- Mẹ
Dương Thần cũng không quan tâm Mã Quế Phương không cho gọi, nét mặt khó có thể tỏ ra nghiêm túc, nghiêm mặt nói:
- Sau này ai cũng không thể đánh mẹ, ai đánh mẹ con sẽ đánh gãy xương của cô ta.
Mã Quế Phương cười khẽ một tiếng.
- Ai, tôi biết thằng nhóc cậu sẽ tức giận mới cố ý gọi cậu đến nghe tôi nói.
Dương Thần không cam lòng.
- Lẽ nào thấy mẹ bị người ta không hiểu ra sao cả, vì chút chuyện vớ vẩn bị tát một cái, con cũng nên nhịn sao?
- Thế cậu cảm thấy đánh có tác dụng không? Cậu có thể đánh một người, bịt miệng một người, lẽ nào còn có thể bịt được miệng tất cả mọi người sao!? Lẽ nào bọn họ không nói, trong lòng tất nhiên không thể suy nghĩ sao?
Mã Quế Phương hỏi lại, sắc mặt lạnh lùng.
- Dương Thần, tôi nói cho cậu biết trên thế giới này, lòng dạ của người ngoài thì không thể khống chế được, giống như thím Châu vậy, nghi ngờ tôi, đánh tôi, mắng tôi, đó đều hợp tình hợp lý, tuy tôi đau lòng, tôi oan ức nhưng tôi biết là do không còn cách nào nữa.
- Vì sao, tại sao mẹ muốn tiếp nhận chuyện như này, một chút phản kháng cũng không có?
Dương Thần khó hiểu lắc đầu.
Mã Quế Phương im lặng một lát, nói từng chữ từng chữ một:
- Bởi vì tôi là một quả phụ không có chồng.
Dương Thần quên cả hít thở, ngơ ngác nhìn người đàn bà trước mắt, từ miệng bà ấy nói ra những lời như vậy, giống như tảng đá lớn đè trong lòng.
- Người đó nói không sai, trước cửa nhà quả phụ nhiều thị phi, cho dù là trước kia ở trong thôn, hay là tôi đến thành phố lớn Trung Hải, chỉ cần tôi là quả phụ, bên cạnh không có một người đàn ông gọi là “chồng”, người khác sẽ dùng ánh mắt đặc biệt nhìn tôi.
Mã Quế Phương thấp giọng nói
- Tôi đã từng phản kháng, tôi cố gắng chứng minh mình là một người phụ nữ trong sạch, nhưng không có ai tin tưởng tôi, trừ phi cả đời này không không để người ta nhìn thấy và tiếp xúc với đàn ông. Hoặc là đợi đến khi tôi già không có ai để ý tới tôi nữa, như vậy đám phụ nữ kia, mới sẽ không có ý kiến.
Mũi Dương Thần hơi cay cay, người phụ nữ trước mắt, đem tất cả những sự đau khổ cất giấu dưới đáy lòng, yên lặng bao nhiêu năm như vậy, sự khổ sở này chắc hẳn dằn vặt đến thế nào.
- Dương Thần, bây giờ cậu có thể hiểu được, tại sao tôi tuyệt đối không thể cho cậu và Ni Tử được cùng bên nhau chưa.
Mã Quế Phương thân thiết nói.
Tâm trạng Dương Thần chấn động, nói không ra lời.
Mắt Mã Quế Phương lộ ra yêu thương và thương cảm.
- Cuộc đời này của tôi, trụ cột lớn nhất khiến tôi tiếp tục sống chính là đứa con gái Ni Tử này, trên người tôi, sự bất hạnh xảy ra, bản thân tôi hiểu rõ nhất, một người phụ nữ, nếu như không có một cuộc hôn nhân mĩ mãn, không có một người chồng đường đường chính chính, không nói ngày ngày sẽ sống như nào, vẻn vẹn chính là các lời đồn đại bên ngoài, ánh mắt quái dị và sự nghi kỵ… Không phải là nỗi khổ sở mà một người phụ nữ đáng phải chịu đựng.
Bản thân tôi trên con đường tối tăm không thấy kết thúc đi tới bây giờ, người đã đầy thương tích, sao tôi lại nhẫn tâm để đứa con gái duy nhất của tôi lại đi trên con đường như thế?!
