- Hận em? Vì sao?
Dương Thần hỏi lại.
Tiêu Chỉ Tình nhỏ giọng nói:
- Em cố ý truyền chuyện của chúng ta ra ngoài, làm cho vợ chồng anh cãi nhau bất hòa…
Dương Thần “Ồ” một tiếng, lập tức hỏi ngược lại:
- Thế có phải anh ở Los Angeles ấy ấy em không?
Tiêu Chỉ Tình ngẩn ra, khuôn mặt xinh đẹp đỏ đến tận mang tai, nghĩ đến chuyện kia là lại tức.
- Anh muốn nhục mạ em sao? Đúng! Còn là cả một buổi chiều đấy!
- Thế không phải xong rồi sao, cũng không phải giả dối hư ảo, bịa đặt, anh cũng có chút đầu óc, chắc chắn cũng không đến nỗi hận em.
Dương Thần nói.
Tiêu Chỉ Tình ngây ra một lúc, bỗng nhiên hốc mắt ướt át.
- Dương Thần… Anh đối xử với em thật tốt…
- Anh đối xử với em tốt lắm sao?
Dương Thần bất ngờ hỏi.
Tiêu Chỉ Tình nghiêm túc gật gật đầu.
- Từ nhỏ đến lớn anh là người đối xử tốt nhất với em mà em đã gặp.
Lần này đến lượt Dương Thần sững sờ, nhìn thần thái của cô gái này, không giống như nói dối.
Nhưng, sao có khả năng chứ?
- Anh không tin? Ít nhất anh chữa khỏi cho Cửu âm huyền mạch của em, còn giúp em đẩy chất độc ra, bây giờ lại giúp em trị thương, em hại anh và vợ cãi nhau, anh cũng không hận em… Lúc nãy còn giúp em lau người…
Tiêu Chỉ Tình nghĩ đến chuyện ban nãy liền cảm thấy trong lòng ngọt ngào.
Xem ra người đàn ông này ngoài miệng không thừa nhận, trong lòng vẫn quan tâm cô.
- Đừng đùa nữa, cái khác thì anh không biết, diện mạo này của em, muốn tìm người đàn ông đối xử tốt với em còn không đơn giản.
Dương Thần nói.
Tiêu Chỉ Tình cô đơn mà cúi đầu.
- Em… Em mới từ nhà ra ngoài, không bao lâu liền tới Mỹ, cũng không gặp qua người nào, đám đàn ông đó không phải mê đắm nhìn em, thì chính là muốn bỏ tiền ra bao nuôi em coi em là đồ chơi, tuy bên ngoài bọn họ không nói ra nhưng em cũng có thể nhìn ra.
- Nào có đen tối như em nghĩ, trên thế giới này còn nhiều người tốt.
Dương Thần nói.
- Không phải! Đó là anh may mắn! Người bên cạnh em đều là người xấu!!
Tiêu Chỉ Tình bỗng nhiên kích động gào to.
Dương Thần kinh ngạc, cũng không không cãi cọ với phụ nữ, nói:
- Em chỉ lo hỏi anh, bây giờ anh đến đây, là muốn hỏi em, em là ai, vì sao em có thể tra ra anh ở đây, còn nữa, tại sao em còn muốn đến tìm anh?
Sau khi trong mắt Tiêu Chỉ Tình lướt qua vài tia suy nghĩ, buồn bã nói:
- Em có thể nói cho anh, sau khi em từ nhà ra ngoài, học được một chút kĩ thuật hacker, chỉ cần có ảnh chụp của anh, em liền có thể từ trong chuyến bay tìm thấy dữ liệu của anh, sau đó lại tra tư liệu của anh từ cục cảnh sát Trung Hải là được rồi…
Dương Thần há miệng thở dốc, lại đơn giản như vậy?
Trách không được Lâm Nhược Khê nói cô là nghiên cứu sinh khoa máy tính đại học Trung Hải, xem ra đây cũng là một cái ngụy trang cô đưa ra cho chính mình thôi.
- Vậy em là ai, tại sao đến tìm anh?
Tiêu Chỉ Tình do dự một lát, dường như hạ quyết tâm, nói:
- Nếu em nói cho anh em là ai, anh nhất định phải đồng ý em một chuyện được không?
- Chuyện gì?
Dương Thần nhíu mi.
- Giúp em báo thù.
- Hả?
- Em nói giúp em báo thù.
Tiêu Chỉ Tình tràn đầy chờ đợi nhìn Dương Thần.
- Chỉ cần anh giúp em báo thù…
- Nói hươu nói vượn cái gì đấy? Báo thù cái gì? Em nói rõ cho anh một chút.
- Anh phải đồng ý em trước, em mới có thể nói cho anh em đến từ đâu.
Tiêu Chỉ Tình quật cường nói.
Dương Thần mỉm cười.
