- Đấy là cái em thiếu. Em và anh Thạch hầu như không có sở thích chung nào.
- Thật à? Chị tưởng cả hai cùng thích thiên nhiên cây cỏ mà.
- Không, anh Thạch yêu cây cảnh, còn em thích cây rừng. Anh ấy thích hoa phải cắm cẩn thận, em thì thích hoa còn trên cây... Nói chung là nói chuyện với anh Thạch rất mau đến đoạn tắc tị. Viết thư thì đỡ hơn nhưng mà cũng nhàm lắm chị ạ. Quanh đi quẩn lại anh Thạch viết có chừng ấy chuyện.
- Ừ, chị hiểu. Em không rung động.
- Nghe từ rung động hơi cao siêu quá. Em chỉ coi anh Thạch như anh em thôi. Em đã viết thư nói nhiều lần như vậy nhưng anh Thạch vẫn...
- Thế rồi hôm qua Thạch gọi điện trách móc em?
- Dạ. Anh ấy nói nhiều lắm, nhắc nhiều chuyện, nhắc cả chị cả anh Lập, nhưng mà chủ yếu vẫn là trách em... Cũng tại em không dứt khoát rõ ràng...
- Em không sai chỗ nào hết. Em nói rõ rồi nhưng Thạch không chịu hiểu đấy chứ! Mà em nói hôm qua Thạch nhắc cả chị và anh Lập là sao?
- Anh Thạch nói... nói là anh Lập đào hoa, đã được... nhiều người yêu rồi lại còn... thêm em... Nhưng mà không phải vậy đâu chị ạ, anh Lập chỉ nghĩ đến chị thôi. Anh ấy tốt với em là vì tưởng em với anh Thạch...
- Ừ, chị hiểu mà. Anh Lập quý em vì em rất ngoan. Anh ấy bảo là thích có em gái như em.
Đan trìu mến ngắm nhìn vẻ bối rối của Thảo. Cô bé này sợ cô hiểu lầm đây mà. Thỉnh thoảng vui chuyện, Lập lại nhắc đến Thảo, anh không chỉ thích có em gái như Thảo mà còn muốn... con gái của Đan và anh phải giống cô bé. Và anh cũng khai hết với cô về các mối quan hệ cũ, về đám người mẫu ca sĩ bám theo anh. Những chuyện như thế thì cô không còn hiểu lầm từ lâu rồi.
Lập ngồi xuống đối diện với Kim Dung. Ở tuổi 50, nom người đàn bà tai tiếng này vẫn rất đẹp và lẳng lơ. Giơ tay vuốt lại chiếc áo cổ thuyền màu xanh cổ vịt, bà ta cười với anh tình tứ:
- Lập đến tận đây tìm tôi chắc là trời sắp có bão quá!
- Mùa hanh rồi!
- Lập vẫn thế nhỉ! Cứ nói cộc lốc bắt người ta phải hiểu. Sao dạo này không thấy Lập tới Đường Xưa nghe nhạc xem thời trang?
- Tôi không có thời gian.
- Không có thời gian thật không, hay là Lập chê Đường Xưa?
Lập cười, anh không muốn bị cuốn vào cái mạch chuyện trò tâng bốc tầm phào này.
- Bận ngập đầu lên! Cái Bãi Hạc resort của tôi có lắm đứa phá quấy quá.
- Cái chỗ chó ăn đá gà ăn cát trong kia hả?
Kim Dung chớp đôi mắt tô vẽ kỹ càng nhìn Lập thăm dò. Cái gã tỷ phú này luôn luôn có vẻ gì đó xa vời tự tôn rất hấp dẫn. Chẳng phải một thời hắn đã làm điên đảo tâm hồn của mụ đó sao. Giọng Lập nhạt nhẽo vang lên:
- Chị cũng biết là chỗ đấy khô cằn khó kiếm ăn mà sao lại quan tâm đến nó thế?
