Nếu nói trên đời này thảm nhất là khi bạn đang đi đường thì rơi xuống ao, thì chuyện còn thảm hơn, chính là việc bạn rơi xuống ao, nhưng lại
không biết bơi. Đã thế lại còn chuyện thảm hơn nữa so với việc này, đó
là rơi xuống ao xong, bạn gào thét rõ to hô cứu mạng chán chê, mới phát
hiện hóa ra cái ao này chỉ sâu mỗi một mét.
Mặt đỏ bừng lồm cồm bò từ dưới ao lên, bạn Ngộ Không của chúng ta quả là đã nếm trải đủ.
"Sư phụ, người cố tình chọc con nha..." Ngộ Không cắn môi, vẻ mặt vô cùng ủy khuất tội nghiệp.
Lăng Siêu nhướng mày. "Là do nhà ngươi bản thân đi đường không cẩn thận chứ."
"Nhưng người sao lại có thể làm cái chuyện này sau lưng vị yêu tinh
nhà mình cơ chứ?" Ngộ Không chỉ thẳng vào hai bàn tay mười ngón đang nắm chặt lấy nhau của hắn và Tiêu Thỏ.
"Vì cô ấy chính là vị yêu tinh nhà ta."
Thế là, bạn Ngộ Không tội nghiệp của chúng ta lại "nếm trải" thêm một lần nữa.
Do Ngộ Không bất hạnh rơi xuống nước vài lần, thành một con khỉ nhúng nước, bữa cơm hôm nay đành tạm thời hoãn lại. Trở về phòng ngủ, đương
nhiên Tiêu Thỏ bị đám bạn cùng phòng thay nhau thẩm vấn hỏi cung.
Đổng Đông Đông mặt lạnh như tiền nghiêm giọng. "Thỏ Thỏ, mi biết điều thì tự mình khai ra mau."
Tiêu Thỏ ngượng ngùng xoa đầu. "Ờ... việc này... đấy là... bạn trai ta."
"Vấn đề không nằm ở chỗ đó." Đổng Đông Đông nói to. "Vấn đề là, mi dám lừa gạt bạn bè kìa!"
"Đúng nha Thỏ Thỏ, đáng ra mi phải nói sớm cho chúng ta chứ?" Nghê
Nhĩ Tư có chút phiền lòng, nàng cứ nhớ tới vừa rồi trước mặt người ta lộ vẻ mặt mê trai với bạn trai của người ta, là lại cảm thấy vô cùng xấu
hổ.
Tiêu Thỏ bắt đầu muốn khóc. "Nhưng các mi có hỏi ta đâu..."
"Chả trách anh chàng sư phụ kia hết cô em nọ tới cô em kia, thân mật
vô cùng, té ra các mi đã sớm có gian tình! Nói mau, các mi quen nhau thế nào hả?"
"Đúng nha, nhìn qua các mi giống như quen nhau lâu lắm rồi vậy."
Dưới vẻ mặt hóng chuyện của hai người này, Tiêu Thỏ đành phải kể lại
từ đầu chuyện giữa nàng và Lăng Siêu. (có bao gồm chuyện con thỏ bông
vải hoa xanh không nhỉ? Hí hí)
Tuy Tiêu Thỏ đã là nói tóm lược ngắn gọn, lại không thêm mắm dặm
muối, tu từ cảm thán chi cả, nhưng Đổng Đông Đông và Nghê Nhĩ Tư vẫn
nghe ra mùi vị tươi mới, say sưa chăm chú.
Nghe xong, Nghê Nhĩ Tư cảm thán một câu. "Hóa ra là thật sự có chuyện thanh mai trúc mã như vầy sao!"
Đổng Đông Đông nắm chặt tay lại. "Ai cũng bảo trông ta giống học sinh cấp 2, hay là hôm nào đó ta cũng lượn qua trường sơ trung nào đó kiếm
một bé làm trúc mã cho ta nhỉ?"
Tiêu Thỏ nghe được, vẻ mặt nhăn nhó, vừa quay đầu lại liền thấy Hạ
Mạt nãy giờ không nói gì hóa ra đang vô cùng chăm chú tốc ký trên một
cuốn vở.
"Mi viết gì đấy?" Tiêu Thỏ hỏi.
Hạ Mạt liền đẩy gọng kính trên sống mũi một cái. "Ta cảm thấy vụ việc này có thể dùng để nghiên cứu đề tài về lúc thanh thiếu niên bắt đầu có ý thức về giới tính."
Tiêu Thỏ. "......"
