Lăng tiên sinh đã trở lại, nhà Lăng Siêu lập tức náo nhiệt hơn rất
nhiều, thậm chí những kẻ thân thích vốn chưa bao giờ gặp qua cũng đều
đến chơi. Mỗi ngày bọn họ phải tiếp đãi khách khứa nhiều tới mức hai
cánh cổng lớn cũng sắp bị phá tung rồi.
Tiêu Thỏ không thích những người đó, đặc biệt là ánh mắt bọn họ nhìn Lăng Siêu, trông như chuẩn bị ăn thịt hắn tới nơi vậy.
Đương nhiên Lăng Siêu cũng không thích, cho nên mỗi lần về tới nhà
nhìn thấy đám trẻ con lạ hoắc chơi trước sân, Lăng Siêu liền vác cặp đi
thẳng tới nhà Tiêu Thỏ làm bài tập.
Làm xong bài, mẹ Tiêu Thỏ lại tiếp tục giữ hắn lại ăn cơm, mãi tới khi khách khứa về hết, Lăng Siêu mới thu dọn sách vở về nhà.
Sau đó, Lăng tiên sinh nhận ra sự thay đổi của con mình, cảm thấy cứ
như vậy tiếp tục sẽ không tốt cho con mình. Ông ta liền bàn với vợ vào
trong trung tâm thị trấn ở, nơi đó phòng ốc lớn, điều kiện học tập cũng
tốt, sẽ có ích cho tương lai của Lăng Siêu.
Nhưng Lăng nương nhất quyết không chịu. « Nếu chuyển đi như thế, biết tìm đâu cô con dâu nghe lời như Tiêu Thỏ. » (Oài, yêu mẹ Lăng Siêu nhất!)
Lăng tiên sinh nghĩ nghĩ cũng thấy đúng, vì thế không tiếp tục có ý
muốn chuyển nhà nữa. Thật ra, vài năm nay ông ta ở bên ngoài làm ăn này
nọ, lòng vẫn luôn cảm thấy có lỗi với vợ con ở nhà, cho nên từ khi được
lão bà tha thứ, ông ta vẫn tuân thủ câu "nhất vợ nhì trời", vợ nói gì
ông ta không dám không nghe theo, thành một ông chồng đủ tiêu chuẩn Nhị
Thập Tứ Hiếu. (1)
Lăng Siêu tuy không phải chuyển nhà, nhưng mấy tháng sau, đồ án quy
hoạch của chính phủ lại được chuyển xuống, căn phố lâu đời nhà Tiêu Thỏ
và Lăng Siêu được quy hoạch thành một khu công viên dạo chơi, năm sau sẽ động thổ thi công.
Tất nhiên, để giải tỏa mặt bằng và làm yên lòng cư dân trên phố, chủ
tịch thị trấn đã sớm thay mặt bọn họ chuẩn bị tốt nhà cửa phòng ốc, là
khu chung cư ở vùng mới phát triển. Tuy có hơi xa, nhưng so với nhà cũ
thật sự lớn hơn nhiều. Đó là một khu kiến trúc khép kín, nhà cao tầng
đều có thang máy lên xuống, tới hôm chuyển nhà cũng là do chính phủ phái một đoàn xe tải đi giúp đỡ.
Mẹ Tiêu Thỏ ban đầu không chịu chuyển, sau đó Tiêu Thỏ vừa nghe nói
có thang máy, liền chỉ sợ không kịp chuyển, luôn miệng thúc giục mẹ mình đồng ý. Mẹ nàng suy đi tính lại, ngẫm ra một mình chống đối cũng chả có thanh danh gì hay ho, vì thế liền đáp ứng chuyển nhà.
Nhà Tiêu Thỏ đã đồng ý chuyển, nhà Lăng Siêu tất nhiên cũng đi theo,
mà cũng không biết là có định trước hay do duyên phận, hai nhà bọn họ
lại ở chung tòa nhà. Hơn nữa lại càng gần hơn trước, thang dừng chung
một tầng, nhà Tiêu Thỏ rẽ sang trái, nhà Lăng Siêu rẽ sang bên phải, hai cánh cổng lần này chỉ cách nhau không đến ba bốn thước.
Tới khi chuyển nhà xong xuôi, nhìn lịch đã là tháng tám, Tiêu Thỏ rốt cục cũng ngơ ngơ ngáo ngáo học xong tiểu học, chính thức sắp trở thành
một nữ sinh sơ trung.
