Đã rạng sáng rồi, toàn bộ hành lang bệnh viện đều trống rỗng, bệnh viện khổng lồ như vậy, cho dù có y tá trực ban, không có chuyện gì đặc biệt cũng sẽ không tới phía này.
Đang ngẫm nghĩ cô gái này có phải tự chạy rồi không, nhưng không phải bắp chân của cô ấy bị thương rồi sao, cho dù không bị thương đến gân cốt, cũng không có lý do nửa đêm liền rời đi chứ.
Đúng lúc này, từ trong cửa WC bên cạnh phòng bệnh cao cấp, truyền đến tiếng “Loảng xoảng”.
- Ôi trời!
Một giọng nữ tê dại quen thuộc lại kêu to duyên dáng.
Dương Thần lúc này mới bừng tỉnh, hóa ra là đang đi vệ sinh.
Nghe như có cái gì đó bị ném trên mặt đất, Dương Thần cũng không nghĩ nhiều, đi tới mở cửa WC.
- Nửa đêm em ầm ĩ cái gì…
Lời còn chưa dứt, theo sau đó tiếng thét chói tai liền vang lên!
- Á! Đừng nhìn!!
Đập vào mắt là một cặp đùi đẫy đà trắng trẻo, theo đường cong đi lên trên, không hề che phủ gì.
Mà nửa người trên, cô gái chỉ mặc nội y màu chanh trong suốt ít ỏi, hai đỉnh núi no đủ cao ngất đứng vững.
Giờ phút này, Tiêu Chỉ Tình rất không nhã nhặn ngồi dạng chân trên gạch men, bên cạnh cô bốn phía là vết nước, một cái chậu rửa mặt nhựa chuyên dụng của bệnh viện lại ở trên mặt đất, hiển nhiên là đánh đổ chậu rửa mặt.
Mà Tiêu Chỉ Tình vì lo cảnh xuân giữa hai chân mình bị lộ, câu nệ dùng hai tay đặt trước người che đi.
Cái này không che đi cũng không có gì, vừa che đi, hai nơi mềm mại trước ngực lại bị cánh tay đè ép, miêu tả vô cùng sinh động, lấy luôn tròng mắt người ta.
Yêu vật nha yêu vật… Dương Thần nuốt nuốt nước bọt, trong lòng rên rỉ.
- Đừng… Bảo anh đừng nhìn rồi!
Mặt Tiêu Chỉ Tình đỏ bừng, quẫn bách không chịu nổi, đặc biệt nhìn thấy Dương Thần không ngờ lại nuốt nước bọt, hiển nhiên là cái ý nghĩ không tốt.
Tâm tư của Dương Thần dường như trở về một tháng trước, tại Los Angeles, Mỹ, buổi chiều triền miên cùng cô gái này.
Nhìn thấy da thịt trắng tuyết kia, Dương Thần lại nhớ đến dáng người linh hoạt mềm mại như không xương của cô.
Khóe miệng Dương Thần không khỏi hiện lên nụ cười tà.
- Em làm cái gì thế, bày ra tư thế này có phải lại muốn cùng anh không?
- Nói bậy!
Tiêu Chỉ Tình vội vàng phủ nhận.
- Em chỉ là đến rửa ráy một chút, muốn lên giường ngủ, anh còn không ra ngoài, em hô cứu mạng đấy!
Dáng vẻ nghi hoặc của Dương Thần.
- Cứu mạng? Tại sao lại muốn hét cứu mạng? Em quên rồi hả, vừa nãy em nói anh phải chịu trách nhiệm với em.
- Đó là… Đó là bởi vì…
Tiêu Chỉ Tình ngượng ngùng mà lẩm bẩm đôi môi đỏ, bị ánh mắt nóng bỏng của hắn nhìn chằm chằm, có to gan thế nào cũng bất lực.
Dương Thần nhìn vào bộ dạng không có sự sắp đặt của cô, trong lòng hơi hơi thở dài, tuy nói người phụ nữ này ác tâm lên thì độc ác vô cùng, nhưng rõ ràng vẫn là cô gái hơn hai mươi tuổi, va chạm với bên ngoài không nhiều, bụi gai bên ngoài cô, chỉ là võ trang tự bảo vệ mình.
Căn cứ xác thực trực tiếp nhất, chính là lúc cô muốn quyến rũ hắn, thiên kiều bá mị, nhưng thực sự bị hắn trong lúc không chút chuẩn bị như vậy nhìn chăm chú, thì lập tức nguyên hình bị lộ.
Nếu không phải nhìn ra bản chất cô gái này vốn không xấu, Dương Thần cũng sẽ không hết lần này đến lần khác bỏ qua cho cô ấy, trong lòng sinh ra sự thương tiếc.
Nghĩ đến những thứ này, Dương Thần liền chầm chậm đi tới gần Tiêu Chỉ Tình.
Tiêu Chỉ Tình theo bản năng co rụt về phía sau, nhưng vừa động đậy thì ảnh hưởng đến bắp chân bị thương của cô, lập tức nhíu mi.
