Con Thỏ Bắt Nạt Cỏ Gần Hang

Chương 32

Khoảnh khắc ấy, cả không gian và thời gian như đứng lại. Trong ánh
mắt đen huyền sâu thẳm mà kẻ khác khó mà nắm bắt được của Lăng Siêu,
Tiêu Thỏ bỗng có chút bối rối không biết làm sao, cũng không biết mục
đích hắn xuất hiện ở đây để làm gì.

Ngay lúc nàng xấu hổ vươn tay ra chuẩn bị chào hỏi hắn, Lăng Siêu vốn vẫn đang nhìn nàng bỗng rời ánh mắt đi, tỏ ra như thể chưa có chuyện gì xảy ra, vui vẻ chào hỏi mọi người.

Tay Tiêu Thỏ sựng lại giữa khoảng không.

Hắn... vậy mà lại không để ý tới nàng! >___<

Đám người có mặt vốn đều bị sự xuất hiện đột ngột của Lăng Siêu khiến cho sững sờ tại chỗ không biết nói gì, bỗng dưng lại thấy mặt hắn tươi
cười vui vẻ chào hỏi, lúc này tất cả mới hồi phục tâm trí, trong đó phải kể đến kích động nhất là Đổng Đông Đông.

Mặt hoàn toàn không đổi sắc, nàng ta thốt. "Hóa ra dáng vẻ sư phụ lại phong lưu phóng khoáng như vậy, quả nhiên không hổ danh Ngự đệ ca ca
trong truyền thuyết!"

Ngự đệ ca ca? Quả nhiên tính cách của Đổng Đông Đông so với Tương
Quyên Quyên về độ "liều miệng" thật là kẻ tám lạng người nửa cân. Tiêu
Thỏ đưa tay lên lau mồ hôi trên trán, nhân cơ hội lén nhìn qua Lăng Siêu một cái, chỉ thấy vẻ mặt hắn tỉnh bơ như thường, như thể việc gọi hắn
như vậy cũng chả có gì là đặc biệt cả.

Bỗng nhiên, có tiếng Ngộ Không đứng bên cạnh trêu chọc. "Cô em đừng
nhầm, sư phụ của bọn anh ngoài phong lưu tiêu sái, đa tài bác học ra,
xét trên phương diện "tránh gần nữ sắc", cũng không hề thua kém Ngự đệ
ca ca đâu nha!"

"Thật ư?" Hạ Mạt vốn nãy giờ im lặng không nói gì bỗng hai mắt lóe
sáng, y chang vẻ mặt hồi sáng khi cô nàng dùng dép đập bẹp dí bạn gián
tội nghiệp kia.

Môi Tiêu Thỏ khẽ run lên, không phải là một hủ nữ yêu đam mỹ đó chứ?

Không ngoài dự đoán, câu tiếp theo Hạ Mạt thốt ra chính là câu hỏi không chút ngại ngần. "Vậy anh là thích con trai sao?"

"Ack..."

Trừ Lăng Siêu và Tiêu Thỏ mặt mày xám xịt lại, tất cả những người khác đều muốn té nhào ra đất.

Đặc biệt là Ngộ Không, cậu ta ôm bụng cười bò tới mức chảy cả nước
mắt. "Đàn em thân mến, em đừng nghĩ bậy, sư phụ tụi anh là đàn ông có vợ thôi mà!"

"Có điều cho tới giờ hắn vẫn chưa chịu mang bà xã tới trình diện tụi
anh!" Bát Giới vẻ mặt thật thà cũng nhịn không nổi nói chen vào.


Nghê Nhĩ Tư nghịch ngợm trêu. "Hay là... trong nhà sư phụ các anh là một con yêu tinh nên không dám mang tới?"

"Cũng có thể lắm a..."

Trong lúc cả đám người thoải mái vui vẻ bàn tán, chỉ có mình Tiêu Thỏ là mặt hết xanh mét lại đỏ ửng rồi trắng bệch, vô cùng đặc biệt.

Ngươi mới là yêu tinh, cả nhà các người mới đều là yêu tinh! (Ha ha ha, Tiêu Thỏ nhận mình là bà xã rồi đó nha!)

Ngay lúc nàng nghiến răng nghiến lợi thầm mắng những người kia, ánh
mắt Lăng Siêu bỗng như cố ý như vô tình liếc một cái về phía nàng, như
cười mà không cười, vẻ mặt bình tĩnh ung dung nhìn diễn trò hay trước
mặt khiến cho Tiêu Thỏ nổi giận.