- Thì tôi cũng chỉ quan tâm vì Lập thôi. Đọc báo thấy nói dự án của công ty Lập ở đó nên cũng tìm hiểu thêm cho biết. Để Lập có đến đây hỏi thì tôi biết đường mà trả lời. Như bây giờ đây này... hi hi.
Lập vẫn tỉnh bơ nhìn khoé miệng quá nhiều silicon của Kim Dung, anh nói nhẹ tênh:
- Đêm hôm qua bọn tôi tóm được mấy thằng đang thả gà dịch vào resort đấy. Hình như có cả gà lai giống Đài Loan.
Kim Dung hơi biến sắc. Giọng Lập vẫn đều đều:
- Tôi cho khảo một lúc thì chúng nó khai tông tốc hết, hoá ra toàn người quen cả! Mà mấy thằng đấy ngu quá, khu Bãi Hạc chưa xây hoàn chỉnh, mới đón khách không chính thức, cũng toàn khách quen. Chúng nó biết thế mà còn nỡ thả gà cúm hại nhau!
- Hại nhau cái gì? Mấy con gà đem chôn rắc vôi bột thì hại sao được nữa.
- À, thì tất nhiên tôi phải đem tiêu huỷ rồi. Nhưng tôi làm không đúng quy trình lắm, sợ người chủ gà đau lòng. Cả trăm con gà chứ ít đâu, trong đó lại có mấy con quá béo...
- Lập chúa hay nói lấp lửng thôi, tôi sợ Lập lắm!
- Thôi tôi nói rõ vậy nhé. Hôm qua thằng Lao Ái nhà chị bảo là nó với chị cãi nhau, trốn xuống đấy nghỉ. Nửa đêm người của tôi bắt được nó gần chỗ bể nước mưa, nơi mấy thằng ranh con quăng gà toi xuống ấy. Bọn ranh cũng khai ra là nó dẫn đường rồi. Bây giờ thì tôi đang để ngâm nó trong bể cùng với mấy con gà. Chị có đi lĩnh nó về thì đi!
- Anh... anh...
Nhìn người đàn bà điêu ngoa đang lắp bắp, Lập cười:
- Tất nhiên là... anh nhà còn sống nhăn. Tay chân người ngợm còn nguyên, đem về phơi khô sao vàng hạ thổ tẩm bổ mấy hôm là anh lại dư sức phục vụ chị thôi.
Anh đứng dậy đi về phía cửa, bỏ lại một câu nghe ớn người:
- Nhưng lần sau thì đừng hòng!
Cánh cửa vừa sập lại đã mở ra, Minh Ánh bước vào ngó nghiêng với vẻ dò xét. Kim Dung phẩy tay:
- Cô đi ra hộ tôi đi! Sao tự tiện vào đây?
- Chị hẹn em để ký hợp đồng mấy show mùa tới mà, chị quên hay sao? Hay là bận tiếp khách quý rồi nên không cần tới em nữa?
- Quý báu lắm! - Người đàn bà chủ phòng trà đưa tay lùa vào mái tóc uốn sóng kiêu sa - Thằng khốn nạn!
Minh Ánh nhếch môi cười:
- Bây giờ chị mới biết hắn ta khốn nạn hay sao? Em thì biết lâu rồi. Nhưng mà sắp đến ngày hắn không cười được nữa rồi.
- Cô nói thế nghĩa là anh Lương chưa biết tin tức à?
- Tin gì?
- Vụ gà cúm lộ rồi. Bọn nó đang nhốt thằng Vinh trong Bãi Hạc.
- Chồng chị là thằng ăn hại! Anh Lương đã bảo chị đừng cho nó dính vào mà chị không nghe.
- Nhưng nó nói là có thù riêng với thằng kia cần trả.
- Trời ơi, nó nói thế mà chị cũng cho à? Sao chị ngu quá vậy? Chị biết thù riêng của nó với thằng kia là cái gì không?