- Cô gái, tốt nhất em nên nói rõ, em căn bản không có vốn mặc cả với anh, nếu như anh muốn cơ thể của em, anh vừa nãy đã trực tiếp vồ tới, em có thể phản kháng sao?
Hơn nữa, em cũng đã gặp vợ anh, em thực sự cho rằng em có thể khiến anh thần hồn điên đảo sao?
Trong mắt Tiêu Chỉ Tình hiện lên một chút suy sụp.
- Anh… Quả nhiên không chịu đáp ứng sao?
- Phí lời, lúc đầu anh chính là không muốn thêm phiền thoái mới nói với em đừng gặp nhau nữa, anh cũng không để em thiệt cái gì, bây giờ không phải em gây phiền phức cho anh sao?
Dương Thần buồn bực nói.
Vẻ mặt Tiêu Chỉ Tình buồn bã.
- Em… Em không muốn bị bắt đi…
Dương Thần suy nghĩ nói:
- Ý của em là, có người muốn giết em?
- Nếu như là chết em còn có thể chấp nhận, nhưng những người đó tìm thấy em cũng sẽ không giết em, chỉ là khiến em đến chết cũng không bằng…
Khuôn mặt xinh đẹp của Tiêu Chỉ Tình trắng bệch.
Dương Thần tràn đầy nghi ngờ, cô gái này toàn thân lộ ra sự kì quái, nói:
- Nếu em không chịu nói, thế thì anh không hỏi nữa, sáng sớm mai anh đi, sự kiên nhẫn của anh có hạn.
Tiêu Chỉ Tình vừa nghe, trên mặt hiện lên một chút tức giận.
- Anh lại tuyệt tình như thế!?
- Anh tuyệt tình như thế nào.
- Anh vừa mới chăm sóc em cẩn thận như vậy, còn giúp em trị thương, cũng nói không hận em, rõ ràng là có tình cảm với em!
Tiêu Chỉ Tình quả quyết nói.
Dương Thần khoát tay, mỉm cười nói:
- Thôi đi, em phải biết tiêu tiền ở bệnh viện này là tiền của vợ anh, cũng chính là tiền của anh, anh chỉ là không muốn phí phạm tiền cho một người phụ nữ không quan trọng.
Hơn nữa, chân của em khỏi rồi thì có thể nhanh chóng rời đi, giúp em lau người thuận tiện cũng không có thể ăn vụng sao, nếu không phải tâm tình anh không tốt, vừa nãy đã sớm ấn em lên giường rồi, em nên biết dừng lại rồi chứ.
- Anh… Anh… khốn khiếp!
Tiêu Chỉ Tình tức đến phát run, hận không thể tiến lên cắn chết tên này!
- Được rồi, cái anh muốn hỏi em cũng không nói, thể thì chúng ta không cần thiết nói tiếp nữa, anh sẽ nói với người của bệnh viện sáng mai trả phòng bệnh, em tự lo đi.
Dương Thần đi ra cửa, quay đầu lại, lại nói:
- Đúng rồi, nếu em lại đến phá vỡ sự yên bình trong nhà anh, lần sau anh cũng sẽ không tha nhẹ cho em như vậy đâu.
Hai mắt Tiêu Chỉ Tình đỏ lên, lã chã nhìn hắn, lại là dáng vẻ không phục.
Dương Thần bỗng nhiên không chịu nổi ánh mắt tuyệt vọng mà cứng rắn của cô gái này, nhưng dù sao hắn không phải là Bồ Tát sống cứu khổ cứu nạn gì hết.
Nói thật, Dương Thần cảm thấy hắn đã làm quá nhiều thứ cho Tiêu Chỉ Tình rồi, còn về sau lưng Tiêu Chỉ Tình rốt cuộc là phiền phức gì, cô đến nói cũng không chịu nói, hắn sao có thể tùy tiện hứa hẹn?
Phải biết rằng cô gái này đến Thượng cổ tiên nhân cũng biết, chẳng may là chuyện muốn chính mình liều mạng thì sao?
Đang trong những ngày chờ đợi Lâm Nhược Khê tha thứ cho hắn, Dương Thần cũng không muốn trong quá trình giải quyết chuyện này bất ngờ xảy ra một số phiền phức.
Đợi đến khi Dương Thần đi xa, một mình Tiêu Chỉ Tình trong phòng bệnh cô độc mới để cho hai hàng nước mắt rơi xuống:
- Tên đàn ông thối tha nhát gan, anh càng trốn tránh tôi tôi càng không để anh thực hiện được!
Tiêu Chỉ Tình vỗ nệm giường, buồn bực quăng gối xuống nền nhà.
Trăng sao trên bầu trời, gió đêm tiêu điều.
Từ bệnh viện đi ra, Dương Thần châm một điếu thuốc, có chút không biết làm sao.