"Cũng có thể là vì yêu tinh không muốn ăn thịt Đường Tăng." Tiêu Thỏ chen lời.

Đổng Đông Đông cười. "Vậy yêu tinh thật là ngu ngốc! Thịt Đường Tăng
có thể làm cho người ta trường sinh bất lão nha, con yêu tinh nào mà lại không muốn ăn chứ?"

"Chắc gì nào!" Tiêu Thỏ cố tình lườm qua Lăng Siêu một cái. "Ai cũng
nói thịt Đường Tăng có thể trường sinh bất lão, nhưng đã có ai thật sự
nếm thử đâu? Nói không chừng ăn xong không những không có trường sinh
bất lão, mà còn bị táo bón đi ngoài nữa kìa!" (1)

"Vậy..." Đổng Đông Đông quả nhiên không trả lời được, đúng là trong
Tây Du Ký vẫn chưa thấy con yêu tinh nào ăn được thịt Đường Tăng, cũng
không khác gì phim hoạt hình mèo đuổi chuột, tới giờ Tom nào có ăn thịt
được Jerry đâu.

Tiêu Thỏ vênh mặt nhướng mày nhìn Lăng Siêu. Hừ! Da trắng thịt béo
không chắc đã là Đường Tăng, mà cũng có thể là Ngưu Ma Vương biến thân.
Xuất gia đi tu không nhất thiết đều tứ đại giai không (2) coi mọi thứ là hư ảo, mà cũng có thể là Cưu Ma Trí độc ác. (3)

Mọi người vừa đi vừa tán gấu, chủ đề về Đường Tăng và yêu tinh rất nhanh đều bị gạt qua một bên.

Có thể nhận ra, Ngộ Không là một gã luôn luôn tạo không khí vui vẻ
hài hước, mà tình cờ Đổng Đông Đông cũng là một cô nương mồm năm miệng
mười, do đó suốt đường đi, mọi người đều liên tục cười nói vui vẻ.

Nhưng thân ở giữa đám người vui vẻ ấy, Tiêu Thỏ rõ ràng không hề có
tâm tình tốt như vậy. Nàng vừa đi vừa lén quan sát Lăng Siêu, hắn bước
đi không nhanh không chậm phía sau, không tự nêu ra chủ đề, cũng không
tham gia trò chuyện, có điều thỉnh thoảng trên mặt lại hiện ra một vẻ
tươi cười thần bí khó lường, khiến trong lòng nàng như có kiến bò trên
chảo vậy.

Cứ như vậy thẳng đường tới ký túc xá nữ sinh, Nghê Nhĩ Tư bỗng thần
thần bí bí kéo Tiêu Thỏ qua một bên thì thào. "Thỏ Thỏ, mi có thấy gã sư phụ kia bộ dạng rất là tuấn tú không?"

Hả? Tiêu Thỏ sửng sốt, cũng gượng cười. "Có chút chút..."

"Gì mà chút chút? Phải nói là đẹp trai mê người! Không được, đã vào
chùa thì phải cúng Phật, làm gì phải làm cho trót (4), chúng ta không
thể lãng phí một cơ hội tốt như vậy, lát nữa lúc về tới chỗ cửa ký túc,
mi đi hỏi số điện thoại của anh í đi nha!"

Tiêu Thỏ ngán ngẩm, mặt mũi sầm sì hỏi. "Không cần khoa trương như thế chứ? Hơn nữa... Tại sao lại là ta đi?"


"Bởi vì..." Nghê Nhĩ Tư không dám nói mình không đủ can đảm, ậm à ậm ừ một lúc mới thốt lên. "Bởi vì mi xinh nhất trong đám mà!"

Tiêu Thỏ lảo đảo, thiết chút nữa ngã lăn ra đất.

Chị hai à, chị tìm ra cái cớ này cũng thật quá miễn cưỡng đi. >___<

Thấy Tiêu Thỏ không đồng ý, Nghê Nhĩ Tư cũng có chút cuống, mắt thấy
ký túc xá nữ đã tới gần, nàng vội nói. "Mi không đi, ta đi vậy!"

Không biết vì sao, vừa nghe cô nàng nói thế, trong lòng Tiêu Thỏ bỗng có chút khẩn trương không rõ, liền buột miệng. "Đừng!"