- Sẽ không đâu!
Dương Thần vội vàng lắc đầu nói:
- Con sẽ không để Thiện Ny chịu ức hiếp, mẹ…
- Đừng nói nữa!
Mã Quế Phương cắt đứt lời nói của Dương Thần.
- Cậu căn bản không hiểu những gì tôi nói. Có lẽ cậu có tiền, có quyền, có các kiểu thực lực để bảo vệ Ny Tử, con bé sẽ không bị người ta đánh, sẽ không bị người ta bắt nạt. Nhưng cậu tưởng rằng không bị đánh, có tiền tiêu chính là hạnh phúc thật sự sao?
Cậu có nghĩ tới hay không, bây giờ cậu và Ny Tử đều vẫn còn trẻ, đợi đến khi hai đứa ba mươi mấy tuổi rồi, Ny Tử nếu như không kết hôn, không có con, người ta sẽ nói cái gì? Nếu như, chẳng may Ny Tử có con nhưng con bé lại không kết hôn, thế đứa bé sinh ra sẽ như thế nào? Người xung quanh sẽ đối đãi với con gái tôi như nào? Bồ nhí của người khác? Hay là nói vợ bé được bao nuôi? Con của cậu và Ny Tử sẽ bị những đứa trẻ khác đối xử như thế nào?
Một loạt các chuyện này, bọn trẻ các cậu có lẽ vì yêu đương cuồng nhiệt sẽ không nghĩ tới, nhưng người làm mẹ như tôi sao lại không suy nghĩ chứ?
Dương Thần, cậu còn không hiểu sao, càng là phụ nữ đẹp, đến khi về già, nếu như không có một người đàn ông đường đường chính chính bên cạnh, cô ấy sẽ càng bị người ta nói nọ nói kia.
Cho nên, nếu như cậu không thể cho Ny Tử một thân phận người vợ hợp pháp, thì đừng theo đuổi con bé không buông nữa, nhiều nhất đau khổ vài năm cũng sẽ qua thôi, cả một đời đau khổ! Thế hệ sau cũng đau khổ.
Lời nói kích động này, tuyên truyền giác ngộ, khiến cho Dương Thần đứng lặng tại chỗ, hoàn toàn im lặng.
Mã Quế Phương rốt cục không kìm nổi, lau nước mắt trong mắt, sầu thảm cười nói:
- Dương Thần, tôi biết cậu là đứa bé ngoan, bằng không lúc đầu cậu cũng sẽ không đưa mẹ đến gặp mẹ con tôi, có lẽ cậu xuất thân trong gia đình giàu có, bản thân cũng không tầm thường, có rất nhiều cách nhìn cuộc đời, không phải quá để ý.
Nhưng Thiện Ny nhà chúng tôi, chỉ là một đứa con gái bình thường, nó có kiên cường thế nào, hiếu thắng thế nào cũng chỉ là một người phụ nữ mà thôi. Con bé không thể cả đời chỉ quay quanh cậu, nó có cuộc sống của mình, có bạn bè của mình và công việc, con bé cần tiếp xúc với xã hội, vì thế, rất nhiều vấn đề cá nhân không thể cất giấu mãi không bị người ta phát giác.
Hiện tại không để ý, không có nghĩa là đứa bé sau này cũng sẽ không để ý tới ánh mắt của người khác, thẳng thắn mà đối diện, cậu liền nhẫn tâm khiến con bé bị người ta xem thường ở bên ngoài, lại đến trước mặt cậu miễn cưỡng cười vui sao?
Dương Thần im lặng, những việc này không phải hắn không nghĩ tới, cẩn thận tìm ra, dường như bản thân vẫn luôn trốn tránh nhắc đến.
Chẳng lẽ hắn thực sự sai rồi? Thực sự nên buông tay mới tốt đối với Mạc Thiện Ny sao?
Nhìn Mã Quế Phương nước mắt lã chã, tâm tư của Dương Thần hơi có chút dao động.
Mã Quế Phương thở dài một tiếng, lau khô khóe mắt.