Sự xuất hiện của Lăng Siêu được xem như đoạn mở màn của giai đoạn
khai giảng. Không lâu sau, trường học bắt đầu chính thức vào học.
Do là năm nhất, chương trình học cũng không dính đến nhiều kiến thức
chuyên môn. Tiêu Thỏ cố học cũng không vất vả lắm, trừ mỗi môn toán học
cấp cao mỗi lần học đều khiến nàng đau đầu không thôi, còn các môn khác
nàng đều có thể đối phó vượt qua được.
Vòng bạn bè trong trường học dĩ nhiên là khởi đầu từ phòng ký túc.
Tiêu Thỏ các nàng cũng không phải ngoại lệ. Ngày nào bốn cô gái phòng
438 cũng đi cùng với nhau, đi học cũng ngồi cùng bàn, cứ như vậy chỉ qua một cuối tuần, Tiêu Thỏ cũng đã có thể hiểu thêm về tính cách của mỗi
người.
Đổng Đông Đông người cũng như tên, là một người sống rất có "nhịp
điệu tiết tấu", nói chuyện hay làm việc đều có chút háo hức, lại thẳng
thắn, thêm vẻ bề ngoài vô cùng đáng yêu, không khác gì một cô nàng
Lolita đầy nhiệt huyết. Còn về Nghê Nhĩ Tư, vì nàng thi đại học hai năm
mới vào được trường Z, nên lớn tuổi nhất trong nhóm. Mỗi lần có việc gì
cần giải quyết, nàng đều trưng ra bộ dáng đầy kinh nghiệm phong phú,
nhưng trong thực tế, từ trong ra ngoài cô nàng lại là một người vừa tốt
bụng vừa nhát gan, nguyên việc nàng theo chủ nghĩa ăn chay không sát
sinh là có thể thấy được.
Ngoài ra còn Hạ Mạt, cứ nhắc đến cô nàng này là Tiêu Thỏ lại nản.
Chưa thấy một nữ sinh nào có dáng vẻ thanh nhã xinh đẹp, mà trong đầu
lại mê mẩn tất cả những bộ phận trên cơ thể con người tới mức mê muội
như vậy. Có lần lên lớp học môn sinh lý, Tiêu Thỏ chính mắt nhìn thấy cô nàng lật sách tới phần Chức năng bài tiết của hệ tiêu hóa, rồi say sưa
nghiên cứu suốt ba tiết liền... Hôm đó ăn trưa, cô nàng này còn đặc biệt lấy một phần... lòng lợn phần ruột già để ăn.
Cứ như thế nhìn Hạ Mạt hai hôm liên tục ăn lòng lợn xong, Tiêu Thỏ
rốt cục không nhịn nổi liền hỏi. "Tiểu Mạt à, tại sao mi lại xin vào
khoa Y tá?"
Hạ Mạt vốn đang nhìn chằm chằm khúc ruột già của con lợn ngẩn cả
người, nghe thấy Tiêu Thỏ hỏi mới lưu luyến không nguôi ngẩng đầu lên.
"Ta vốn không điền khoa Y tá nguyện vọng một, nhưng vì điểm không đủ nên phải vào nguyện vọng sau."
"Chứ mi điền chính là khoa nào?"
"Pháp y."
Tiêu Thỏ nhìn xuống khúc ruột lợn trên đĩa kia, rốt cục cũng hiểu ra.
Do Tiêu Thỏ khơi mào câu chuyện trước, hai người kia cũng nhanh chóng tham gia chủ đề này. Mọi người ngồi tán gẫu, nàng mới phát hiện hóa ra
trừ bản thân mình muốn vào khoa Y tá ngay từ đầu, ba người còn lại đều
là bị bắt buộc vào đây cả. Ví dụ như Đổng Đông Đông, nàng điền vốn là
khoa Y, nhưng điểm không đủ nên bị điều đến khoa Y tá. Còn về Nghê Nhĩ
Tư, còn thần kỳ hơn, nghe nói cả nhà nàng có bảy người đều học Y mà ra,
tới lúc điền nguyện vọng, một không đấu lại bảy, nàng chỉ có thể chọn
khoa Y tá.
"Tại sao các mi lại không thích khoa Y tá cơ chứ?" Tiêu Thỏ không hiểu.
"Chứ tại sao mi lại thích?" Đổng Đông Đông hỏi lại.
"Tại vì..." Tiêu Thỏ không biết trả lời sao.
Thật ra nàng muốn làm y tá, chỉ vì trước đây cùng Lăng Siêu vào bệnh
viện, trở nên có ấn tượng vô cùng tốt với nghề y tá, nhưng thật lòng mà
nói, chính mình cũng hiểu đây không phải loại lý do nhất quyết phải trở
thành y tá.