Hắn về nhà là không được rồi, sao cũng phải đợi Lâm Nhược Khê bớt giận mới có thể về nhà, đến lúc đấy thật lòng tuyệt đối, một nửa lời ngon tiếng ngọt và một nửa thái độ cứng rắn mạnh mẽ, nịnh nọt cô, có thể biến chuyện lớn thành chuyện nhỏ, chuyện nhỏ coi như không có rồi.
Dựa vào trí thông minh của Lâm Nhược Khê, đến khi bình tĩnh lại, phỏng chừng rất nhanh có thể ý thức được mức độ cố ý của Tiêu Chỉ Tình, cũng có thể nhận ra rõ ràng, hắn và Tiêu Chỉ Tình chẳng qua chỉ là tình duyên sương sớm, không thể coi là thật.
So với Mạc Thiện Ny, Sắc Vi và những cô gái khác, Tiêu Chỉ Tình hoàn toàn không thể có sức cạnh tranh gì.
Đợi Lâm Nhược Khê làm theo những điểm mấu chốt này, tự nhiên cũng dễ dàng làm dịu chuyện này.
Cô hiện tại, chỉ là không cúi mặt xuống xem “chuyện nhỏ” như này, ít nhất so với việc xấu trong quá khứ, chuyện này vẫn thực sự là chuyện nhỏ.
Cho nên, hiện tại thuận theo ý cô, trốn xa xa chút, để cô cảm thấy hắn sợ cô, cũng có thể thỏa mãn lòng tự trọng của phụ nữ một chút.
Khiến Dương Thần buồn rầu bây giờ chính là, cũng đã hơn hai giờ sáng rồi, hắn đi đâu qua đêm, xem ra tiếp theo còn có mấy ngày không thể về nhà, cũng không thể tới văn phòng ngủ chứ?
Bên Sắc Vi và Mạc Thiện Ny không thể tới, vú Vương chắc chắn thường xuyên gặp Mã Quế Phương, bị phát hiện thì sẽ bị Lâm Nhược Khê biết, Đường Uyển, An Tâm đều không thích hợp, hắn ra vào cũng phải lén lén lút lút.
Nghĩ tới nghĩ lui, cũng chỉ có chỗ Lưu Minh Ngọc và Thái Nghiên có thể thoải mái ở.
Trước đó mấy ngày, lần lượt dạy cho các cô gái của hắn công pháp tu luyện kia, ngoài Sắc Vi và An Tâm ra thì tất cả đều vẫn chưa nghiệm thu được kết quả nào, vừa may có thể xem một chút.
Kết quả là, Dương Thần gọi số điện thoại của Lưu Minh Ngọc trước, lúc tâm hồn hơi thương tổn như này, Lưu Minh Ngọc dịu ngoan hiển nhiên hấp dẫn hơn Thái Nghiên nóng nảy.
Điện thoại reo lên bảy tám tiếng, mới được Lưu Minh Ngọc nhận.
Bên kia truyền đến âm thanh ồn ào ầm ĩ.
- A lô…
Giọng nói nói chuyện của Lưu Minh Ngọc hơi mơ hồ, lại động lòng người.
Dương Thần nhíu mày nói:
- Minh Ngọc cưng, em ở đâu đấy? Uống rượu à?
Lưu Minh Ngọc dùng giọng mũi hừ hừ nói:
- Xem xong buổi biển diễn, cùng bạn học hát hò uống rượu… Ông xã… Anh đến đón em đi… Em uống say rồi…
- Cũng muộn thế này rồi vẫn còn uống?
Dương Thần không nói gì, sao lại là họp mặt bạn bè, nhưng có các cách nào, lại không thể để nữ vệ sĩ của Hải Ưng đưa cô về nhà, thế thì tổn thương tình cảm biết bao nhiêu.
Sau khi hỏi rõ địa chỉ, Dương Thần lập tức lái xe đi tới Venci Club như lời Lưu Minh Ngọc nói, là một quán KTV xa hoa.
Cùng lúc đó.
Ở cực Bắc Địa Cầu, cũng chính là mảnh đất trung tâm vòng cực Bắc.
Mùa hạ, trong vòng cực Bắc bán cầu, mặt trời không lặn.
Mặt trời hai mươi tư giờ không lặn, khiến trên mặt băng của Bắc Cực, nhiệt độ duy trì âm mười độ.
Tuyết màu trắng mênh mông bát ngát, gió lạnh vùng cực gào thét, gấu bắc cực có lẽ chính là chủ nhân của nơi này, nhưng đó chỉ là quá khứ, hiện giờ, gần Bắc Cực, đã có một “Hộ gia đình” mới.
Mặt băng, lúc này đây chậm rãi mở ra.
Nhìn kĩ, mới phát hiện đúng là phía dưới tầng băng có động, là một phòng thí nghiệm ngầm do hợp kim tạo ra.
Các nhà khoa học khẳng định không có cách nào giải thích, tại sao một phòng thí nghiệm có thể xuất hiện bên dưới lớp băng, điều này hoàn toàn không phải công trình siêu cấp mà khoa học kĩ thuật hiện nay có thể làm được.