"Thế thì mi đi đi!" Nghê Nhĩ Tư vừa dứt lời, bất ngờ không báo trước đẩy Tiêu Thỏ một cái.

Cô nàng này được lắm, lúc bê sách thì kêu không có sức, vậy mà đẩy
người thì mạnh thế này, Tiêu Thỏ không để ý bị đẩy một cái, loạng choạng hai bước, tình cờ thế nào liền ngã ập xuống ngay gần Lăng Siêu.

Nàng vừa "ôi" một tiếng, thân hình chuẩn bị ngã xuống đã được Lăng Siêu đỡ lấy.

Lòng bàn tay hắn ấm nóng kinh người, hơi nóng thấm qua lớp vải áo
phông chạm vào làn da nhạy cảm bên hông nàng, khiến Tiêu Thỏ có chút
hoảng hốt thất thần. (sắc lang lộ mặt!)

Lúc này, những người đi trước cũng đã nghe thấy tiếng kêu của Tiêu
Thỏ lập tức quay đầu lại xem sao, vừa thấy tư thế này của hai người, mặt lập tức sững sờ.

Không phải chỉ là trượng nghĩa hào hiệp giúp mang sách về thôi sao,
làm sao lại cũng có thể tạo ra tình huống đầy rẫy mùi vị gian tình thế
này?

Tiêu Thỏ cuống quýt tới mức mặt mũi đỏ bừng, thật muốn túm bàn tay
hắn trên eo nàng bỏ ra, nhưng hắn lại cố tình không chịu buông tay, lại
còn di tay xuống dưới kéo mạnh, cố ý vô tình đem nàng ôm thẳng vào lòng, miệng còn ra bộ tốt bụng nhắc nhở. "Ấy, sư muội cẩn thận chút!"

Rõ ràng là hắn ăn đậu hũ chiếm tiện nghi của người ta, còn giả bộ ra
vẻ ta đây người tốt, mặt không đỏ tim không loạn nhịp, quả là cảnh giới
cao nhất của đám sắc lang mà! (sắc lang này... dĩ nhiên là level cao
rồi!)

Cuối cùng, đến lúc Tiêu Thỏ chuẩn bị nhịn không nổi muốn hét lên, hắn lại đột ngột buông tay lễ phép lui lại phía sau vẻ mặt đầy quan tâm lo
lắng. "Cô em không sao chứ?"

Không sao cái đầu nhà ngươi ấy! Tiêu Thỏ bắt đầu giận tới mức muốn mắng chửi người.

"Không sao không sao..." Nghê Nhĩ Tư vội đi ra giảng hòa. "Cám ơn sư huynh đã giúp, thân thủ của anh thật là nhanh nhẹn!"

"Không có gì, lúc đánh bóng rổ luôn có bóng ném tới mà."

Tiêu Thỏ nhăn nhó, nhà ngươi xem ta là quả bóng rổ chắc!

"Hôm nay may mà có các anh giúp đỡ, hay là tối nay mời mọi người ăn
bữa cơm cùng nhau đi!" Tới chân ký túc xá nữ, Đổng Đông Đông bỗng đề
nghị.

"Được thôi." Ngộ Không nói xong, liền cười gian xảo nhìn Lăng Siêu.
"Bọn anh thì không vấn đề, có điều sư phụ tụi anh ái thê như mệnh, không biết..." (5)

"Tôi cũng đi." Lăng Siêu đáp.


Trong lúc Ngộ Không vẻ mặt vô cùng kinh ngạc sững sờ, Đổng Đông Đông
thốt. "Vậy quyết định nhé, lát nữa năm giờ hẹn ở dưới này, chúng ta tới
nhà ăn đồ Tây ở lầu ba của căng tin."

"Được." Lăng Siêu gật đầu, ánh mắt liếc sang Tiêu Thỏ, khóe môi bỗng
nhếch lên thành một nụ cười quỷ dị. "Sư muội cũng nhớ đến đó."

Tiêu Thỏ. "......"

Do cái nụ cười quái quỷ của Lăng Siêu trước khi rời đi, Tiêu Thỏ vẫn
không vui khi nghĩ đến cái hẹn ăn cơm tối, nàng cân nhắc một lúc, cuối
cùng quyết định không đi vẫn hơn.

"Đông Đông, lát ta không đi ăn cơm tối..."

Nói còn chưa hết câu đã bị ngắt lời phũ phàng. "Tại sao không đi? Thật mất hứng!"