- Tôi hơi đâu mà hỏi! Là chuyện gì?
- Chị biết con hoạ sĩ thiết kế thời trang không? Trời ạ, chồng chị còn khốn nạn hơn thằng Lập nữa! Con bồ cũ của nó chuẩn bị lấy thằng kia.
- Hả, con đó... lấy Lập ư?
- Phải ạ. Cả nước biết rồi mà chị cứ như ở trên mây thế? Thằng Vinh nó làm chị lú lẫn rồi!
- Sư bố chúng nó.
Kim Dung chửi tục. Nỗi giận dữ bốc lên đầu ngùn ngụt. Hoá ra thằng chồng mụ... vẫn còn tiếc rẻ con ranh đó... thì ra là thế nên nó mới tức tốc đòi đi làm vụ này. Thế rồi thằng ăn hại chỉ được cái mã đó đã để Lập bắt được, đổ đi bao công sức của mụ! Mụ đã phải uốn lưỡi ngọt nhạt rồi chi hàng đống tiền cho cả đám giám đốc sở lẫn phó chủ tịch tỉnh để nhận được lời hứa rằng chỉ cần Bãi Hạc xảy ra chuyện một lần nữa thì tỉnh sẽ rút giấy phép và giao khu đó cho liên doanh của mụ. Vậy mà...
- Trời đất ơi!
- Chị kêu trời làm gì. Không phá được chuyện làm ăn thì ta phá chuyện khác của nó! - Minh Ánh nhún vai, đôi môi nâu chocolate trề ra một nụ cười nham hiểm - Tôi còn giữ mấy cái bí mật hay ho đây.
Vừa lúc đó có tiếng chuông, Đan đi ra mở cửa rồi quay vào với hai túi bánh cốm nhỏ, bà Huyên theo sau, tay cũng xách một túi. Thảo chào bà, nhanh nhẹn đứng dậy đỡ chiếc túi rồi thắc mắc
- Cháu tưởng là bánh cốm đem đến cùng với trầu cau trà thuốc hôm ăn hỏi chứ ạ?
- Con bé này! Chưa cưới sao mà rành rẽ thủ tục thế?
- Hai anh cháu đều lấy vợ rồi mà bác
- Ừ, nhưng có anh nào của cô đòi lấy vợ khi trời con nắng rám vỏ bưởi như thằng con tôi đây không? Trời chưa vào thu hẳn, bánh cốm không để lâu được. Thiếp viết xong bao nhiêu mới lấy bánh về bấy nhiêu. Bên này xong hết chưa, Đan? Nhớ ra ai cần mới nữa không?
- Dạ, chỉ còn vài người bạn cũ của mẹ con và mấy chỗ quan hệ công việc ngày trước của con thôi ạ - Đan ở trong bếp nói vọng ra
- Mấy hôm nay bác, à, mẹ ở nhà viết thiếp mỏi tay hoa mắt. Mà toàn khách của nó chứ của ai. Bạn mình quanh quẩn chỉ có mười mấy thầy cô cùng trường từ xưa đến giờ, bạn cũ của bố nó được độ chục người nữa, còn lại thì nào là bạn học phổ thông, bạn học ở Liên Xô, bạn làm ăn, nhân viên, đối tác... phải nhờ cả mấy đứa học sinh cũ đến chơi viết phụ! Nó thì cứ đi suốt, có để ý để tứ gì đâu. Mấy năm trước giục lên giục xuống thì cứ lì ra, năm nay thì vội vội vàng vàng. Đến ngại với thông gia.
