- Tôi hẹn bạn. Hai anh cứ tự nhiên.
Vừa lúc đó, cô thấy Vân phóng xe lên vỉa hè, nó ào về phía cô đem theo hơi gió se se, mặt mày nhăn nhó:
- Chủ nhật mà vẫn tắc đường. Đến là bực! Xin lỗi mày.
- Không sao. Tao không bận gì, ngồi đây ngắm đường phố cũng vui.
- Mày uống gì chưa?
Dứt lời, Vân ra hiệu cho cô bé bán hàng cái gì đó. Cô bé bán hàng gật gật đầu nở nụ cười tươi rói đáp lại, hẳn đây là quán quen của nó. Duỗi đôi chân đi giày vải chìa ra mép vỉa hè nơi những vạt nắng đang lấn dần vào, Đan hất hàm về phía Vinh, nhìn Vân đầy ngụ ý. Nó tò mò liếc theo cử chỉ của cô và lập tức nhăn mặt. Nó là người phản đối Đan gay gắt khi cô bắt đầu tỏ ra có cảm tình với Vinh.
- Đi quán khác, mày!
- Sao lại phải đi? - Đan hạ giọng - Tao coi hắn như bức vách thôi mà.
- Thật không?
- Thật! Hẹn mày để đưa thiếp cưới đây.
- Cưới á? - Vân kêu lên... thất thanh làm hai người bên Vinh và mấy người khác xung quanh cũng ngưng chuyện quay sang.
Lờ đi như không thấy cái nhìn của mọi người, Thái Vân nhéo vào tay Đan:
- Con ranh con, toàn làm bạn bè đứng tim!
- Tuần trước qua nhà mày trọ thì thấy bảo dọn đi chỗ khác rồi. Số cũ cũng không liên lạc được. May là tao nhanh trí gọi về nhà mày hỏi số mới.
- Ừ, tao chuyển về khu đô thị mới, thuê được cái nhà trên tầng 7 đẹp lắm. Mày lấy ai? Tao có biết không?
- Không, mày không biết đâu. Tao cười người lạ hoắc, chẳng liên quan gì đến bọn mình.
Đan rút một chiếc phong bì hồng đưa cho bạn, nói tiếp:
- Mãi mới liên lạc được với mày nên gọi hơi muộn. Trưa chủ nhận tới, tiệc đứng chứ không phải cỗ đâu mà sợ.
- Váy cưới thì mày may hay thuê? Đặt ở đâu? Tuần sau cưới thì chắc mày lờ luôn bạn bè rồi chứ gì? Dặn thế rồi mà...
- Váy cưới tao tự vẻ. May thợ quen ở Molly. Ảnh đây này.
- Chụp ngoài trời chứ không phải studio à, hay thế!
Vân xuýt xoa giở cuốn album với những bức ảnh cỡ khá lớn chụp Lập và Đan rất tự nhiên trong khung cảnh Núi Ba resort. Lập có một cậu em họ là phóng viên của báo ảnh Đẹp, anh chàng đã thực hiện album ảnh cưới độc đáo này thay cho quà tặng.
- Váy đẹp đấy, lụa với tơ sống à? Chú rể trông dữ dằn nhỉ. Làm nghề gì, nhà ở đâu, bao nhiêu tuổi?
- Mày truy tao ráo riết quá đấy, ở Hà Nội nhưng làm khu du lịch ở tỉnh. Hơn tao 10 tuổi. Trông ngầu thế chứ không có gì đâu.
Hất mặt sang bên chỗ Vinh, Vân thì thầm:
- Có phải mày uất quá nên vớ tạm một thằng trả thù?
- Không, yêu thật.
- Yêu thật? Tốc hành à? Mới xong cái... của nợ kia có nửa năm chứ bao nhiêu.
- Chẳng hiểu nữa. Tao cảm thấy như quen nhau từ lâu lắm rồi...
