Đấu bóng rổ tuy là thắng trận, nhưng lại khiến cho anh bạn Duẫn Tử
Hàm của chúng ta có một nỗi ám ảnh rất lớn. Gã không ngờ cú đánh bóng
mấu chốt kia lại là do Lăng Siêu chuyền cho mình. Gã không phải là ngốc, đương nhiên nhìn ra được kỳ thật lúc ấy Lăng Siêu hoàn toàn có thể tự
mình ném bóng ghi điểm, chính là tại sao hắn không ném mà lại chuyền cho bản thân cơ chứ? Đây là một loại ra ơn sao?
Trên chiến trường, chết trong tay kẻ địch còn thống khoái hơn so với
nhận ơn huệ do kẻ địch ban cho rất nhiều, hiển nhiên Duẫn Tử Hàm do đó
vô cùng khó chịu. Hơn nữa hôm đó gã rất vất vả mới chuồn ra khỏi đám
người xem và đồng đội vây quanh tầng tầng lớp lớp để đi tìm Tiêu Thỏ,
lại phát hiện Tiêu Thỏ đi theo Lăng Siêu bỏ đi rồi. Gặp một lúc tới hai
đả kích lớn như vậy, Duẫn Tử Hàm không khỏi im ắng trầm xuống một thời
gian.
Nhưng Duẫn Tử Hàm dù sao cũng là một kẻ dai như đỉa đói, trầm lắng
xuống một thời gian xong cuối cùng cũng vẫn ngọ nguậy tiếp tục muốn
tranh thủ tình cảm của Tiêu Thỏ. Chỉ tiếc là lúc đó học kỳ hai cũng đã
sắp hết, và cũng đã tới lúc phải chọn phân ban. (1)
Tiêu Thỏ, không nằm ngoài dự tính của mọi người, chọn khoa Văn. Khoa
Tự nhiên, nàng thật sự kém vô cùng, đặc biêt là môn hóa, cố thế nào thì
cố cũng chỉ miễn cưỡng đạt điểm trung bình. Văn khoa thì khác, từ học kỳ này trở đi, nàng vô cùng cố gắng học hành, còn dùng môn Văn để dần dần
đuổi kịp các bạn cùng lớp, thậm chí còn có lần thi Ngữ Văn đạt điểm cao
nằm trong top 10 của lớp.
Tiêu Thỏ chọn khoa Văn, bạn học chung quanh cũng lục tục chọn lựa. Ba cô bạn cùng phòng với nàng cũng không phải ngoại lệ, đều chọn khoa Văn, thậm chí cùng chọn khoa Văn với các nàng còn có gã ngồi cùng bàn với
Tương Quyên Quyên là Cổ Tư Văn.
Mãi tới khi cả lớp đã chọn lựa xong xuôi, Duẫn Tử Hàm vẫn còn chưa lựa chọn.
Gã học các môn tự nhiên vẫn rất tốt, cha mẹ gã cũng hy vọng hắn chọn
khoa Tự nhiên, nhưng mà gã cứ nghĩ tới học khoa Tự nhiên xong, về sau sẽ không thể học cùng lớp với Tiêu Thỏ, khiến gã vô cùng do dự.
Cứ thế lo tới lo lui vài ngày liền, rốt cục có một hôm mọi người đang nói chuyện tán gẫu linh tinh, Tiêu Thỏ đột nhiên hỏi gã. « Tử Hàm, cậu
chọn khoa nào? »
« Tớ... còn chưa nghĩ xong. » Duẫn Tử Hàm không biết nên giải thích với Tiêu Thỏ ra sao.
« Tớ thấy cậu học Tự nhiên tốt mà, tại sao không chọn luôn khoa Tự nhiên đi? »
Duẫn Tử Hàm trong lòng muốn nói to, tớ chọn khoa Tự nhiên, về sau sẽ
không thể thấy cậu thường xuyên nữa, nhưng mà những lời này gã vẫn không thốt nổi nên lời, nên gã chỉ biết dùng một phương thức biểu đạt bóng
gió uyển chuyển hơn. « Tiêu Thỏ, nếu tớ mà vào khoa Tự nhiên, sẽ không
có ai giảng bài tập cho cậu. »
Gã cứ nghĩ, nói vậy Tiêu Thỏ nhất quyết sẽ hiểu ý, đáng tiếc gã lỡ
đánh giá cao năng lực hiểu biết của Tiêu Thỏ mất rồi. Năm đó Lăng Siêu
nói dễ hiểu đến thế mà còn bị Tiêu Thỏ ném xuống sông, huống chi là gã?
Tiêu Thỏ đáp. « Có việc gì đâu, tới lúc đó tớ sẽ hỏi thày giáo vậy! »
Duẫn Tử Hàm lại cố thử lần nữa. « Với lại hai chúng ta sẽ không có cách nào ngồi chung bàn cả. »
« Dù cậu chọn khoa Văn, cũng đâu nhất thiết là chúng ta sẽ ngồi chung bàn? »
« Từ giờ về sau tớ sẽ ít gặp được cậu hơn. »
« Chọn khoa quan trọng hơn, ít gặp thì ít gặp thôi, có sao! »
Duẫn Tử Hàm: «...... »
Kỳ thật Duẫn đại thiếu gia hoàn toàn có thể nói câu nói mấu chốt kia
ngay từ đầu, cơ mà gã cố tình lại chọn phương thức từ từ tiến tới, gây
mê thần kinh Tiêu Thỏ trước, nên rõ ràng Tiêu Thỏ không phát hiện ra kể
từ đầu cũng là lẽ thường tình.
Duẫn Tử Hàm đáng thương, chịu không nổi một loạt đả kích này, liền nhất thời xúc động chọn phắt khoa Tự nhiên.
Không lâu sau, năm cao nhất vô cùng náo nhiệt rốt cuộc cũng bế mạc
kết thúc, Tiêu Thỏ đã lên cao nhị (tương đương lớp 11 của VN).
Tiêu Thỏ lên cao nhị, có nghĩa là Lăng Siêu sẽ lên cao tam (lớp 12).
Đối với một học sinh, lên cao tam quả thật là một thời điểm vô cùng quan trọng. Lăng Siêu dù có thấy bình thường, nhưng ba mẹ hắn cũng vẫn rất
coi trọng việc này. Hai người lo nghĩ một hồi, liền quyết định cho con
trai ra khỏi ký túc, tới ở một căn hộ chung cư bọn họ đã mua cạnh trường A, càng thêm yên tĩnh, và tiện bề cho họ chăm sóc cậu con cưng.
Đối với việc này, Lăng Siêu cũng không nói gì nhiều. Chỉ tới khi kỳ
nghỉ hè năm đó tới, ngày đầu tiên được nghỉ, Tiêu Thỏ đang ngồi làm bài
tập ở nhà Lăng Siêu, bỗng Lăng Siêu quay sang nói. « Từ học kỳ sau, tôi
sẽ phải ra ngoài ở rồi. »
« Được. » Tiêu Thỏ chính là cái loại người việc gì đến thì đến, không suy nghĩ ý kiến ý cò gì nhiều.
« Cậu cũng ra ở cùng. » Lăng công tử quả nhiên khác với Duẫn đại thiếu gia, đã nói là nói thẳng luôn vào chính đề.
« Hả? » Tiêu Thỏ ngây ra. « Tại sao tôi phải ra đó ở? »
« Nhà lớn quá, một người ở rất phí. »
Đây là loại lý do gì hả? Tiêu Thỏ có điểm >___