Bà Huyên nói cả tràng dài rồi cầm luôn cốc nước chanh Đan mới bưng ra uống một hơi. Khà một tiếng vì cốc nước chanh ngọt mát vừa miệng, bà nói tiếp:
- Nhưng thôi, nó chịu cưới vợ cho là mừng rồi. Hai anh chị phiên phiến lên đi cho tôi có cháu bế. Mấy cô cùng tổ dạy có cô mới bốn mấy đã có cháu ngoại đi học tiểu học rồi. Cô này thì quá tuổi về hưu hai năm nay mới đi hỏi thủ tục làm lễ xin dâu!
Thảo cười khúc khích, Đan cũng mỉm cười dịu dàng. Bà Huyên quả là một bà mẹ sôi nổi. Lúc nào bà cũng có vẻ háo hức rất cởi mở của một đứa trẻ. Giúp Thảo cho nốt mấy tấm thiếp cuối cùng vào phong bì, gập phẳng phiu, bà chép miệng:
- Mấy hôm viết thiếp nhiều thành ra nghiện. Có khi không đi dạy nữa, ở nhà lao động thời vụ, nhận viết thiếp cưới thuê
Đan bật cười vì cách nói trẻ trung của bà mẹ chồng tương lại. Chỉ còn gần hai tuần nữa là cô chính thức ở bên bà như một cô con dâu rồi. Với một bà mẹ chồng dễ chịu như bà và một đứa con dâu thiếu thốn tình mẹ như cô, cuộc sống hôn nhân của cô chắc sẽ êm trong yêu thương chứ không gặp những rắc rối thường tình với mối quan hệ phức tạp
Bà Huyên đứng dậy nhìn Đan ân cần:
- Tí nữa đi đưa thiếp phải đội mũ che khẩu trang vào con nhé. Trời nắng hanh thôi nhưng gió đấy, đề phòng kẻo nhức đầu viêm họng. Mà da sạm nắng quá trước hôm cưới lại phải đi tắm trắng. Nhà vẫn còn một ít thiếp chưa xong. Bà già này lại về lao động thời vụ tiếp! Thảo đưa chị Đan đi hộ bác nhé, bác về đây
Thảo đi cùng Đan ra cổng tiễn bà. Lúc quay vào, mặt cô đượm buồn:
- Bác mà biết em không ưng anh Thạch thì chắc sẽ thất vọng lắm
- Đừng nghĩ đến chuyện đó nữa em. Không có duyên làm con dâu nhưng vẫn qua lại thăm hỏi được mà
- Dạ, thôi chị em mình đi. Chị thay quần áo nhé, để em treo đồ và dắt xe ra trước
- Thằng Đức lại đi cái Wave mất rồi! Xe đó có giỏ mà dễ đi hơn
- Em đi xe ga cũng được mà. Chỉ không biết đường thôi. Chị ngồi sau phải chỉ
- Ừ, vậy thì chờ chị một chút. Mình qua Ivy trước, chỗ đấy ở Bà Triệu, gần trung tâm, thế cho em dễ để định hướng tiếp
Đan giờ tay gõ nhẹ, nghe tiếng mời vào, cô xoay tay nắm cửa mát lạnh. Cất tiếng chào bà Giang, cô nhìn khắp phòng, hơi gai người khi bắt gặp ánh mắt nhìn của người đang ngồi trên salon. Hình như cô đã gặp người này ở đâu rồi. Người phụ nữ hồ hởi tiến đến vuốt tóc Đan:
- Mấy tháng không gặp, cô trông cháu có vẻ lên cân đấy. Đẹp nữa. Lại đây ngồi nghe! Cháu xem, mẫu áo khoác hoa hồng của cháu lên bìa tạp chí Top Model tháng này này, ấn tượng không?
Để mặc Đan với quyển tạp chí, bà quay lại ông khách trên salon, nói mấy câu tiếng Hoa, vẻ mặt lạnh nhạt. Đan nghe giọng người đàn ông cất lên, ông ta nói mấy câu trơn tuột mà cô chỉ hiểu được một vài chữ như là xin lỗi. Vẻ mặt ông ta dường như rất phiền muộn khổ sở. Đợi vị khách ra khỏi phòng, Đan vẫn nhìn theo nghi hoặc:
- Cháu thấy người này quen quen...
