- Anh Dương, cần gì phải làm căng như thế, như vậy có phải là khinh người quá đáng không?
Ninh Quốc Đống trầm giọng nói.
- Tôi cũng không phải người làm quan như các anh, phải bận tâm bộ dạng bên ngoài, nếu các anh cho rằng tôi là hạng côn đồ lưu manh, tôi đương nhiên phải yêu cầu xin lỗi.
Dương Thần nói.
- Đây không phải Trung Hải, đây là Yến Kinh.
Ninh Quốc Đống nói lý, rõ ràng có ý uy hiếp, tại Yến Kinh, thế lực của Ninh gia không phải có thể đùa giỡn.
Dương Thần duỗi duỗi tay, thở dài, cười nói:
- Chúng ta xem xét việc gì đó, khởi điểm là hoàn toàn không giống nhau, anh so sánh Trung Hải với Yến Kinh, nhưng trong mắt tôi, chỉ cần là ở trên trái đất, ở đâu tôi cũng đều không quan tâm.
Rất nhiều người vây quanh xem đều lắc đầu, khẽ nói nhỏ, phần lớn đều thấy Dương Thần quá ngông cuồng, kiêu ngạo, việc này xem ra không phải đùa, mọi người đều chờ xem trò hay.
Lý Độn nhướn mày, nháy mắt, giơ một ngón cái lên với Dương Thần, Thái Nghiên thì cắn môi dưới, hai mắt mở to, trong lòng đầy chờ mong.
Chỉ có Thái Ngưng hơi nhíu mày, có chút nghi hoặc, lại mang vẻ ưu tư.
Giám đốc hộp đêm trán đầy mồ hôi lạnh, cũng không dám duy trì trật tự, cũng không dám nói nửa câu, mấy vị công tử này cũng không phải là người mà gã đụng tới được, đành khẩn cầu đừng có việc gì bạo lực xảy ra.
Ninh Quốc Đống bộ mặt đanh lại nói:
- Dương Thần, anh cho rằng thân phận Dương gia của anh sẽ khiến tôi sợ sao, ở Yến Kinh, việc tôi có thể làm vượt ngoài tưởng tượng của anh rất nhiều.
- Tôi nghĩ anh hiểu lầm rồi, việc này không liên quan gì dến Dương gia.
Dương Thần lắc lắc ngón tay:
- Hơn nữa, tôi ghét nhất là bị người khác uy hiếp.
Ninh Quốc Đống đương nhiên không thể xin lỗi, như vậy sẽ bị mọi người coi rẻ, ngọn lửa kiêu ngạo trong lòng gã bốc lên, hừ lạnh nói:
- Anh đừng có vọng tưởng, nể mặt người anh em họ Lý, tôi không so đo với anh nữa, đợi có cơ hội tôi sẽ đến Trung Hải theo đuổi Lâm Nhược Khê, tôi tuyệt đối không bao giờ từ bỏ, anh có thể làm gì nào?
Ninh Quốc Đống bị chọc bực mình, cũng không nghĩ nhiều, liền đem việc bất mãn nhất với Dương Thần trong lòng nói ra, tên đàn ông mà gã thấy vô cùng thô bỉ này, không ngờ bên người lại có nhiều phụ nữ đẹp như vậy, lại vẫn là chồng của Lâm Nhược Khê, thật khiến gã không chịu được.
Dương Thần sắc mặt lạnh lùng, cười gian:
- Đây mới là lời thật lòng của anh.
Ninh Quốc Đống sắc mặt có chút dữ tợn:
- Vậy thì sao, sớm muộn gì tôi cũng sẽ cướp được người phụ nữ mà tôi muốn…
Những người xung quanh không rõ ràng lắm, nhưng Thái Nghiên và Thái Ngưng cũng biết ý của Ninh Quốc Đống là gì, cả hai đều giật mình, chẳng trách Dương Thần lại không chịu bỏ qua cho Ninh Quốc Đống, không ngờ hắn lại công khai theo đuổi Lâm Nhược Khê.
Nói xong, Ninh Quốc Đống vung tay lên, định dẫn Nghiêm Bất Học và đám người kia tiếp tục đi ra chỗ ngồi đã đặt trước.
Nhưng còn chưa bước được hai bước, Ninh Quốc Đống đột nhiên thấy một áp lực lớn uy hiếp, giống như bao phủ trời đất, thổi quét lên thân mình.
Ninh Quốc Đống cảm giác toàn thân gân cốt bị đè xuống, đặc biệt là ở hai chân, giống như gánh nặng ngàn cân, không chống đỡ được.