"Đúng a, khó có được dịp may vừa nhập học đã quen được một sư huynh
đẹp trai như thế." Vẻ mặt Nghê Nhĩ Tư vô cùng mê trai đắm đuối.

Tiêu Thỏ bỗng cảm thấy có chút khó chịu. "Người ta có bạn gái rồi mà..."

"Ta biết rồi!" Nghê Nhĩ Tư thản nhiên đáp. "Ta chỉ muốn ngắm trai đẹp chút thôi, dù gì trai đẹp như thế không ai ngắm có phải phí không, chi
bằng ngắm nhiều một lát cho đỡ nghiền!"

Tiêu Thỏ không biết nói gì, lý lẽ thật mạnh mẽ nha!

"Còn Hạ Mạt?" Đổng Đông Đông lại hỏi.

"Mi mời thì ta đi."

Bạn Hạ Mạt thân mến, bạn thật là trực tính đi! >___<

Đổng Đông Đông nhăn nhó quay sang Tiêu Thỏ nói. "Đi thôi, đây là hoạt động tập thể của phòng, mi không đi chính là tách rời đoàn thể đó a!"

Quả nhiên, lớp trưởng chuyên nghiệp lâu năm cũng không phải chỉ có
cái danh, lý lẽ rắn chắc như vậy, Tiêu Thỏ không có cách nào đành phải
gật đầu.

Cứ như thế tới gần năm giờ, Tiêu Thỏ liền cố cứng cỏi đi theo đám bạn gái cùng phòng mới quen được một ngày, không ai giống người thường này
xuống dưới nhà.

Xuống tới nơi, đám Lăng Siêu đã chờ từ lúc nào.

Thấy Lăng Siêu, Tiêu Thỏ bỗng có chút sững sờ, chiếc áo sơ mi hắn mặc chính là...

Trí nhớ của nàng chợt hiện lên ngày hôm ấy cách đây nửa năm. Đó là
hôm sinh nhật Lăng Siêu, hắn học ở trường Z, nàng vẫn ở trường A chuẩn
bị thi đại học, vốn không thể có cơ hội gặp gỡ. Hôm ấy, hắn lại đột ngột gọi điện cho nàng lúc tan học.

"Thỏ Thỏ, tôi chờ cậu ở cổng trường." (Lúc này chưa có vụ cãi nhau,
làm hòa, bà xã ngọt ngào kia nha, nên vẫn xưng hô tôi-cậu nha!)

Nàng hoảng hốt, liền vội vã thu dọn đồ dùng học tập chạy ra khỏi lớp. Khi ấy, hai đứa đã lâu lắm không gặp nhau, trên đường chạy ra cổng
trường, lần đầu tiên trong lòng Tiêu Thỏ có nỗi chờ mong được gặp hắn
nhiều tới thế.


Bởi lúc đó còn đang mùa đông, tới được cổng trường thì trời đã tối
sầm xuống, ánh đèn rực rỡ được thắp lên. Hắn mặc chiếc áo gió màu xám
đứng trong ánh đèn đường lúc hoàng hôn chờ nàng. Làn ánh sáng mờ mờ từ
ngọn đèn rọi vào gương mặt tuấn tú của hắn, vô cùng đẹp đẽ.

Hắn cởi áo gió ra khoác lên người nàng. "Hôm nay sinh nhật tôi, cậu tặng tôi một giờ ở chung nhé?"

Sau đó hai người tới quán cà phê cạnh đó, uống một tách cà phê nóng
hôi hổi, nói chuyện về những thứ diễn ra thời gian qua, không nói yêu
đương cũng không ôm hôn âu yếm, chỉ là nhìn vào mắt nhau, nhìn thấy
nhau, gặp được nhau, cũng lại thành một đoạn ký ức vô cùng khó quên
trong trí nhớ hai người.

Ra khỏi quán cà phê, Tiêu Thỏ một mực muốn tặng quà sinh nhật cho hắn.

Sau đó, hai người chạy tới cửa hàng gần đó mua chiếc áo sơ mi này,
nàng vẫn còn nhớ rõ hôm đó mình không mang theo nhiều tiền, nhưng lại
một mực muốn mua bằng tiền của mình. Cuối cùng dưới ánh mắt nghi hoặc
của nhân viên bán hàng, hai người đành chọn chiếc áo sơ mi lỗi thời đang giảm giá này. Rõ ràng chỉ là một chiếc áo lỗi thời, nhưng hắn lại vui
vẻ vô cùng, còn nói: đây là món quà sinh nhật tốt nhất của hắn năm nay.