Nói là lên sơ trung, thật ra trường của Tiêu Thỏ tiểu học và sơ trung vốn vẫn dùng chung một khu nhà, bọn học sinh như Tiêu Thỏ chỉ việc từ
tòa nhà này chuyển sang tòa nhà khác, đường đi học không có gì thay đổi.
Chỉ có điều, khi đó hiệu trưởng trường sơ trung lại vẫn là ông già
thích làm kiểm tra năng lực của sáu năm về trước (2). Một tay vung bút,
thế là lần này các tân học sinh sơ trung lại tiếp tục đi kiểm tra năng
lực.
Lần này, hai cân táo của Tiêu nương hoàn toàn không còn có ích.
Hiệu trưởng nói. « Con của bà trí lực không hề tốt chút nào, về sau
lên trung học chắc chắn có hại, không bằng để cô bé học nghệ thuật đi. »
Mẹ nàng thật khó hiểu. « Nghệ thuật? Nghệ thuật gì cơ? »
« Ví dụ như là học mỹ thuật, học thư pháp chẳng hạn. »
« Không được, không được! » Mẹ nàng lắc đầu muốn gãy cả cổ. « Tiểu
Thỏ nhà chúng tôi vẽ tranh trông như viết chữ, còn viết chữ trông như vẽ tranh, không được! Tuyệt đối không được! » (viết chữ ở đây là viết
thư pháp, không phải viết thường)
Hiệu trưởng liền nghĩ nghĩ. « Nếu không học âm nhạc vậy, học piano, học múa chẳng hạn? »
« Hiệu trưởng, ông đừng đùa nữa mà! Nhà chúng tôi nghèo rớt, ngay là cái nồi bằng thép cũng không mua nổi một cái, còn nói mua piano? Còn
về phần học múa, lại càng không mua được sách vở nhạc nhẽo quần áo, thà
cho nàng đi học võ thuật còn hơn! »
Hiệu trưởng liền vỗ bàn bốp một cái. « Võ thuật? Cũng được đấy! »
Cứ thế, Tiêu Thỏ vừa lên sơ trung, mẹ nàng liền đưa nàng tới một võ
quán có danh tiếng gần đó xin học. Tiêu Thỏ cho tới giờ còn chưa biết võ thuật ra sao, lúc theo mẹ vào trong võ quán, mặt đầy vẻ khiếp hãi.
Thày giáo dạy võ mặt mày hung ác như Võ Đại Lang hỏi nàng. « Cháu tên gì? »
« Tiêu Thỏ. »
« Con thỏ nhỏ? » (Tiêu đồng âm với tiểu là nhỏ, tiểu thỏ lại là một
ẩn dụ về sự hiền lành) Lão võ sư ngẩn người. « Cháu từng học võ bao giờ
chưa? »
Tiêu Thỏ lắc đầu. « Chưa học bao giờ. »
Mẹ nàng vội vã tiếp lời. « Thưa thày, đứa nhỏ này dù chưa bao giờ học võ, nhưng nó đã từng trèo cây rất giỏi. »
Ông thày dạy võ vừa nghe liền hào hứng. « Một cô bé con lại có thể trèo cây cơ à? Không tồi, có tiềm năng, ta nhận. »
Từ đó, Tiêu Thỏ liền bắt đầu đi theo võ sư Võ Đại Lang học võ
Mãi tới thật lâu về sau, Tiêu Thỏ mới biết té ra vị võ sư nhìn bình
thường thế này, lại từng tham gia đại hội võ thuật toàn quốc, lại còn
đạt giải nhất, kẻ đứng thứ hai, bị ông ta đánh bại ấy, so ra còn cao hơn ông ta hai cái đầu.