- Khục… khục…
Trong cổ họng Ninh Quốc Đống phát ra tiếng thở dốc, sắc mặt đỏ lên, mặc kệ gã chống cự thế nào đều không thể khống chế được thân thể của chính mình, chậm rãi ngước lên, quỳ xuống.
Cuối cùng, Ninh Quốc Đống không trụ được, hai đầu gối mềm nhũn ra, phủ phục tại chỗ, hai tay chống xuống, quỳ rạp xuống đất.
Tất cả mọi người xung quanh đều hô lên kinh hĩ, bọn họ không thể tin được, Ninh Quốc Đống sao lại quỳ xuống?
Dương Thần đứng dạy từ chỗ ngồi, nói hờ hững:
- Nếu anh không mở miệng được, vậy thì quỳ xuống, coi như là xin lỗi tôi, đừng có ý nghĩ gì bất mãn, bằng không chuyện sẽ không đơn giản chỉ là quỳ xuống như vậy.
Nói xong, Dương Thần lập tức đi ra khỏi hộp đêm, mọi người tự động tránh đường, căn bản không ai dám hé răng, chỉ có tiếng nhạc sống động vẫn đang bật.
Lý Độn và chị em Thái gia tất nhiên cũng không có lòng nào ở lại tiếp tục chơi, đi theo Dương Thần rời khỏi.
Chỉ đến lúc Dương Thần đi ra khỏi cửa, gánh nặng trên người Dương Thần mới có thể nới lỏng ra, khiến gã có thể hô hấp lại bình thường.
Thật lâu sau, Ninh Quốc Đống mới từ mặt đất đứng dậy, những người xung quanh gần như không dám nhìn mặt gã, cả người gã dường như một bóng ma hắc ám, làm người ta phát lạnh.
Dương Thần ra khỏi hộp đêm tâm tình cũng chưa thoải mái, bảo Lý Độn tự về nhà, rồi đưa Thái Ngưng và Thái Nghiên về Thái gia.
Lúc này Thái Nghiên ở ghế lái phụ nhìn Dương Thần lái xe không nói gì, giọng u uất nói:
- Anh cố ý đối chọi gay gắt với Ninh Quốc Đống như vậy, dựa vào tính anh thì phải xử lý tên Nghiêm Bất Học mới đúng, nhưng rõ ràng anh nhằm vào Ninh Quốc Đống.
Dương Thần hít một hơi, gật gật đầu:
- Xem ra em rất hiểu anh.
- Vì sao? Vì hắn muốn theo đuổi Lâm Nhược Khê sao?
Thái Ngưng hỏi.
Dương Thần chua xót cười cười:
- Nếu có người đàn ông khác nhung nhớ bọn em, anh cũng sẽ không nương tay với bọn họ, anh nhằm vào Ninh Quốc Đống là vì muốn nghe cách nghĩ thật của hắn, hắn đã không chịu bỏ cuộc còn nói rõ, có rất nhiều chuyện còn chưa chấm dứt.
- Em không rõ, anh vốn không cần sợ Ninh Quốc Đống, cho dù hắn thích Lâm Nhược Khê, nhưng đối với anh mà nói cũng không có sức cạnh tranh.
Thái Ngưng nghi hoặc nói.
Dương Thần lắc đầu cười:
- Rất nhiều chuyện, về sau sẽ rõ ràng. Hắn không phải tình địch bình thường, hắn ta không nên tồn tại…
Dương Thần quả thật cố ý làm khó Ninh Quốc Đống, mục đích cũng rất rõ ràng, cần xác nhận, gã biết được Lâm Nhược Khê là em gái cùng cha khác mẹ từ đâu, nhưng xem ra Ninh Quang Diệu cũng không nói ra.
Hơn nữa, Dương Thần cần phải biết rằng, Ninh Quốc Đống rốt cuộc đã bỏ cuộc chưa.
Có một “tình địch” như vậy, sau này có thể sẽ có việc gì nguy hiểm.
Dương Thần biết rằng, tuy Lâm Nhược Khê ở ngoài lạnh như băng, nhưng cô đối với loại “cha trên danh nghĩa” thối nát như Lâm Khôn lại vô cùng nhường nhịn, có thể thấy, trong nội tâm Lâm Nhược Khê, tình thân là vô cùng quan trọng, cũng vì vậy mà lúc trước Ninh Quang Diệu không dám thừa nhận quan hệ với cô lại làm Lâm Nhược Khê tổn thương đến vậy.
Như vậy rất có khả năng, sau này Ninh Quốc Đống có làm ra việc gì quá đáng, Lâm Nhược Khê cũng khó mà nhẫn tâm với gã, sẽ không dễ dàng để chính mình giúp cô giải quyết mối họa ngầm này.