- Ư…
Khẽ hừ một tiếng, khuôn mặt xinh đẹp của Tiêu Chỉ Tình trắng bệch.
Tuy cố ý để bị xe đụng, nhưng đụng bị thương cũng không phải giả.
- Anh… Anh đừng tới đây!
Mồ hôi lạnh từ tóc mai đen nhánh mơ hồ chảy xuống, trong mắt của cô ngoại trừ bối rối và bất lực ra, còn có sự sợ hãi.
Dương Thần không trả lời mà ngồi xổm xuống phía sau, giơ tay trực tiếp đỡ lấy eo của Tiêu Chỉ Tình.
Không đợi Tiêu Chỉ Tình phản ứng lại, toàn bộ thân thể mềm mại đã bị Dương Thần vác trên vai.
- Á! Anh làm gì thế! Thả em xuống!
Hai chân Tiêu Chỉ Tình không khỏi lắc lư, ánh mắt chỉ có thể nhìn chằm chằm mặt đất, không ngừng kêu la.
- Bép!
Một cái tát của Dương Thần trực tiếp tét lên cái mông lộ ra bên ngoài không khí của cô gái, trên bờ mông trắng lập tức hiện ra một vết bàn tay!
- Anh…
Tiêu Chỉ Tình vừa xấu hổ vừa giận, tên đàn ông này không ngờ lại đánh mông cô!? Lúc ở Mỹ thiếu chút nữa đã bị hắn đánh sưng lên rồi.
- Anh cái gì? Chân em bị thương không thể gọi y tá giúp em rửa ráy? Em như thế này, ngã ở đây đứng lên, vừa trơn vừa trượt không phải lại ngã thêm sao?
- Em không cần anh lo! Anh thả em xuống!
Tiêu Chỉ Tình mới không thể nói cô xấu hổ không dám để người khác nhìn thấy cô cởi quần.
Dương Thần không để ý tới cô, sau khi túm lấy một cái khăn lớn ở bên cạnh, liền vác cô trở về phòng bệnh.
- Em tốt nhất ngoan ngoãn đừng nhúc nhích, em bây giờ bên dưới toàn bộ trống không, chân em chỉ cần động một chút, anh liền có thể nhìn thấy một số thứ thú vị, nếu như em thành tâm muốn gợi mở anh làm chút chuyện khác, anh không ngại mở chân em ra đâu.
Dương Thần nhếch miệng cười nói.
Tiêu Chỉ Tình khép hai mắt lại, lông mi không ngừng run rẩy, khuôn mặt nhỏ nhắn đỏ ửng, vẻ mặt có chút tội nghiệp, cũng không dám tùy tiện động đậy nữa.
Vốn tưởng rằng Dương Thần muốn đặt cô trở lại giường, nhưng không ngờ Dương Thần lại tự mình ngồi trên mép giường, sau đó lại đặt ngang thân cô trên đùi.
Tiêu Chỉ Tình gắt gao khép chặt hai chân, phủ phục ở trên đùi Dương Thần, cố gắng kẹp chặt cái mông trắng nõn, nhưng vẫn cảm thấy xấu hổ muốn chết.
- Ôi dào, có cái gì xấu hổ đâu, trên người em có chỗ nào anh chưa nhìn thấy sao?
Tiêu Chỉ Tình thầm nghiến răng nghiến lợi, phản bác nói:
- Hừ, trên người anh em cũng đã nhìn thấy hết!
Dương Thần nghiêm trang nói:
- Cho nên nói, vẫn là anh chịu thiệt, em thì không thiệt đi.
- Anh…
Tiêu Chỉ Tình sắp tức đến hôn mê, nếu không phải sợ Dương Thần tức giận, cũng muốn hung hăng cắn lên đùi Dương Thần!
Đồng thời nghi hoặc, đây là muốn làm gì, lẽ nào người đàn ông này đến cô bị thương cũng không bỏ qua cho? Vì cô phá vỡ quan hệ vợ chồng của bọn họ, muốn trả thù cô sao?
Đang trong lúc căng thẳng, khăn mặt trên tay Dương Thần, lại lau bên sườn đùi của Tiêu Chỉ Tình.
Động tác không nói đến dịu dàng, nhưng ít ra cũng không nặng, hai ba cái đơn giản như vậy lau khô nước trên đùi của cô.
Tiêu Chỉ Tình ngơ ngác mở to hai mắt, có chút không thể tin được, Dương Thần lại giúp cô lau người?
Sau đó, Dương Thần lại lau sạch đôi chân đẹp đẽ của cô, ngón chân của Tiêu Chỉ Tình cũng giống như cơ thể cô, vô cùng mềm mại, đầy đặn, nhiều thịt, rất có xúc cảm, khiến Dương Thần không kìm nổi nhéo vài cái.
- Ối…
Tiêu Chỉ Tình chịu sự kích thích, má lúm đồng tiền hồng hồng, trong mắt có chút mê say.