Võ sư này té ra đâu phải là Võ Đại lang gì? Rõ ràng là Võ Tòng ngụy trang Võ Đại Lang thì có!(3)
Lúc đó, nhà Tiêu Thỏ đã ở khu nhà mới được một thời gian. Nhà mới khá xa trường học, không còn có thể đi bộ nữa. Vì thế mẹ nàng liền mua cho
nàng một cái xe đạp dành cho các bé gái nhỏ, trên tay nắm còn có vài sợi ruy băng màu phấn hồng. (4)
Tiêu Thỏ không thích cái xe đạp này, cảm thấy nó quá trẻ con. Nàng
thích cái xe hiệu Giant của Lăng Siêu kìa, xe màu đen nhé, phóng lên cảm thấy mình như một cơn gió. Lăng Siêu mỗi lần mặc sơ mi trắng đứng ở
cạnh xe, nhìn qua thật rất có khí phách hào hoa! (5) (*mắt long lanh
ngời sáng*)
Có một lần, sáng Tiêu Thỏ dậy thật là sớm, không chờ Lăng Siêu liền
tự mình xuống nhà, ra nhà để xe cưỡi lên chiếc xe Giant của Lăng Siêu đi luôn.
Nhà để xe của hai gia đình vốn không chung nhau, nhưng vì Tiêu Thỏ
thích nhìn xe Lăng Siêu, luôn thích đem xe mình để nhờ vào nhà để xe của nhà Lăng Siêu. Sau đó Lăng Siêu ngán nàng làm phiền gọi hắn mở cửa,
liền tự đánh thêm một chiếc chìa khóa nữa cho nàng. Không ngờ tới nàng
lợi dụng nó để "gây án".
Tiêu Thỏ đạp xe của Lăng Siêu tới trường học xong, vô cùng sung sướng thoải mái đem xe tới nhà để xe của trường, đeo cặp sách bước vào lớp.
Tới trưa, nàng đi vệ sinh, chợt nghe tiếng một đám nữ sinh lớp bên cạnh đang tán gẫu.
Nữ sinh Giáp. « Sáng nay lúc ta đi học nha, gặp qua trưởng ban Lăng
Siêu của lớp Tám (sơ nhị, xem chú thích) nha, các ngươi đoán thử xem.
Anh ấy bước xuống từ một chiếc ô tô thể thao nha! »
Nữ sinh Ất. « Ta biết ta biết, chính là anh Lăng Siêu tuấn tú đẹp
trai đúng không? Không ngờ nhà anh ấy giàu như vậy, quả thật là một
hoàng tử bạch mã nha! »
Nữ sinh Bính.(6) « Các ngươi thôi mơ mộng hão huyền đi! Lăng Siêu người ta có bạn gái rồi đó. »
« Ai thế? »
« Là Tiêu Thỏ lớp bên ấy mà! »
Thế là, Tiêu Thỏ đang kéo quần đứng lên thiếu chút nữa rơi vào bồn cầu ngất xỉu. (ack = =")
Lời đồn đại không có thật này, tại sao tới giờ mọi người vẫn không chịu quên đi nhỉ? T___T
Hôm đó tan học, tới phiên Tiêu Thỏ làm vệ sinh lớp, nàng dọn dẹp gọn
ghẽ xong xuôi, liền vác cặp chuẩn bị đi lấy xe. Xuống đến nhà để xe,
phát hiện nơi mình để xe buổi sáng có một bóng người rất quen thuộc đang đứng, mặt nghiêm nghị muốn dọa người.
Tiêu Thỏ tự biết họa đã tới, chầm chậm bước qua, giả bộ ngây ngô chào hỏi. « Sao cậu giờ này vẫn chưa về? »
Lăng Siêu hừ một tiếng. « Chờ cậu. »
Tiêu Thỏ phát hoảng. « Không cần chờ tớ, cậu vốn có thể về trước mà... »
« Tiêu Thỏ! » Lăng Siêu ngắt lời nàng, giọng trầm xuống.
Tiêu Thỏ biết, chỉ cần hắn gọi đầy đủ cả tên lẫn họ nàng, nghĩa là nàng nên cúi đầu nhận sai đi.
« Thật xin lỗi mà... Tớ chỉ muốn cưỡi thử xe cậu một lần thôi. Tớ cam đoan sẽ không có lần tiếp theo! » Nàng giơ ba ngón tay (7), mắt long
lanh nước ngước nhìn hắn. Tuy lúc đó bọn họ vẫn cao bằng nhau, nhưng
Lăng Siêu đứng trước mặt Tiêu Thỏ, không biết làm sao nhìn vẫn có điểm
lợi hại hơn hẳn.
Hắn nhìn thấy ánh mắt đáng thương của Tiêu Thỏ, những lời trách cứ
giáo huấn đang muốn trào ra liền nuốt trở lại. (ai da, bé có nguy
cơ/tiềm năng dại gái nha!)