Đan rù rì kể với Vân về chuyện của mình, thỉnh thoảng hai cô gái lại đập tay nhau cười rúc rích, chẳng để ý người bên cạnh đang dỏng tai lên nghe. Mãi đến khi Vân có điện thoại chạy ra đằng xa nói chuyện, Vinh hắng giọng thì Đan mới sực nhớ ra sự có mặt của anh ta. Vinh nói giọng trách móc:
- Đáng ra Đang cũng phải gửi anh một chiếc thiếp báo hỉ gọi là chứ. Dù sao cũng là... bạn cũ mà.
Cô chưa kịp đáp lại một câu nào đó thật đích đáng cho Vinh thôi cái giọng giả lả đó thì Vân đã quay lại. Nhìn anh ta bằng con mắt ác cảm, Vân cao giọng:
- Anh vẫn còn mặt mũi để nói chuyện với nó sao? Tôi tưởng anh phải biết xấu hổ chứ nhỉ? Đan, mình đi chỗ khác, ở đây có mùi chuột chết kinh quá!
Đan bật cười vì điệu bộ của Vân, con bạn cô vẫn đanh đá y như hồi sinh viên. Cô kéo ghế đứng lên theo Vân vào trả trong quán trả tiền nước rồi khi trở ra cô mới nghiêng đầu chào Vinh cùng anh chàng chơi trống tên Thanh. Anh ta cũng gật đầu chào lại cô, vẻ mặt ái ngại. Hình như anh ta vừa nghe Vinh nói một điều gì đó rất không bình thường về Đan.
Lập cười nhạt khi thấy mấy bức ảnh chụp bằng điện thoại được gửi đến hộp thư của mình. Anh chẳng lạ gì chủ nhân của địa chỉ email này, cả những tấm ảnh này nữa. Bọn chúng đang cố gắng làm mọi cách để đám cưới của anh gặp trục trặc, thậm chí huỷ bỏ. Đầu tiên là những bức thư tình cũ của Đang được photocopy gửi tới văn phòng và nhà anh. Rồi những tấm ảnh khá riêng tư anh chụp với đám người mẫu phóng túng từ hồi anh chưa gặp Đan cũng xuất hiện ở nhà cô và sau đó được quẳng cả tập trước cổng nhà anh. Đến bây giờ là những bức ảnh nhoè nhoẹt này. Quanh quẩn cũng chỉ là cảnh hai người tóc dài đang ôm hôn hoặc cụng trán vào nhau tình cảm. Một người là Đan. Người kia dĩ nhiên không phải là anh.
Có tiếng gõ cửa và An bước vào. Lập vẫy tay:
- Anh lại đây mà xem này.
An tới gần nhìn vào màn hình rồi nhìn vẻ mặt thản nhiên của bạn, buông gọn lỏn:
- Bẩn tính thật!
Không thấy Lập nói năng gì, anh hỏi tiếp:
- Con bé kia biết chưa?
- Chưa. Không biết thì hơn.
- Ừ, không biết thì nó cũng đủ khinh cái thằng mất dạy đấy rồi. Mẹ, ảnh chụp kiểu này mà cũng đem ra... khốn nạn thế không biết!
- Mới vai tựa mà kề quần áo chỉnh tề thế này làm sao bằng tôi cởi trần quần cộc ôm một lúc hai em mặc hai mảnh, nhỉ! - Lập cười khùng khục.
- À, nói đến mới nhớ mục đích chính tớ vào đây, ảnh chú mày hân hạnh lên mạng rồi nhé! Địa chỉ là Bùi Đức Lập khốn nạn chấm com... các nhân vật nữ thì đều làm mờ mặt, riêng mặt cậu chường ra... ha ha.
Sẵn tiện chiếc máy tính đang mở, Lập gõ địa chỉ và xem một lượt trang web được trang trí bằng mười mấy bức ảnh của chính anh có nội dung kể tội một gã bệnh hoạn cậy có tiền mà làm chuyện đồi bại. Anh cười nhạt:
- Được đấy!
Lập nhếch mép vớ điện thoại. Phải ba phút sau giọng Minh Ánh mới vang lên, lạnh tanh, hẳn cô ta đã kịp thấy số của anh và đắn đó trước khi nhấc máy:
- Cô mua tên miền ở đâu đẹp đấy! Tổng cộng hết mười mấy đô để tôi chuyển tiền qua thanh toán cho?
