Người đàn bà với hành vi chanh chua này, Dương Thần thật sự lần đầu tiên gặp, trông thấy dáng điệu của người tiểu dân ở phố này, khiến chút nữa hắn phản ứng lại.
- Muốn chết…
Dương Thần đang muốn ra tay, nhưng Mã Quế Phương ở đằng sau cũng sớm đã hô hắn dừng lại.
- Dương Thần! Tránh ra!
Mã Quế Phương cáu giận đẩy Dương Thần ra, trách nói:
- Việc này cậu không nên tham dự! Cậu về đi! Khi nào tôi là mẹ vợ cậu chứ! Tôi không có quan hệ gì với cậu!
Trong lòng Dương Thần bực bội, lại bị người khác ức hiếp, như đánh vào mặt, làm sao mình không nổi giận được!?
- Mẹ, bà ta đã như vậy mẹ còn cản con sao!
Dương Thần tức giận đến nỗi giọng nói hơi run.
Người đàn bà chua ngoa kia hừ lạnh một tiếng:
- Hóa ra ngay cả người con rể tay chân vụng về cũng không ra gì cả, theo đuổi con gái nhà người ta cũng không tha, thật là, làm người mẹ đến tuổi này rồi mà vẫn làm hồ li quyến rũ như vậy, làm con gái có lẽ bắt được nhiều hồn hơn.
Nhìn thấy Dương Thần muốn đi lên, Mã Quế Phương vội ngăn lại, quay người lại, nghiêm nghị nói:
- Thím Chu, tôi nghĩ cô đã hiểu lầm cái gì rồi, nhưng cô không thể nói con gái tôi như vậy, nói xấu mẹ con tôi.
Dương Thần bị chắn ở phía sau, thật sự có nỗi khổ không nói được, nếu muốn nói, lẽ nào Mã Quế Phương có thể ngăn được chính mình? Nhưng mấu chốt chính là tình cảnh không giống như vậy, bản thân mình không thể hống hách quá mức, cũng không phù hợp với việc gây ra ồn ào trong phạm vi lớn, chỉ đành phải nhẫn lại một lúc, xem rốt cục tình hình thế nào.
- Đúng vậy, bà à, không giống với điều bà nghĩ như vậy…
Ông kia vội vàng khuyên bảo.
- Im miệng!
Người đàn bà đanh đá
thím Chu giận đến lệch miệng, nói:
- Ông còn nói không có chuyện gì!? Từ khi hồ ly tinh họ Mã đến đây làm công, ngày nào ông cũng chạy đến đây, không phải mang chút hành tỏi, thì lại mang chút đậu, chỉ cần con hồ ly tinh này một ngày không đến quán chúng ta mượn đồ, ông lại lo lắng cô ta có được khỏe hay không, tôi làm vợ ông mười mấy năm, tại sao ông không hỏi tôi có khỏe hay không!?
Mặt của ông Chu đỏ lên, nhưng vẫn nhẫn nhịn nói:
- Bà à, tôi nào có giống như bà nghĩ vậy… tôi không phải thấy Mã Quế Phương từ nơi xa từ tỉnh Tứ Xuyên đến đây, lại không có chồng chăm sóc, một người chẳng phải vất vả sao, tôi làm gì có tư tưởng đó chứ…
- Chẳng phải cô ta có con gái chăm sóc sao? Cần gì đến ông!?
Người đàn bà đanh đá họ Chu nhếch miệng, nói:
- Một quả phụ, bên cạnh không có người đàn ông nào, lại đẹp hơn người vợ này rất nhiều, những điều trong lòng ông nghĩ lẽ nào tôi không đoán được sao? Ngày thường ông mang chút thức ăn, chạy qua chạy lại, tôi coi như không nhìn thấy gì, ông thật tốt, hôm nay tôi về nhà, ngay cả thịt xương cũng tặng không một mâm sao! Ông coi tôi là người vợ đã chết rồi phải không!?