Hắn ngừng một chút, rồi chìa tay ra. « Chìa khóa. »
Tiêu Thỏ ngoan ngoãn mở cặp lấy ra chìa khóa xe đưa cho hắn.
Lăng Siêu lấy xe ra ngồi lên yên, sau đó quay đầu nhìn Tiêu Thỏ. « Ngồi lên. »
« Làm gì? »
« Không lẽ cậu muốn một mình đi bộ về? » Sáng nay vì Tiêu Thỏ lấy xe hắn đi học, hắn liền phân vân đứng giữa một bên là cái xe cột dây màu
hồng phấn của Tiêu Thỏ và một bên là chiếc ô tô thể thao màu trắng của
ba hắn một lúc. Cuối cùng không cam lòng nhưng phải chịu để ba hắn dùng ô tô đưa đi học.
Tiêu Thỏ do dự một lát, nhưng vừa nhìn thấy bộ mặt âm trầm giận dữ
của Lăng Siêu liền không chần chờ nữa, ngoan ngoãn ngồi sau xe hắn.
Đúng lúc Lăng Siêu đạp xe chở Tiêu Thỏ ra khỏi cổng trường, lại vô tình gặp mấy nữ sinh lớp bên lúc nãy tán gẫu.
Nữ sinh Giáp hay mắt tràn đầy tình yêu. « Mau nhìn kìa! Kia không
phải Lăng Siêu ở lớp Tám sao? Dáng người đạp xe thật là đẹp nha! »
Nữ sinh Ất hai mắt muốn phun ra lửa. « Nữ sinh hắn đang chở là ai?
Không phải bạn gái hắn chứ? Dáng người sao khó coi như vậy, một chút
xinh đẹp cũng không có! »
Nữ sinh Giáp hưởng ức. « Đúng đúng! Thật sự là xấu xí mà, Lăng Siêu
của chúng ta trắng như vậy, nàng ta đen như vậy, không xứng đôi chút nào! »
Nữ sinh Bính liếc hai bạn một cái. « Xứng hay không đâu phải do các
ngươi quyết định. Dù nàng ta có là con gấu mèo đen xì đi nữa, cũng vẫn
là động vật được quốc gia bảo hộ nha! » (ý là có xấu cũng được "bảo hộ" chu đáo rồi)
« Hắt xì... »
Tiêu Thỏ ngồi sau xe Lăng Siêu chợt nhảy mũi một cái.
« Đừng có chùi vào quần áo tớ đấy. » Lăng Siêu nhắc nhở.
« Ờ. » Tiêu Thỏ không chút để ý hắn nói gì, đưa tay lên quẹt quẹt mũi vài cái, sau đó thật tự nhiên đem tay dừng ở trên áo hắn, chùi chùi...
(@[email protected])
Lăng Siêu. «... » (ý là không còn gì để nói, không nói nổi câu nào... như người đang dịch bài này!)
***
Chú thích:
(1) Nhị thập tứ hiếu: (chữ Hán: 二十四孝) là một tác phẩm trong văn
học Trung Hoa kể lại sự tích của 24 tấm gương hiếu thảo do Quách Cư
Nghiệp (có sách ghi Quách Cư Kinh 郭居敬, bính âm: Guō Jūjìng) vào thời nhà Nguyên biên soạn. Ông nổi tiếng là một người con hiếu thảo, và sau khi
cha mất ông đã xuất bản quyển này. Hầu hết các người con hiếu thảo là
nam giới báo hiếu cho mẹ già. Các câu chuyện được kể lại xảy ra từ thời
Thuấn Đế đến đời ông. (Wikipedia) Có nhiều câu chuyện được dùng làm
điển tích trong văn thơ như lão Lai 70 tuổi còn múa kiếm cho mẹ cười hay là Lưu Tích nhà nghèo, đi ăn mày được cho quả quít còn dấu mang về cho
mẹ.
Trong truyện này, và một số truyện hiện đại khác, thường thấy
nhắc đến các ông chồng theo tiêu chuẩn Nhị Thập Tứ Hiếu, là một cách nói đùa về việc chồng nghe lời vợ một cách triệt để như con cái nghe lời
cha mẹ.