- Chồng cô đấy!
Nhìn vẻ ngạc nhiên của Đan, bà Giang phẩy tay:
- Ầy, nhưng cô với thẳng chả không nhìn mặt nhau lâu rồi. Vì chả mà cô mém chết mấy lần. Cũng coi như góa luôn.. Thôi kệ chả, cháu ngồi đi. Bất ngờ gọi điện hẹn gặp cô như này chắc có việc gì hả?
- Dạ - Đan gật đầu, rút trong túi một chiếc phong bì hồng nhạt và mấy thứ trà sen bánh cốm ra đưa bà
- Ái chà, Ivy mời về làm thiết kế không chịu hóa ra là có ý định lên xe bông. Ủa mà cô nhớ hồi làm ở đây cháu bảo là vừa mới chia tay một anh chàng, bộ gương vỡ lại lành sao?
- Dạ không, đây là người khác
Nhìn vẻ ngượng ngùng của Đan, bà gật đầu, mở phong bì liếc sơ qua tấm thiếp màu đỏ. Ánh mắt bà bỗng hơi khựng lại:
- Chú rể là Bùi Đức Lập à? Có phải chủ của chuỗi Resort Núi Ba, Thác Ngàn không?
- Vâng. Có việc gì không cô?
- Khôngm không có gì. Công ty của Lập với công ty trước của gia đình cô có chút hiểu lầm thôi. Vì lão chồng cô ấy! Giờ thì không có gì rồi.
- Vậy à? Cháu lại tưởng...
- Cháu tưởng sao? Tưởng cô lại nói xấu chú rể chứ gì! Chắc cái cô biết thì cháu cũng biết rồi, đời tư anh chàng này cũng hơi phức tạp, quan hệ với nhiều người mẫu diễn viên. Nhưng chắc là chút chút qua đường thôi. Về công việc thì cô không thấy ai dám phàn nàn. Công ty đó thế lực vững làm ăn được, có tiếng rồi. Tính cách độc đáo lắm phải không?
- Dạ, cũng... khác người
- Vậy mới hợp với cháu chứ! Hai đứa đãi tiệc cuối tuần sau à? Chà, lại còn yêu cầu xác nhận xem có đi dự hay không nữa sao?
- Vâng, bọn cháu làm tiệc cưới buffet nên cần biết tương đối về số khách để báo lại cho nhà hàng. Cách này hơi phiền một chút nhưng mọi người ăn uống nói chuyện sẽ tự nhiên hơn là làm cỗ kiểu cũ
- Tổ chức kiểu đó hay chứ! Cô sợ nhất ba cái trò đi ăn cưới phải ngồi mâm bát này nọ. Cháu ghi vào nhé, cô Giang sẽ đến
Lát sau, để lại bà Giang với đống vải vóc mẫu vẽ, Đan đóng cửa bước ra ngoài, cô muốn nói chuyện công việc với bà một chút nhưng Thảo đang ở dưới đường, không nên để Thảo đợi lâu. Trụ sở Ivy nằm trong một biệt thự cũ của Pháp có mặt tiền khá rộng để làm nơi trưng bày các mẫu thiết kế mới nhất. Khi cô rời mắt khỏi những bộ sưu tập thu đông mới mẻ và sang trọng để đi về phía Thảo thì cũng vừa lúc nhìn thấy người đàn ông mà bà Lệ Giang bảo là chồng đang chuẩn bị chui vào một chiếc xe Lexus sang trọng. Bàn tay ông ta miết lên cửa xe với điệu bộ rất tự đắc. À, giờ thì Đan nhớ ra ông ta rồi
Đây chính là người đàn ông đi cùng Minh Ánh vào café wifi hôm trước. Cô có thể lẫn gương mặt bóng lưỡng và dáng điệu đường bệ của ông ta với những doanh nhân gố Hoa khác chứ bàn tay luôn chứng tỏ sở hữu một cách hợm hĩnh này thì cô khó mà nhầm được. Hoá ra ông ta là chồng bà Giang, dù chỉ là một người chồng coi như đã chết rồi. Thế giớ quả thật không quá rộng lớn.
