ ra trận cãi vã không có hồi kết, Đoàn Tiêu vội xông đến trước mặt Lý Nhị thiếu, nói: “Nhị thiếu, anh đừng cãi với cậu ấy, càng cãi cậu ấy càng không nghe, dù sao cũng chẳng có gì để xem, cứ để cậu ấy mặc, cũng chỉ bản thân cậu ấy cảm thấy đẹp thôi.”
Cây cơ trong tay Cung Ngũ gõ xuống đất, liếc nhìn Lý Tư Không, đang cân nhắc xem có nên cãi tiếp hay không.
Lý Tư Không vừa thấy, liền mở miệng nói: “Thật ra nhỏ cũng có cái tốt của nhỏ, lúc già cũng không bị chảy xệ! Chỉ là cái váy này... rất dễ bị lộ.” Anh ta cố tình khom người nhìn xuống, nói: “Ây da, tôi nhìn thấy rồi, màu lam, còn có cả đường viền hoa nữa!”
Cung Ngũ vội đưa tay che váy của mình lại: “Đồ lưu manh! Tiêu, Tiểu Cảnh, đánh anh ta!”
Hai chiến hữu không có chút nghĩa khí vào thời khắc quan trọng đều không dùng được, đồng thời lắc đầu.
Đoàn Tiêu vội chuyển chủ đề: “Đúng rồi Nhị thiếu, anh nói nhờ viện binh đến mà? Người đâu?”
Sự chú ý của Cung Ngũ quả nhiên bị thu hút, cô lập tức hỏi: “Người đâu? Khỉ con gọi kẻ ngốc đến làm viện binh à? Nực cười!”
Lý Tư Không lập tức nhảy dựng lên: “Cô lại tỏ vẻ phải không? Người sẽ lập tức đến ngay, đến rồi cô sẽ biết sợ thôi. Nhóc con, cô cũng rất kiêu ngạo đó!”
Cung Ngũ khoanh tay, rung đùi, mỉm cười với hắn: “Có bản lĩnh thì gọi người đến đây, tôi cũng chống mắt lên xem là thần thánh phương nào.”
Cá mè một lứa, bạn bè của anh ta dù nghĩ thế nào cũng chẳng giỏi hơn được mấy, đừng đến thêm một tên chỉ biết gây cười nữa là được.
Lý Tư Không liếc Cung Ngũ, đột nhiên lộ ra hàm răng trắng tinh, hỏi: “Tiền sửa xe năm mươi vạn đó của cô đã trả chưa?”
Cung Ngũ ngây người: “Liên quan gì đến anh, anh cũng đâu giúp tôi trả.”
Lý Tư Không đưa tay vuốt cằm, cười gian: “Biết sợ rồi sao?”
“Bộ Sinh có tiền, tôi chẳng thèm sợ!”
Lý Tư Không mỉm cười: “Tiền của đàn ông cô tưởng là của cô sao? Ngây thơ.”
Cung Ngũ liếc sang: “Anh nói vậy cũng xấu quá rồi, không lẽ sau này anh cưới vợ, anh muốn sống tách riêng với cô ấy sao?”
Lý Tư Không khoanh tay, bắt tréo hai chân, vẻ mặt đắc ý nói: “Tôi à? Vợ tương lai của tôi nhất định sẽ yêu tôi đến chết đi sống lại mới được. Như vậy cô ấy yêu tôi sẽ nhiều hơn yêu tiền của tôi, tôi vừa tiết kiệm tiền vừa có người yêu, tốt biết mấy.”
Cung Ngũ chỉ vào anh, “Anh là đồ thiếu đạo đức!”
Đột nhiên nghe thấy ngoài cửa nhốn nháo, tiếp đó có rất nhiều người mặc vest đen mang giày da từ bên ngoài xông vào, nhanh chóng phân bố đến các góc trong đại sảnh. Sau đó một người đàn ông mặc đồ đen bước thẳng đến quầy lễ tân, mở miệng nói mấy chữ: “Bao trọn, mời lập tức giải tán!”
Lý Tư Không quay đầu nhìn ra cửa một cái, mỉm cười đứng lên, đưa tay chỉ vào sau ót Cung Ngũ, cười trên nỗi đau của người khác nói: “Tiểu Ngộ Không đáng thương, chủ nợ của cô đến rồi!”
* “hôm trước”, hôm sau” trùng âm với “bẩm sinh” và “sau này lớn lên” nên nữ chính hiểu lầm.