(2) Như đã viết trong bài trước, cấp tiểu học ở Trung Quốc có sáu lớp: từ lớp Một tới lớp Sáu chứ không phải năm lớp như ở VN. Ở cấp sơ
trung (tương đương cấp 2, phổ thông cơ sở) có ba lớp: sơ nhất, sơ nhị,
sơ tam (tương đương lớp Bảy, Tám, Chín của VN). Tốt nghiệp sơ trung sẽ
học tới bậc cao trung (trung học, phổ thông trung học, cấp 3 của VN),
cũng có ba năm: cao nhất, cao nhị, cao tam. Tốt nghiệp cao trung có thể thi Đại học.
Sau đây là phần bổ sung về các cấp học tiếp theo của TQ để bạn dễ hiểu hơn về sau.
Do học phí cao trung khá đắt, gia đình thu nhập thấp có thể cho con chuyển sang học nghề 3 năm ở các trường trung chuyên (trung đẳng chuyên
nghiệp, trung học chuyên nghiệp, VN không có), chức trung (chức nghiệp
trung học, tương đương trung học dạy nghề). Tốt nghiệp hai trường này có thể đi làm ngay hoặc thi vào các trường cao đẳng chức nghiệp (cao chức, cao đẳng dạy nghề). Một ví dụ của cao đẳng dạy nghề lại là... trường sư phạm mẫu giáo.
Tốt nghiệp cao trung (trung học) hoặc chức trung (trung học dạy
nghề) có thể lên tiếp cao đẳng, cao đẳng dạy nghề (như trên nói), đại
học chuyên ngành (gọi tắt là đại chuyên, chỉ học 2-3 năm, VN không có),
hoặc đại học cơ bản (4 năm như VN).
Tốt nghiệp cao chức (cao đẳng dạy nghề) và đại chuyên (đại học
chuyên ngành) không có học vị. Tốt nghiệp đại học cơ bản (tương đương
đại học 4 năm của VN) sẽ có học vị gọi là học sĩ (tương đương cử nhân
của VN, bachelor degree của Mỹ hoặc licence của Pháp).
Sau đại học có thể thi tuyển làm nghiên cứu sinh, sau 3 năm tốt
nghiệp có học vị thạc sĩ (master ở Mỹ và Pháp). Thạc sĩ học tiếp sẽ được học vị bác sĩ (bác trong từ uyên bác, tương đương tiến sĩ của VN,
doctorate degree hoặc Ph.D của Mỹ, doctorat của Pháp).
(3) Võ Đại Lang: theo truyện Thủy Hử, là anh trai Võ Tòng, người vừa lùn vừa thô, mặt mày xấu xí hung ác, nhưng vô cùng hiền lành tốt
bụng, bán dạo bánh bao ở chợ. Cha mẹ mất sớm, anh ta phải nuôi em trai
là Võ Tòng ăn học. Anh ta lấy phải Phan Kim Liên, đẹp mà lẳng lơ, tư
thông với Tây Môn Khánh nổi tiếng hoang dâm vô độ. Hai kẻ ác này thông
đồng hạ độc Đại Lang. Võ Tòng giận dữ, an táng anh trai xong giết chết
bọn chúng để tế lễ anh trai trước khi lên Lương Sơn Bạc. Võ Đại Lang mặt xấu nhưng hiền lành, còn Võ Tòng mặt thư sinh rốt cuộc lại có thể ra
tay giết người. Ý ban đầu ở đây nói ông võ sư này mặt ác nhưng rất hiền
lành. Còn lúc cuối lại nói ông ta thật ra hung hãn như Võ Tòng, nhưng
giả làm Võ Đại Lang...
(4) Xe cho các bé gái (girl"s bike)
(5) Xe hiệu Giant: thường là xe có dáng thể thao, như thế này này, thay bằng màu đen là ra xe của Siêu Siêu!
(6) Giáp Ất Bính Đinh... là các can trong tên năm (Giáp Tuất, Ất
Sửu,...) nhưng ở đây nó được dùng để phiếm chỉ người hội thoại, không
chỉ ai rõ rệt, cũng như ta hay nói anh A, cô B, anh C vậy. Cách nói này
rất thông dụng trong văn Trung Quốc.
(7) Giơ ba ngón tay: khi bạn cụp ngón cái và ngón út tay phải
lại, giơ bàn tay có ba ngón ở giữa thẳng lên trước mặt ai đó, cũng là
lúc bạn thề độc/cam đoan gì đó.