- Tôi không hiểu anh đang nói cái gì.
- Thôi đi người mẫu ơi, mấy cái ảnh chụp hồi thi hoa hậu Sóng và Cát đấy chỉ có cô mới giữ thôi, chứ tôi thì tôi xoá lâu rồi. Trông tôi phơi nắng đen nhẻm như thằng lai Phi, có đẹp đẽ gì đâu mà khoe.
Đầu dây bên kia im lặng, Lập cười, nhả chữ chậm rãi:
- Tôi mà khoe thì tôi khoe mấy cái đoạn quay ở Đảo Vàng resort hồi Noel năm ngoái kia. Trông tôi vừa trắng trẻo đẹp trai hơn mà vừa rõ một số thứ của nhận vật nữ.
- Anh...
- Thôi, tôi chỉ gọi điện hỏi cái trang web mới thôi. Có khi tôi cũng phải mua một cái lấy tên là Bùi Đức Lập gì đó để chia sẻ với thiên hạ mấy cái phim ảnh kỷ niệm một thời phong độ... Chứ để ở nhà vợ chồng tôi xem rồi bình luận với nhau cũng nhàm. Cô có kinh nghiệm làm wen rồi thì tư vấn tí đi!
- Anh là đồ...
- Khốn nạn - Lập tiếp tục cười khùng khục - Web đã nói thế, cô nên nói theo, không nên mất công sáng táo từ ngữ làm gì. Thời gian đấy để mà lo trả lời phỏng vấn báo chí cho khả năng diễn xuất mới phát hiện. Thôi chào nhé!
Lập cười bỏ máy. Nhìn trả lại ánh mắt vừa ngán ngẩm vừa cười cợt của An, anh phẩy tay:
- Anh lại sắp dạy dỗ trách móc tôi đấy!
- Tớ thấy mấy chuyện phim ảnh tày đình này mà chú mày cứ nói khơi khơi, cười nhơn nhơn... Không sợ ảnh hưởng à?
- Tôi không nổi tiếng lắm đâu, nói đến Bùi Đức Lập thì ai biết là thằng cha vơ chú váo nào, còn người mẫu thì nhà nhà biết mặt người người biết tên. Vả lại tôi cũng thừa tiếng xấu rồi còn gì...
- À, nhưng cậu bảo là thủ tiêu hết rồi cơ mà?
Lập vỗ vỗ vào chiếc laptop:
- Trong máy này còn file, tôi giấu kín đi rồi. Bần cùng bất đắc dĩ mới phải dùng cách đấy thật. Tạm thời chỉ doạ là đủ.
- Ừ, doạ kiểu đấy là sợ mất vía rồi. Cô ả trông ra dáng nanh nọc tính toán thế mà nông cạn nhỉ. Đếch ai trách đàn ông mấy chuyện thưòng tình này!
- Có người trách đấy!
- Con bé kia ấy à?
- Không, nàng thì không... ha ha... Đọc mấy cái thư nàng viết Vinh Vinh Đan Đan tình cảm quá, tôi ghen không chịu nổi mà cóc nói gì được... Há miệng mắc quai mà! Thế nên nàng nhìn ảnh tôi cũng chỉ cười cười thôi. Người trách là bà giáo ở nhà cơ. CHưa gì đã thấy bênh con dâu chằm chặp. Mấy hôm nay nghe đầy một tai toàn cải lương không xuống xề.
An khà một tiếng rồi vỗ đùi đứng dậy, vừa bước về phía cửa vừa nói:
- Thôi tớ đi xuống kế toán một tí... Người như cậu thì biết hối hận về cái quái gì. Cụ bà tụng kinh cũng bằng âm thôi!