- Tôi… ôi… mấy hôm nay thời tiết không tốt, tôi thấy sức khỏe Quế Phương hơi yếu, muốn hấp cách thủy chút canh để bồi bổ… tôi… tôi thực sự không…
Lão Chu vẻ mặt xấu hổ, nói lắp bắp.
Chị Hương bên cạnh vội tiếp lời, khuyên nhủ:
- Thím Chu à, cô tuyệt đối đừng hiểu nhầm, Quế Phương đến chỗ cô mượn đồ ăn, chính là do người làm của quán chúng tôi không đủ, nếu không như vậy, lần sau tự mình tôi qua đó, hoặc cho ông nhà tôi qua đó được chứ, Quế Phương không phải là loại người như cô nghĩ…
- A Hương, chúng ta đã quen biết nhau nhiều năm rồi, chị đừng tranh cãi với tôi.
Chị Hương nhất thời nghẹn lời, cứng ngắc quay đầu đi chỗ khác nhìn Mã Quế Phương, im lặng…
Quả nhiên, việc đàm tiếu về Mã Quế Phương ở vùng này cũng không phải là một ngày hai ngày, hơn nữa những ngày này, những người đồng hành vào quán cũng nhiều, còn vì ai, thật ra trong lòng mọi người đều rõ cả
Trên mặt Mã Quế Phương lúc thì xanh ngắt, lúc thì trắng bệch, mắt ngấn lệ, không rơi xuống được, nhưng càng như vậy, càng khiến người ta cảm thấy sự đau khổ khó có thể miêu tả được.
Đứng ở đằng sau, Dương Thần đột nhiên nhớ tới một chuyện…
Còn nhớ trước đây khi đến tìm Mã Quế Phương, đúng dịp Mã Quế Phương đến quán bên cạnh mượn đồ ăn, lúc đó còn cảm thấy sắc mặt Mã Quế Phương khi quay về không được tốt, nhưng cũng không hỏi nhiều.
Mà cái quán đi mượn đồ ăn đó chính là của họ Chu.
Cho đến bây giờ, xem ra lúc đó Mã Quế Phương cũng đã nhận được ánh mắt xem thường hoặc vài lời nói khó nghe của người đàn bà đanh đá, sắc mặt mới trở nên khó coi.
Chẳng qua, Mã Quế Phương vốn là một phụ nữ cứng cỏi, lại quý trọng cơ hội làm công hiếm có, nghĩ đến cũng không muốn nhắc tới, để cho Mạc Thiện Ny khỏi bắt bà không tiếp tục đến quán làm công nữa.
Suy nghĩ kỹ càng, Mã Quế Phương với tư cách là mẹ đẻ của Mạc Thiện Ny, sắc đẹp lúc còn trẻ không cần phải nói, mà đến nay đã năm mươi tuổi, mặc dù đã dãi nắng dầm sương, có chút nếp nhăn nơi khóe mắt, nhưng dù sao dáng người hoặc tướng mạo đều mang vẻ đẹp thướt tha của người phụ nữ lớn tuổi, sức hấp dẫn đối với đàn ông trung niên thật sự vẫn rất lớn, dẫn đến sự hiểu lầm cũng không khó lý giải.
Hít sâu một hơi, Mã Quế Phương gắng gượng cười nói:
- Thím Chu, Mã Quế Phương tôi không phải là người không trong sạch gì cả, nhưng thật sự không làm những chuyện làm nhục đến vợ chồng nhà người khác như vậy. Hôm nay tôi nói rõ ở đây, thật sự đối với ông Chu nhà cô không có gì cả, thịt xương đó tôi đã đưa vào bếp để làm thức ăn cho khách. Tôi chỉ là người ở nơi khác đến, không có văn hóa gì cả, muốn ở đây kiếm chút tiền làm công, đỡ một chút cho con gái tôi, nếu thật sự cô không muốn nhìn thấy tôi, ngày mai tôi sẽ chuyển đến nơi xa hơn một chút kiếm việc làm, thế nào?