Sau đó, Tiêu Thỏ cũng không hề thấy lại chiếc áo sơ mi này. Nàng cũng từng nghĩ, có lẽ màu áo này quả không hợp với hắn, hay có lẽ hắn kỳ
thật vốn không hề thích chiếc áo lỗi thời, chỉ là ngại ngần không nói
thẳng với nàng mà thôi. Tóm lại, Tiêu Thỏ để ý một hồi cũng dần dần quên việc này.

Không ngờ là, hôm nay nàng lại "gặp lại" chiếc áo sơ mi này, vẻ mặt
tuấn tú của hắn dưới đèn đường tối hôm đó lại một lần nữa hiện lên trong đầu nàng. Không biết vì sao, lòng Tiêu Thỏ bỗng dưng mềm nhũn. (Còn vì
sao nữa, haizzz, sắc lang dùng mưu kế dụ dỗ lấy lòng bé Thỏ non đây mà!)

Có lẽ mình vốn không nên giận dỗi hắn lâu như thế, dù gì hai người từ nhỏ bên nhau, hắn vẫn luôn đối tốt với mình, sao nàng không biết cơ
chứ? Nghĩ tới đó, Tiêu Thỏ len lén chạy lên, thừa dịp không ai để ý, khẽ giựt giựt lưng áo Lăng Siêu. (Hic, lời dặn của Thỏ ba đã bị bay vào dĩ
vãng...)

Hắn giật mình quay đầu lại, bỗng như hiểu ra điều gì đó, thò tay ra sau nắm chặt tay nàng.

Hơi ấm từ bàn tay hắn truyền tới, hai người nhìn nhau cười, rốt cục bao nhiêu hiềm khích cũ đều tan biến hết.

"Hai người..."

Một tiếng kêu kinh ngạc khiến cho Tiêu Thỏ không thể không rời ánh
mắt khỏi gương mặt Lăng Siêu, và rồi chứng kiến một màn khiến kẻ khác
còn giật mình hơn.

Bạn Ngộ Không thân mến của chúng ta bởi nhìn thấy cảnh hai người nắm
tay nhau thân thiết như vậy, quá đỗi khiếp sợ, không cẩn thận chú ý,
liền ngã nhào vào... cái ao bên cạnh. T____T

***

Chú thích:

(1) Nguyên văn là Tràng xuyên đỗ lạn: nghĩa đen là thủng ruột
(tràng xuyên), thối dạ dày (đỗ lạn), nghe hơi... dã man nên LV "nói giảm nói tránh" một tí, ý cũng không khác nhau là mấy, đại loại là ăn không
tiêu, nuốt không trôi chả bổ béo gì! (đọc đoạn này chết cười bạn Thỏ,
nói kháy "ông xã" thế này không sợ bị trả thù sao?)

(2) Tứ đại Giai không là chữ lấy trong kinh Kim-cương: "Vô nhân
tướng, Vô ngã tướng, Vô chúng sinh tướng, Vô thọ giả tướng, tứ đại giai

không". Nghĩa là không có hình tượng của người, của ta, của chúng sinh,
không có cái gì lâu dài cả. Bốn cái đó đều là hư ảo...

(3) Cưu Ma Trí (Khưu Ma Trí tùy bản dịch): nhà sư Tây Vực trong
truyện Thiên Long Bát Bộ của Kim Dung, được miêu tả như một kẻ đi tu chỉ vì muốn theo võ học, đam mê võ học thành cuồng, kiêu ngạo không coi ai
ra gì, tham sân si, phóng hỏa giết người ăn thịt uống rượu đều đủ cả,
mãi tới khi bị bạn Đoàn Dự vô tình hút hết công lực mới ngộ ra một điều, mọi thứ đều là hư ảo, từ đó một lòng đi theo đạo Phật, trở thành một
nhà sư đắc đạo.

(4) Nguyên bản là Đã vào thôn thì không thể không qua miếu, ý
cũng tương tự như Vào chùa phải cúng Phật, Lãnh Vân để lại cho thoát
nghĩa.

(5) Ái thê như mệnh: yêu vợ như tính mạng của mình, để nguyên Hán Việt vì bạn Ngộ Không này rất hay dùng thành ngữ chọc người.