Lập nhìn sững theo An, vụt tắt nụ cưòi. Ai bảo là anh không biết hối hận vì hành động của mình chứ? Anh đang rất muốn thời gian quay lại để ngăn mình. Cái hành động hồ đồ của anh trong buổi tối trình diễn và trao giải chết tiệt đó đang là một nguy cơ đe doạ chính anh. Dù biết Hoài Đan rất xứng đáng với giải nhất, anh vẫn ép một thàng viên chủ chốt của ban giám khảo chấm điểm thật thấp để cuối cùng cô chỉ đạot giải ba. Có lần nói chuyện nhắc lại, Đan kể với anh về những nghi ngờ đối với các vị giám khảo đáng kính trong lần thi ấy. Ôi, nếu nàng mà biết là anh...
Quỳnh Anh cài lại những chiếc kẹp đính hạt trai trên mái tóc cô dâu rồi tất tả chạy ra ngoài lo liệu nốt mấy việc lặt vặt. Có chị ở đây, Đan thấy mọi thứ suôn sẻ hơn, những lúng túng của một gia đình neo người đã bớt đi nhiều. Cô chỉ phải lo về vẻ ngoài của mình, còn những công việc như bày biện bàn thờ gia tiên hay sắp xếp lại bàn ghế đều được chị chỉ đạo chu đáo. Ngay cả những chuyện tế nhị trong đêm tân hôn cũng được chị cẩn thận dặn dò với tất cả kinh nghiệm của mình. Đan lắng nghe lời chị với vẻ biết ơn, cô tự hỏi nếu Quỳnh Chi bạn cô mà đi lấy chồng, không hiểu chị Quỳnh Anh còn lo liệu đến đâu.
Trong bộ váy cười nền nã, Đan đang ngồi yên trước gương " chịu đựng" bước trang điểm cuối cùng. Anh chàng đồng cô tên Tuấn Anh, chuyên gia người Sài Gòn của thẩm mỹ viện quen, đang chăm chút tô lại một nét trên đôi lông mày thanh mảnh của cô, giọng ngọt như đường khen từ làn da đến cái đuôi mắt thân chủ. Cứ theo như chất giọng ẻo lả tán tỉnh có cánh của anh ta thì Hoài Đan phải là một tuyệt thế giai nhân mà mọi đàn ông đều mơ ước. Cô biết anh chàng này đã lâu, biết cả tay nghề trang điểm làm tóc đáng nể cũng như kiểu nâng niu nhan sắc các bà các cô như nâng hoa của anh ta, nhưng cái kiểu bẻo lẻo gợi chuyện này thì cô mới thấy lần đầu. Chắc trong những lần đi " làm mặt" cho các cuộc diễn thời trang cả cô cùng các cô người mẫu đều quá bận rộn nên không ai tiếp chuyện Tuấn Anh, chỉ đến lúc đi trang điểm cô dâu như thế này anh ta mới có dịp khua môi múa mép.
Đan mỉm cười với chính gương mặt mình. Mặc dù cô đã hết sức căn dặn anh chàng trang điểm nhưng nó vẫn được phủ một lớp son phấn khá đậm đặc làm cô có cảm giác da mình đang ngạt thở còn nụ cười dường như lạ lẫm hơn một chút. Dù sao thì những lời nhắc sát sạt của cô và màu sắc của bóng mắt, môi hay phần má đều phù hợp với bộ đồ cưới cô đang mặc.
Cô nhìn đồng hồ trên tường, giờ này chắc khách khứa chưa đến nhưng mọi thứ đã sắp đặt xong cả rồi. Lập hẳn cũng đang sửa sang lại ngoại hình và chuẩn bị đến đón cô. Sau buổi lễ ngắn ở nhà cô, tất cả sẽ tới nhà hàng Rochelle, nơi được thuê toàn bộ để đón tiếp khách của đám cưới. Rồi sẽ là một buổi trưa cười mỏi miệng và đi lại mỏi chân, chắc chắn thế. Đan nhìn nụ cười của mình trong gương rồi liếc xuống đôi giày cao gót màu trắng dưới chân. Nó rất thoải mái, chất da rất mềm, nhưng thể nào tối nay chân cô cũng sưng rộp lên cho mà xem. Ôi, sao cưới xin lại có những thứ thủ tục nhỏ nhặt nhưng cũng đầy phiền toái thế này!