Dương Thần ngạc nhiên, cười nói:
- Hóa ra chân của em là nơi mẫn cảm, lần trước không phát hiện ra. Ừm… Đáng tiếc anh không có bệnh nghiện chân, hơi tiếc nuối.
- Ai… Ai quan tâm anh có hay không…
Tiêu Chỉ Tình không đủ khí hô hấp nói.
Dương Thần tùy ý cười cười, hỏi:
- Quần lót của em ở đâu, hay là em nói không mặc quần lót?
- Anh mới không mặc ấy! Đồ háo sắc!
Tiêu Chỉ Tình thở phì phì chỉ nhà vệ sinh.
- Ở chỗ treo quần áo trong kia ấy.
Dương Thần gật gật đầu, sau khi đặt Tiêu Chỉ Tình vững vàng trở về giường, đi vào nhà vệ sinh đem chiếc quần lót tơ lụa màu trắng có hoa văn ra, ném cho Tiêu Chỉ Tình, nói:
- Nhanh mặc vào, xong rồi thì anh chữa khỏi chân cho em.
Tiêu Chỉ Tình hơi hơi ngưng trệ một lát, sau đó mới lẳng lặng đồng ý một tiếng.
Kéo chăn qua, Tiêu Chỉ Tình cúi mặt xuống, cẩn thận mặc quần lót vào, mới hé miệng nói với Dương Thần:
- Anh thực sự muốn trị thương cho em?
- Đương nhiên rồi.
Dương Thần cũng không khách khí mà xốc chăn lên, đem bắp chân nõn nà kia chuyển đến trên đùi hắn.
Bởi vì va chạm, trên bắp chân còn có một vết sưng đỏ, thoạt nhìn như là phá hủy tác phẩm nghệ thuật sống động vậy.
- Có thể làm em biến thành cái dạng này, em ấy đối với bản thân vẫn chưa đủ độc ác.
Dương Thần chậc chậc thở dài, cũng không biết là khen hay là châm chọc.
Tiêu Chỉ Tình quay đầu đi chỗ khác, bĩu miệng nói:
- Dù là ai có ngàn vạn độc tố, từ nhỏ chịu tra tấn mười mấy năm, đều có thể độc ác đối với bản thân.
Dương Thần không phủ nhận mà cười khẽ, một bàn tay nhẹ nhàng xoa chỗ sưng đỏ của Tiêu Chỉ Tình.
“Hướng niệm diễn sinh kinh” đã chuyển hóa thành lực Thiên địa diễn sinh, nhưng hiệu quả trị liệu và phục hồi, chỉ là tăng mạnh hơn mấy lần.
Chỗ da thịt bị thương của Tiêu Chỉ Tình, vốn chỉ sợ phải trị liệu nửa tháng, chỉ trong nháy mắt cũng đã được trị xong.
Tiêu Chỉ Tình mắt thấy chỗ da, cơ bắp ở bắp chân của mình, mắt thường cũng có thể nhìn thấy tốc độ chữa trị xong, cái miệng nhỏ nhắn không khỏi mở to, vẻ mặt đáng yêu vô cùng.
Sau khi xong việc, Dương Thần để chân của cô trở về giường, nói:
- Cảm giác thấy đã hồi phục lại tốt chưa?
Tiêu Chỉ Tình nghe lời mà làm theo, đứng lên ở trên giường, đi mấy bước, lập tức chăm chú gật gật đầu.
- Thực sự tốt rồi, anh rốt cuộc tu luyện công pháp gì đấy? Sao em không nghe nói đến năng lực môn công phu trị liệu có thể lớn mạnh như vậy?
Lần trước anh còn giúp em áp chế Cửu âm huyền mạch, công pháp hùng mạnh như vậy, chắc hẳn là vô cùng nổi tiếng mới đúng chứ… Anh lẽ nào là truyền nhân của Thượng cổ tiên nhân?
Dương Thần kinh ngạc, cô gái này còn biết Thượng cổ tiên nhân? Lần trước ở Đường Môn hắn mới biết những điều này.
- Không phải chứ…
Tiêu Chỉ Tình lại tự hỏi tự trả lời nói:
- Nếu như anh là truyền nhân của Thượng cổ tiên nhân, sao lại có thể lấy một người phụ nữ bình thường, còn đi làm giống như người bình thường…
Dương Thần nhíu mày, cô gái này sẽ không là gia tộc ẩn thế chứ? Nhưng cô ấy không có chút võ công nào, còn có độc tố khắp người, sao có thể xuất thân từ gia tộc hùng mạnh như thế chứ?
Tiêu Chỉ Tình không ý thức được cái gì, sau khi một lần nữa ngồi xuống, thần thái có chút ngại ngùng nhỏ giọng hỏi:
- Dương Thần … Em có thể hỏi anh một câu hỏi không?
Dương Thần bật cười nói:
- Em hỏi còn ít sao, đều đang tự hỏi tự trả lời.
Tiêu Chỉ Tình ngượng ngùng mà cười ngây thơ, trong mắt lập tức lóe lên vẻ ưu tư phức tạp, hỏi:
- Anh… Anh không hận em sao?