Cuộc đời là thế, có rất nhiều việc, ngay từ lúc chúng ta còn thơ ấu
đã được định sẵn, duyên phận định sẵn, khó mà giải thích được.
Thấy Tiêu Thỏ không trả lời, đề tài lại nhanh chóng được chuyển hướng.
Đổng Đông Đông nói. "Ta mới nhận được tin, buổi lễ chào đón sinh viên mới tối nay xong xuôi, khoa Y tá chúng ta phải tập trung ở phòng học
gần cầu thang nhà A để gặp gỡ người trợ giảng phụ trách sinh viên mới
khoa Y ta chúng ta một chút."
"Nhưng trợ giảng không phải đã có rồi còn gì?" Nghê Nhĩ Tư hỏi lại.
"Ừh, có điều đây là người trợ giảng về tâm lý y tá do học viện đặc
biệt phái đến cho sinh viên mới chúng ta, lại không phải giáo viên, mà
là một sinh viên năm trên."
"Sinh viên?" Tiêu Thỏ đang trầm ngâm cũng liền hồi phục lại. "Sinh viên cũng có thể làm trợ giảng sao?"
"Dĩ nhiên rồi! Nghe nói trường mình hàng năm đều có không ít sinh
viên mới vào do không thích ứng nổi với việc học ở đại học đều tự động
xin nghỉ, thế nên trường mình tuyển một ít các đàn anh đàn chị có kinh
nghiệm học tới làm trợ giảng cho sinh viên mới chúng ta."
"Vậy trợ giảng của chúng ta là đàn chị hay đàn anh nhỉ? Nếu là một người trông dễ nhìn thì tốt biết mấy..."
Ba người còn lại cùng nhau quay sang khinh bỉ Nghê Nhĩ Tư. "Nam sinh khoa Y tá dễ nhìn sao? Mi thật là được voi đòi tiên a!"
Nghê Nhĩ Tư: "......"
Nhưng người nào cũng không ngờ tới, lần này Nghê Nhĩ Tư nhà ta nói
bừa lại thành sự thật. Khoa Y tá luôn âm thịnh dương suy, mất cân bằng
giới tính nghiêm trọng, ấy thế nhưng năm nay lại cử tới một trợ giảng vô cùng dễ nhìn!
Lúc vừa mới khai mạc lễ đón tân sinh viên, chợt nghe lớp bên cạnh có
người rỉ tai nhau lát nữa muốn tới nhìn đàn anh đẹp trai, chờ tới khi lễ đón sinh viên mới kết thúc, tin này đã mọc cánh bay khắp khoa Y tá,
ngay cả các đàn chị năm hai năm ba cũng đều la hét muốn đi tham gia buổi gặp mặt vị trợ giảng trong lòng bọn họ.
Tiêu Thỏ ngốc cả người, rốt cục là đẹp trai tới thế nào mà có thể khiến cho một đám nữ sinh điên cuồng lên thế chứ?
Lúc đó, Đổng Đông Đông vẻ mặt thần bí gian xảo liền chạy từ bên bục giảng tới. "Hỏi thăm được rồi, hỏi thăm được rồi!"
"Sao cơ sao cơ?" Một đám con gái thấy mùi liền hóng hớt bô lô ba la vây chặt cô nàng ở giữa.
"Tớ mới hỏi một đàn chị năm hai, chị ấy nói lần này trợ giảng được cử tới chăm sóc chúng ta là một đàn anh năm bốn khoa Y, tên là Giang Hồ,
là một anh chàng đẹp trai siêu cấp đó nha!"
Một đám con gái lập tức hai mắt sáng lên như sói đói. "Đẹp trai tới mức nào?"
"Nghe nói có một bông hoa khoa Y trường mình, theo đuổi anh ta ba
năm, năm ngoái còn chặn đường tỏ tình công khai với anh ta, kết quả là
bị từ chối tại chỗ!"
"WOW!" Chuyện hành lang hấp dẫn như vậy, không thể không khiến máu đam mê cái đẹp trong lòng mọi người sôi lên, chỉ hận không thể mọc cánh bay thẳng tới nhà A để tận mắt nhìn thấy vị đàn anh đẹp trai trong
truyền thuyết này.
Chỉ có Tiêu Thỏ thì khác, nàng chỉ yên lặng nghĩ tới Lăng Siêu, nếu
xét bề ngoài, hẳn hắn cũng được tính là một gã đẹp trai chứ nhỉ... (Tình nhân trong mắt ra Tây Thi... hí hí...)