Tuấn Anh vừa xách hộp đồ trang điểm to tướng ra khỏi phòng thì Đức bước váo ngắm nghía vẻ hồi hộp của chị gái, hôm nay cậu mặc một bộ vest màu xám nhạt có cà vạt sọc đen chéo, trông rất sáng sủa.
- Chị thấy em thế nào?
- Trông bảnh bao lắm, nhưng cà vạt hơi già.
- Thì em không để ý, cũng chẳng biết thắt, phải mượn cái thắt sẵn của ba - Đức gãi đầu - Nhưng trông vẫn ổn phải không chị?
- Ừ, vẫn đẹp. Em chú ý khi ngồi thỉ mở khuy ra. Ấy, cứ cử động tự nhiên, đừng gượng gạo như thế.
- Hì hì, thì em là sinh viên ngố, năm thì mười hoạ mới đóng bộ nên chưa quen, chứ ai như anh Lập...
- Á à, hai chị em nhà này nói xấu sếp chị nhé!
Quỳnh Anh bước vào, tay cầm một chiếc hộp tròn mỏng dính đựng chiếc đĩa CD hình trái tim nhỏ xíu. Chị đưa đĩa cho Đan, nói:
- Có người đưa qua bảo là duyệt lại nhạc cho bữa tiệc.
Đan nhận chiếc đĩa. Chị Quỳnh Anh kéo Đức ra ngoài phân công việc gì đó. Tiếng hỏi han sai khiến vẫn vang lên khắp ba tầng nhà. Đan cho đĩa vào Cd player, hơi mỉm cưòi, Lập quả là khó tính khi chọn đến cả những bản nhạc sẽ mở trong đám cưới, nhưng cô hoàn toàn đồng ý với anh. Vì không ít lần dự đám cưới bạn bè, cô phải nén cười hoặc cau mặt với những bản nhạc bật rất tuỳ tiện, chẳng hạn như ca sĩ thời thượng cứ thế rên rỉ:"ở bên người ấy em sẽ không buồn đau, ở bên cạnh tôi em sẽ không được chi... " trong khi cô đau chú rể đang bên nhau tình tứ hay nhóm nhạc nước ngoài gào thét " Bye bye bye" ngay trong đám cưới, nơi mà người ta kị nhắc tới chuyện đổ vỡ chia tay!
Chiếc đầu đĩa không chịu đọc. Chắc tại ghi vội nên không chuẩn. Đan mở laptop cho ổ đĩa CD và cắm headphone để nghe cho rõ. Trong tiếng ồn ào của mọi người, âm thanh phát ra từ loa laptop chắc chỉ nhỏ như tiếng kêu của một con dế không hơn không kém.
"Nhưng mà anh không có được nó đâu. "
Đan nhăn mặt, hình như người ta đả đưa nhầm đĩa cho cô. Cô định bấm stop nhưng giọng nói quen đã khiến bàn tay cô ngập ngừng.
"... Tôi biết cách cho nó phỉ nhổ vào mặt anh đấy! Ha ha... Làm sao nó chịu được nếu biết... ha ha... rằng chính anh đã tặng nó của anh cái giải ba toàn quốc."
"Cô nói cái gì thế?"
"Ha ha, đừng hòng qua được mắt tôi. Hôm đó anh ra ngoài gọi điện thoại cho thằng cha Quốc Minh ép nó chấm điểm cô ta tụt xuống nếu không anh sẽ huỷ hợp đồng tài trợ cho live show của hắn ở Đảo Vàng resort. Tôi đã nghe thấy hết!"
"Cô nghe thấy hay cô tưởng là cô nghe thấy?"
"Ha ha, anh đừng có nghĩ tôi chỉ biết lẽo đẽo đi theo anh như con ngu. Anh nói gì, làm gì với ai tôi đều nắm được hết. Anh doạ Quốc Minh là nếu không chấm cho người thân của mụ Giang thấp hẳn xuống thì anh sẽ ngăn chặn để không ai dám tài trợ biểu diễn cho hắn nữa."
