Con Thỏ Bắt Nạt Cỏ Gần Hang

Chương 19

Hôm đó, Tiêu Thỏ tan học còn ngồi tại chỗ nói chuyện phiếm với bạn bè, bỗng có người gọi. « Tiêu Thỏ, có người tìm cậu. »

Tiêu Thỏ ngó đầu ra ngoài cửa lớp, té ra là cậu bạn lâu ngày không gặp Duẫn Tử Hàm.

« Tử Hàm, cậu có chuyện gì sao? »

Duẫn Tử Hàm mặt đỏ bừng lên. « Tiểu Thỏ, chiều thứ bảy này cậu có rảnh không? »

« Cuối tuần này tớ không về nhà, nên rảnh, có việc gì thế? »

« Thứ bảy là sinh nhật tớ... tớ muốn mời cậu đi ăn tối. »

« Được a! » Tiêu Thỏ vui vẻ cười. « Cậu muốn có quà gì? »

« Không cần phiền phức thế, có cậu đến là vui rồi. » Duẫn Từ Hàm bình thản đáp, nhưng thật ra lòng gã đã sớm vui như tết. Từ sau khi quá đau
lòng xúc động mà chọn khoa Tự nhiên, gã vẫn luôn hối hận trong lòng. Mãi tới gần đây nghe được tin Tiêu Thỏ và Lăng Siêu chia tay, cái hùng tâm
tráng chí muốn tranh đấu kia vốn bị đè nén lâu nay lại bùng nổ. Lần này, gã quyết tâm phải thổ lộ với Tiêu Thỏ.

« Vậy quyết định nhé, chiều thứ bảy lúc ba giờ, tớ sẽ chờ cậu ở cửa Trung tâm Sách. »

« Được. »

Tiêu Thỏ không hề biết, trong lúc nàng và Duẫn Tử Hàm nói chuyện vui

vẻ ở ngoài cửa phòng học, một đám người khác cũng đang ở bên trong lớp
bàn tán về hai người.

Một người hỏi. « Ai da, nói vậy Duẫn Tử Hàm tìm Tiêu Thỏ có việc gì nhỉ? »

« Có vậy cũng thắc mắc, đương nhiên là việc riêng rồi! »

« Liệu có việc riêng gì cần học sinh khoa Tự nhiên đến khoa Văn bọn ta tìm người cơ chứ? »

« Các cậu thì biết cái gì? Duẫn Tử Hàm là bạn cùng bàn với Tiêu Thỏ
năm cao nhất, quan hệ giữa hai người hẳn là không chỉ là bạn thường thôi đâu! »

« Không phải chứ? Tiêu Thỏ không phải là đã cặp với Lăng Siêu ở lớp cao tam sao? »

« Chia tay lâu rồi! »

« Tại sao lại chia tay nhỉ? »

« Nghe nói là hoa khôi giảng đường vẫn theo đuổi Lăng Siêu, Lăng Siêu không nén nổi sức quyến rũ đó nên bỏ rơi bà xã rồi! »

« Nói nhảm! Tớ thấy Lăng Siêu đâu phải loại người như vậy chứ! Có
khi là Tiêu Thỏ có lòng khác... Lăng Siêu mới bất đắc dĩ bị ép phải chia tay với nàng thôi. »

« Đúng nha! Các cậu xem Tiêu Thỏ với Duẫn Tử Hàm kìa, không biết đang nói chuyện gì nhỉ? »

« Còn có thể nói chuyện gì chứ? Là nói chuyện tình yêu tình báo thôi! »

......

Chờ tới khi Duẫn Tử Hàm vô cùng vui vẻ đi về, Tiêu Thỏ quay lại lớp
học, rốt cuộc đám người này cũng ngừng buôn chuyện, nhưng mà lại dùng
ánh mắt vô cùng kỳ quái nhìn nàng.

Tiêu Thỏ cũng không để ý nhiều, về chỗ ngồi xuống. Vừa ngồi chưa ấm
chỗ, Tương Quyên Quyên liền chờ không nổi hỏi luôn. « Thỏ Thỏ, Duẫn Tử
Hàm tìm cậu có chuyện gì thế? »

« Cậu ấy nói thứ bảy sinh nhật, muốn mời tớ đi ăn. » Tiêu Thỏ thản nhiên nói.


« Sao hắn mời cậu mà không mờ tớ? »

Tiêu Thỏ gãi đầu. « Ờ, tớ chưa hỏi cậu ấy... »

Tương Quyên Quyên nheo nheo mắt. « Thỏ Thỏ, cậu không có chuyện gì dấu diếm tớ chứ? »

« Chuyện gì cơ? » Tiêu Thỏ bị nàng ta truy hỏi, đầu óc bắt đầu đen thùi lùi.

« Rốt cuộc cậu với Duẫn Tử Hàm có quan hệ gì? »

« Tớ với cậu ấy á? » Tiêu Thỏ muốn ngốc cả người, bọn họ thì làm gì có quan hệ gì? »

« Đừng có giả bộ! Duẫn Tử Hàm thích cậu, đừng bảo tớ là cậu không biết nhé! »

« Á? » Tiêu Thỏ giật bắn người sợ hãi. « Quyên nhi, cậu không đùa đấy chứ? »

« Ai thèm đùa với cậu? » Tương Quyên Quyên giận dỗi bĩu môi. « Nếu cậu không nói thật, tớ sẽ đi hỏi người khác! »

Tương Quyên Quyên quả nhiên nói sao làm vậy, nàng hỏi Tiêu Thỏ không
được, liền quay người chạy tới khoa Tự nhiên tìm bạn của Duẫn Tử Hàm hỏi thăm.

Bạn gã đáp. « Tôi cũng không biết, để tôi hỏi người khác xem? »

Kết quả là bạn gã tìm bạn của bạn gã, bạn của bạn gã đi tìm bạn của
bạn của bạn gã, cuối cùng cái việc này lại nghiêm chỉnh chấp hành quy
tắc, biến thành đề tài buôn chuyện, đồn đại khắp nơi.


Các phiên bản dĩ nhiên là lại mọc ra nhiều loại mới.

Phiên bản một: « Càn khôn nghịch chuyển, Tần Hương Liên bỏ rơi Trần Thế Mỹ. » (1)

Phiên bản hai: « Cá mòi vùng lên, con dâu nuôi đã động lòng xuân. » (2)

Phiên bản ba: « Con thỏ rắc rối kia sẽ chết vào tay ai? » (ack)

...

Tóm lại lời đồn cứ thế mà lan truyền ra xa, truyền tới truyền lui,
truyền qua truyền lại, dĩ nhiên là rơi vào tai Duẫn Tử Hàm, cuối cùng
rồi cũng rơi vào tai kẻ học sinh đang học năm cuối là Lăng Siêu.

O¤O¤O¤O

Chiều thứ bảy, trời có chút lạnh, Tiêu Thỏ liền thay quần áo ra khỏi nhà.

Nàng vừa đi, Tương Quyên Quyên liền rền rĩ. « Nữ sinh có người theo đuổi
thật là tốt a! Không như thân tôi đây sắp thành bà cô, chết già trong
cái phòng ký túc này mất thôi! »(Nhắc lại, các nàng mới lớp 11 nha
>___