Trời đã thật sự chuyển sang mùa thu. Sau khi ào vào giữa hai hàng cây đang chụm đầu làm chúng xao xác phản đối, gió heo may bắt đầu quay sang lùa những chiếc là phượng vàng nhỏ xíu đuổi nhau tíu tít. Trên những nóc nhà ngói cũ kỹ của khu phố cổ có mấy dải nắng hanh vàng nhạt trong suốt như những vệt mật ong được bàn tay vô hình quết đều, một vài con chim sẻ đang nhảy nhót đuổi những đốm nắng trên ống máng, ban công hoặc mái hiên. Mấy chiếc lá bàng nửa đỏ nửa vàng rơi độp xuống bên cạnh những chiếc ghế nhựa đủ màu trên vỉa hè rợp bóng cây bên ngoài quán café, Đan đang ngồi đó với một tách café nhỏ toả hương thơm nồng ấm. Gương mặt mỉm cười lơ đãng hướng ra đường phố hối hả, cô đang tận hưởng những ngày độc thân cuối cùng của mình. Đám cười đang đến gần đến độ cô tưởng như có thể nghe thấy tiếng sột soạt của chiếc khăn voan và những dải băng giấy hoa chúc mừng.
Hôm nay cô có hẹn Thái Vân, một cô bạn thời sinh viên lâu nay cô ít gặp. Vân đang làm việc cho một công ty áo cưới, nó hẹn cô là khi nào lấy chồng thì phải tham khảo ý kiến của nó khi thiết kế đồ cưới. Đan không tham khảo, cô đã tự vẻ và cho may một bộ váy áo theo ý mình. Tuần trước, cô đã diện bộ váy đó đi chụp ảnh cưới. Hôm nay cô mang ảnh cho Vân xem. Chắc hẳn nó sẽ cằn nhằn vì không được trọng dụng nhưng rồi sẽ phải gật gù mà khen thôi, ảnh chụp lên đẹp như thế này cơ mà!
Chợt có người kéo ghê ngồi gần tới, Đan lơ đãng dịch ghế tránh và nhìn sang. Là Vinh. Anh ta đang mải nói chuyện với anh chàng quần túi hộp đi cùng nên chưa thấy cô. Mái tóc dài của anh ra bây giờ được chải mượt và buộc túm phía sau đầu chứ không buông rũ như trước, gương mặt đã bớt góc cạnh đi đôi chút, có lẽ vì ăn uống bồi bổ quá đầy đủ. Anh ta mặc một chiếc áo Polo màu xám cố ý giắt vạt sau để lộ mác Calvin Klein của chiếc quần jeans, cổ tay Vinh có một chiếc đồng hồ Swatch dây da còn trên bàn tay với những ngón dài là một chiéc nhẫn mặt đá to tướng. Nếu bề ngang của viên đá rộng hơn một chút, chắc cũng có một cái tên nổi tiếng nào đó được khắc đậm rồi!
Đan cứ thản nhiên quan sát Vinh như nhìn tủ trưng bày đồ hiệu đỏm dáng, ngay cả khi anh ta đã quay ra và nhìn thấy cô. Cười bằng một giọng vô tư nhất trên đời, anh ta thắc mắc:
- Đan bây giờ mà cũng ngồi café bình dân cơ à?...Giới thiệu với em, Thanh, tay trống mới trong ban nhạc của anh. Còn đây là Đan, bạn gái cũ của tao, sắp làm bà chủ hệ thống resort hoành tráng nhất miền Bắc.