"Cô thính tai đấy!"
"Anh còn nói rằng nó mà được giải nhất thì hại cho công việc của anh, rằng mấy con ranh loanh quanh bên mụ Giang cùng là lũ đàn bà dùng thân xác kiếm tiền và danh tiếng. Ha ha, nó mà nghe được câu này thì nó còn để anh đến gần không?"
"Việc đó không cần cô phán đoán. Cô còn rình mò được gì nữa, nói thử xem!"
"Chỉ có vậy thôi. Bấy nhiêu đó đủ khiên nó tránh xa anh rồi."
Sau một lát im lặng là tiếng thở dài và một giọng thì thào khêu gợi.
"Và em sẽ đến gần thay chỗ..."
Có tiếng chân bước tới, tiếng thở mạnh hổn hển rồi tiếng vật lộn, giằng co, tiếng chửi rủa. Rồi một tiếng "bốp" vang lên:
"Cô tưởng dùng cách này để lừa tôi à? Đồ ngu!"
Tiếng đồ vật nhỏ đập xuống lạch cạch, tiếng nhựa gãy răng rắc
"Lần sau có gài bẫy tôi thì nên dùng cái máy nhỏ một chút... Còn chuyện cô nghe được... Không có bằng chứng thì cô có nói cũng chẳn ai tin đâu. Coi như chưa từng có việc này. Cô khôn hồn thì hãy tránh xa Đan ra và ngậm cái miệng rắn rết lại. Bằng không tôi sẽ tính sổ với cô. Nên nhớ tôi nắm khá nhiều bí mật nghề nghiệp của cô đấy!"
File âm thanh duy nhất trong đĩa đến đây là dừng. Đan gỡ tai nghe, ngồi chết lặng bên bàn. Gương mặt trang điểm đẹp giờ như hoá đá.
Vừa lúc đó có tiếng những quả bóng bay và pháo giấy nổ giòn tan, mọi người cười nói chảo hỏi râm ran. Nhà trai đã đến.
Chiếc BMW băng đi trên đường cao tốc hướng về phía Núi Ba. Hai bên đường, phía trên cánh đồng xanh ngắt trải dài đến tận chân trời, những đám mây trắng của mùa thu lững lờ bao phủ dãy núi xa xăm mờ mờ. Trong xe, Lập chăm chú vào tay lái, miệng thoáng nụ cười, dường như mấy ly champagne khi nãy không làm tim anh đập rộn bằng dáng vẻ của người bên cạnh anh lúc này. Đan đang ngồi tựa cằm lên tay nhìn ra ngoài mê mải ngắm những khung cảnh yên bình của vùng nông thôn đồng bằng Bắc Bộ, cây đa toả bóng xuống một ngôi miếu nhỏ lợp ngói chơ vơ giữa đồng, những người phụ nữ đội nón trắng loá dưới nắng... Kính xe hạ hết, hương lúa thơm thoảng len giữa hai người. MỘt lát, Đan quay vào, tựa mặt vào thành ghế, mắt nhắm hờ như thiếp ngủ. Lập vặn nhỏ nhạc, Beatles đang thủ thỉ:
A love like ours could never die
As long as I have you near me.
Anh lẩm nhẩm hát theo, bất giác muốn dừng xe và đặt lên đôi môi màu hồng nhạt của vợ một nụ hôn. Anh và Đan vừa mới chính thức trở thành vợ chồng trước pháp luật và... thiên hạ. Một buổi trưa của những thủ tục lễ lạc tiệc tùng chúc tụng vừa mới xong. Giờ thì anh đang đem cô lên Núi Ba, một tuần trăng mật đơn giản nhưng đầy kỷ niệm đang chờ hai người ở đó.
Một vài tháng nữa, đợi khu nghỉ dưỡng Bãi Hạc xây dựng xong và chính thức khai trương, anh sẽ bỏ lại mớ công việc bận rộn để đưa cô đi nghỉ và đón giáng sinh ở Châu Âu, ở London chẳng hạn, anh biết là cô thích được quay lại thành phố xứ sở sương mù ấy vô cùng.