Tới phòng học gần cầu thang, quả nhiên đã có không ít người chờ bên
trong, đã thế lại còn có rất nhiều đàn chị bon chen chạy tới, tất cả đều trưng một bộ mặt vô cùng hưng phấn. Có điều, rất nhiều người trong đó
đều là không mời mà tới, khiến cho căn phòng học nhỏ bé không đủ chỗ
ngồi. Bọn Tiêu Thỏ tới cũng hơi muộn, cũng không còn chỗ để vào ngồi.
"Những người này cũng thật là, đây là buổi gặp mặt sinh viên mới
chúng ta kia mà, bọn họ sao lại tới chiếm chỗ vô duyên thế không biết?"
Nghê Nhĩ Tư than thở một câu.
"Nhìn cái gì mà nhìn? Ai bảo các cô tới muộn như vậy!" Một nữ sinh ăn mặc rất sành điệu trừng mắt lườm các nàng một cái.
"Này! Chị này sao có thể nói như thế chứ?" Trách nhiệm của trưởng lớp Đổng Đông Đông liền bùng nổ.
"Tôi tôi làm sao? Các cô tự mình tới muộn còn trách người khác cái
gì?" Thái độ của nữ sinh kia rất là to tiếng, cô ta mới nói mấy câu đã
khiến mọi người chung quanh quay lại nhìn các nàng.
Tiêu Thỏ kéo áo Đông Đông lại. "Đông Đông, đừng thèm cãi nhau với
loại người như vậy!" Nàng vốn luôn là người không thích cãi nhau, gây sự chú ý.
Không ngờ một câu nói khẽ như thế lại lọt được vào tai cô nữ sinh kia.
"Loại người như tôi là sao?" Nữ sinh kia đột ngột đứng lên, Tiêu Thỏ
giờ mới phát hiện nàng ta vốn đã rất là cao, lại còn đi giày cao gót,
khí thế vô cùng áp bức người khác.
Nãy giờ xung đột với nàng ta, dù sao cũng toàn mấy cô sinh viên mới
vào đại học, còn non nớt lắm. Nàng ta hùng hổ như thế khiến mọi người
đều ngẩn người, Nghê Nhĩ Tư vốn nhát gan liền lùi về phía sau vài bước,
chỉ có Tiêu Thỏ tiến lên nói thẳng. "Chị à, em thấy chị nói chuyện như
vậy không có lý lẽ gì là sao?"
Người nọ ngẩn ra, hiển nhiên chưa từng bị người khác phản đối lại bao giờ, liền nổi giận. "Cái gì không có lý lẽ? Chị đây còn cần một sinh
viên mới chưa nứt mắt như chúng bay dạy dỗ sao? Có biết thế nào là đạo
lý người đến trước được hưởng trước không? Các cô tự đến muộn còn trách
người khác cái gì. Cô..."
Bà chị kia miệng liên thanh như pháo nổ, rõ ràng chính mình vô lý,
chị ta lại nói ý như mình mới là hợp lý hợp tình, khí thế bức người.
Tiêu Thỏ từ nhỏ chưa thấy ai như thế, cũng có chút sững sờ.
Mắt thấy người nọ càng nói càng hăng, còn hùng hổ ép nàng lùi lại về
phía tường phía sau, bỗng một bóng người chắn giữa hai bọn họ.
"Xem ra vai trò trợ giảng của mình bắt đầu có việc để làm rồi đây."
Lời nói mang theo ý cười, Tiêu Thỏ giật mình, lập tức phát hiện chàng
trai trước mặt mình rất rất là cao, mặc một chiếc áo sơ mi vừa ôm lấy
người. Từ nơi nàng đứng có thể thoáng thấy gương mặt nhìn nghiêng của
anh ta, trên sống mũi còn đeo một chiếc kính gọng vàng, nhìn qua đường
viền phần dưới khuôn mặt cũng thấy vô cùng đẹp trai.
Ngay đúng lúc Tiêu Thỏ thả hồn lên mây, bà chị lúc nãy khí thế còn
hùng hổ áp bức người khác liền lập tức biến mất, thay vào đó là một
giọng dịu dàng ngọt ngào. "Giang sư huynh..."
Giang sư huynh? Chính là đàn anh Giang Hồ trong truyền thuyết kia sao?
Một chút im lặng kéo dài ngắn ngủi, tiếng thảo luận dần dần vang lên, trung tâm của sự chú ý lúc này bắt đầu nhanh chóng chuyển sang vị nam
sinh vô cùng dễ nhìn mang tên Giang Hồ này.