- Tôi biết cậu lập tức rất khó chấp nhận, tôi là vì tốt cho hai đứa. Không nói đến Lâm lão chủ tịch có ân đối với nhà tôi, cậu có thể cam đoan, có người phụ nữ khác, trong nhà Lâm tổng có thể thực sự dễ dàng nhẫn nhịn? Tuy tôi không có văn hóa gì, nhưng cũng không ngốc đến nỗi cho rằng, một người phụ nữ có thể quản lý một công ty lớn như vậy sẽ dễ dàng đối phó, Ny Tử lại là nhân viên dưới quyền cô ấy, những ngày tháng sau này, mâu thuẫn nhiều là phải, vì hạnh phúc gia đình cậu cũng nên hiểu được vứt bỏ.
- Vứt bỏ?
Dương Thần cười khổ.
- Nếu một người vứt bỏ, có thể so với có được khó hơn nhiều.
Mã Quế Phương hé miệng cười cười, vỗ nhẹ lên vai Dương Thần.
- Cậu tự mình nghĩ cho kĩ đi, thái độ của tôi sẽ không thay đổi, bởi vì tôi là người từng trải, tôi sẽ không lấy cuộc đời con gái tôi đem ra đánh bạc, hi vọng cậu sớm nghĩ thông suốt.
Không bao lâu, Mã Quế Phương đã bận rộn đi làm việc, chuẩn bị đồ ăn buổi tối, còn Dương Thần đi ra khỏi quán ăn Tứ Xuyên.
Sắc trời đã ảm đạm, mưa phùn trên bầu trời mênh mông cũng tạnh rồi.
Dương Thần đi dưới con đường đèn đuốc sáng rực, bên tay là tiếng ồn ào của người và xe cộ, trong lòng lại vắng vẻ thê lương không chút tạp âm.
Đi bộ trong chốc lát, Dương Thần cũng không ngộ ra rõ ràng, đang muốn đi tới bãi đỗ xe, nhưng bước chân lại dừng lại, dừng lại ở đầu một ngõ nhỏ.
Con ngõ nhỏ ẩm ướt này, chất đống túi và rác rưởi các cửa hàng gần đó vứt đi, bởi vì có nước cho nên rất nhiều đồ bẩn trở nên bốc mùi, tỏa ra mùi hôi thối.
Lúc này một bà ăn mày ngồi quây tròn trên một tấm thảm, trên tay cầm một cái bánh bột mì bẩn, ngồi xổm cạnh góc tường lặng lẽ gặm bánh.
Tóc của bà ăn mày là lộn xộn rối tung, giày toàn là bùn, nếu như ở trên đường phố chắn chắn sẽ bị quản lý đô thị đuổi đi.
Dương Thần nhíu nhíu mày, cho dù người ăn mày trước mắt có bẩn thế nào, hắn vẫn có thể nhận ra rõ ràng đây rốt cuộc là ai.
Bà ăn mày cũng ý thức được có người đứng ở đầu ngõ che mất ánh sáng, chầm chậm cẩn thận ngẩng đầu lên, lúc đôi mắt giữa mái tóc nhìn thấy Dương Thần lập tức lộ ra sự hoảng sợ!
- Cậu… Sao cậu…
Tay của ăn mày run lên, cái bánh trực tiếp rơi xuống đất.
Dương Thần cũng không có cảm giác thương hại và hết giận, người phụ nữ này rơi vào hoàn cảnh này chính là trừng phạt đáng tội, cô ta độc ác mà muốn Lâm Nhược Khê cùng chết với cô ta, để bà ta sống những ngày khổ cực như này đã là tốt cho bà ta rồi.
Dương Thần đang muốn không để ý mà rời đi lại bỗng nhiên nhìn thấy, tên què lang thang, từ phía trước đi tới, ngẩng đầu nhìn Dương Thần mang theo sự nghi hoặc nhưng lập tức tiến vào ngõ nhỏ.
Ngồi xổm trước mặt La Thúy San, từ trong túi lấy ra vài đồng tiền xu, tên què đắc ý cười nói:
- Sáng ngày mai có đồ ăn sáng rồi, tôi còn tưởng trời mưa không kiếm được tiền, không người trời mưa kiếm còn được nhiều tiền hơn.
Thấy La Thúy San không phản ứng, tên què mới ý thức đến, người phụ nữ đang trong tình trạng cảm xúc không ổn định, trong mắt tràn đầy các kiểu phẫn nộ và áp lực sợ hãi, dường như không dám đối diện với người đàn ông lạ ở đầu ngõ.