Dương Thần có thể chấp nhận vô số người hận mình, nhưng không thể chấp nhận người mình yêu xa cách với mình.
Lần này trước mặt mọi người làm Ninh Quốc Đống xấu mặt, coi như là phá hỏng mối quan hệ giữa hai người, nhưng Dương Thần cảm thấy, để Ninh Quốc Đống âm thầm tính kế, chi bằng làm rõ bản thân không ưa gã.
Nếu Ninh Quốc Đống muốn trả thù, có lẽ mình sẽ có cơ hội quang minh chính đại chấm dứt gã.
Lúc xe gần về đến Thái gia, Dương Thần hỏi Thái Ngưng:
- Ngưng nhi, hôm nay ngày bao nhiêu rồi?
Không đợi Thái Ngưng trả lời, Thái Nghiên mau miệng nói:
- Ngày 3 tháng 5, mọi người đều nghỉ Quốc tế lao động, cho nên bọn Ninh Quốc Đống mới rảnh rối đến đó chơi, em cũng có thể thoải mái xin nghỉ phép trở về, anh hỏi ngày làm gì vậy?
Dương Thần thoáng suy nghĩ, gật gật đầu, tự nhủ thầm:
- Nhanh vậy sao… chắc phải về sớm chút…
Thái Nghiên không nghe rõ Dương Thần nói gì, chỉ nghĩ là Dương Thần đang suy nghĩ gì đó quái quỉ, đột nhiên nghĩ đến việc gì đó, vội kêu lên:
- Đồ xấu xa, buổi tối không cho phép anh chạm vào chị, chị mấy ngày nay là kỳ sinh lý.
Nghe vậy, Dương Thần suýt thì dẫm phanh dẫm nhầm lên chân ga.
Thái Ngưng thì bị chọc cho đỏ mặt, quay đầu, trừng mắt nhìn em một cái:
- Em… em nghĩ linh tinh gì vậy Nghiên Nghiên!?
Thái Nghiên lúc này mới đột nhiên hiểu ra, có thể Dương Thần không biết kỳ sinh lý của Thái Ngưng, ngày ấy đương nhiên cũng không có ý này.
- Hừ, ai bảo anh ấy toàn nghĩ mấy chuyện xấu, em… em lại nghĩ anh ấy muốn gì đó…
Thái Nghiên ngượng ngùng cúi đầu, cảm thấy hơi xin lỗi Thái Ngưng.
Dương Thần cũng bị Thái Nghiên làm bùng lên ngọn lửa trong họng, liếm liếm môi cười nói:
- Nghiên Nghiên, em nhắc nhở anh, nhưng không sao, Ngưng nhi có kỳ sinh lý, không phải còn có em sao?
Thái Nghiên vừa nghe, tim lập tức đập nhanh, trước mặt Thái Ngưng nói những lời này, cho dù là cô bình thường hào phóng cũng thấy chút xấu hổ.
Thái Nghiên không dám nghe nữa, nhắm mắt lại tĩnh tâm, nhưng hai tai đỏ ửng lên.
Xe dừng ở sân Thái gia, ba người xuống xe, Thái Nghiên vẫn cúi đầu, không dám trực tiếp nhìn Dương Thần, Dương Thần chắc chắn định ở lại nhà mình, nếu buổi tối thật sự muốn tìm đến chính mình, chính mình rốt cuộc có đáp ứng hay không đây…
Thái Nghiên tâm tình không yên lại có chút chờ đợi, mà trong đầu Thái Ngưng cũng phức tạp vô cùng, cô và Dương Thần vừa mới vượt qua quan hệ bạn bè một chút, giờ nghĩ ký mới biết, sau này sẽ có thể có rất nhiều chuyện xấu hổ xảy ra, mà em mình xem ra đã sớm yêu tên đàn ông vô sỉ này rồi, chính mình sẽ phải xử sự thế nào đây?
Dương Thần nhìn ra sự kỳ lạ của chị em này, cố nén cười, trong lòng đã muốn vào phòng Thái Nghiên làm chuyện phải làm, nhưng không ngờ chưa kịp vào nhà, di động đã rung lên.
Buồn bực lấy ra xem, không ngờ là cấp dưới Trang Phong trong công ty mình gọi tới.
Tối vậy còn gọi điện thoại, chắc hẳn là có việc gấp, vì thế Dương Thần lập tức nghe máy.
Trang Phong không kịp chào hỏi, gấp gáp nói:
- Có chuyện rồi, giám đốc, tiểu thư Lâm Tuệ gặp phiền phức rồi!