Thím Chu kia nghe thấy Mã Quế Phương ăn nói nhẹ nhàng khép nép với bà như vậy, có tức cũng không lên cao được, lạnh lùng liếc bà một cái, nói:
- Câu nói này là cô nói đó, chuyện hôm nay tạm thời gác lại, cô có thay đổi nghề là tùy cô, tôi cũng nể mặt của A Hương không muốn gây chuyện ở trong quán này, tuy nhiên, Mã Quế Phương, tôi cảnh cáo cô, không ít những chị em ở quán khác cũng đều có ý kiến với cô, tốt nhất cô nên cẩn thận một chút, những chuyện như mượn đồ ăn và đồ khác, sau này cố gắng ít làm thôi!
Mã Quế Phương cảm động khẽ gật đầu:
- Tôi biết rồi, vậy xin đa tạ thím Chu, tôi sẽ chú ý.
Thím Chu kia cũng đã gần nguôi giận, liền túm lấy lão Chu, xoay người ra cửa đi về, ông Chu kia có chút sợ hãi, nén mình không dám nhìn Mã Quế Phương một cái, quả thật trông vẻ đáng thương.
Nhìn thấy vợ chồng họ Chu đi rồi, Mã Quế Phương cười lên tiếng:
- Không sao cả, tôi không phải không chịu nổi tính khí như vậy, nhiều năm như vậy có khổ cũng vượt qua được, chị bận thì cứ làm việc đi.
Chị Hương thở dài, khẽ lắc đầu, lập tức xoay người tiếp tục tính sổ sách.
Mã Quế Phương xoay người lại, nhìn Dương Thần, nói:
- Cậu đi theo tôi.
Dương Thần lập tức đi theo, hắn cũng nín thở, vừa rồi người đàn bà đanh đá họ Chu định đi, chỉ muốn đi lên tát trả nợ, nhưng sợ Mã Quế Phương không hài lòng, đành phải nhịn.
Cùng Mã Quế Phương đi đến một nơi yên tĩnh ở phía ngoài cửa sau nhà bếp, Mã Quế Phương mới dừng bước, quay người nói:
- Thế nào, tôi xem bộ dạng của cậu, hình như so với tôi còn giống như người bị đánh hơn, vẫn còn không muốn phục?
Dương Thần cắn răng, tránh đi ánh mắt của Mã Quế Phương, tất nhiên khó có thể chấp nhận được, trong lòng còn có sự tính toán, đợi đến lúc rời đi, thế nào cũng đi cho người đàn bà đanh đá họ Chu kia cái tát, bà muốn nói thì đã nói, đánh vào mặt mẹ vợ của tôi còn ra chuyện gì nữa!
Mã Quế Phương cười chua xót:
- Tôi biết cậu đang nghĩ gì, thật ra tôi phải cảm ơn cậu đã nghĩ cho tôi như vậy, tuy nhiên Dương Thần à, cậu cho rằng, đây là lần đầu tiên vì chuyện này mà tôi bị người ta đánh vào mặt sao?
Dương Thần chép miệng:
- Lẽ nào… ở đây còn có người khác đánh mẹ?
Mã Quế Phương thở ra, dường như cảm thấy buồn cười, xoa nhẹ khuôn mặt bị đánh, nói:
- Từ đời chồng thứ nhất, cũng chính là lúc cha của Thiện Ny mất đi, ta xem như những năm đó gả cho Trương Phú Quý, cũng không ít lần bị người phụ nữ trong xã đánh, một cái tát gì đó vẫn coi là nhẹ, túm tóc cũng có, ha ha… Trương Phú Quý là một con ma bài bạc, chỗ nào cũng ăn chơi lêu lổng, rất ít khi về nhà, một mình ta đợi ở trong thôn, khó tránh khỏi tiếp xúc với một số người, bọn họ đều cho rằng ta thu hút các quý ông của họ, lại chưa được học hành, cũng không nói vài câu, đánh người là điều hết sức bình thường.
- Bọn họ làm sao có thể làm như vậy được…
Dương Thần xiết chặt
nắm tay, trong lòng đau nhói như kim châm.
Những chuyện cũ như vậy, phụ nữ dùng nụ cười để nói ra, tâm tình đó là như thế nào?