Làm nũng?
Thái Ngưng trừng lớn hai mắt, quên cả hô hấp.
Cô thề, từ nhỏ đến lớn cũng không thấy hai chữ này có chút quan hệ nào với mình.
- Anh cố ý… vô liêm sỉ…
Thái Ngưng nghiến răng nghiến lợi nhìn Dương Thần chằm chằm.
Dương Thần cười ha hả nói:
- Sao lại vô liêm sỉ, em xem, Nghiên Nghiên bình thường làm cảnh sát rất hung dữ, nhưng vẫn đến kéo tay anh, bĩu miệng đòi tiền đó.
Lý Độn đang gặm thịt bò cười ha ha, vỗ tay nói:
- Chẳng trách nghe nói anh nhiều phụ nữ bên người, không ngờ lại trách tiểu thư Thái Ngưng không làm nũng? Ha ha, tôi cũng muốn nhìn xem, tiểu thư Thái Ngưng không thể thua em mình được, thử làm nũng đi.
Thái Ngưng đang xấu hổ, lại thấy Lý Độn ở bên cười trên sự đau khổ của người khác, cũng không biết từ đâu rút ra ba lưỡi dao mỏng, nháy mắt phi thẳng đến phía mũi gã.
Lý Độn kêu lên kinh hãi, nhưng trường hợp này gã cũng không dám né người tránh, bằng không lưỡi dao sẽ bay về phía đám người bình thường, vội vàng vận khí, bàn tay cứng ngắc vội giơ lên, chụp lấy ba lưỡi dao đủ đem cắt đầu gã ra.
Khoảng cách gần như vậy, nếu không phải Lý Độn công lực đã luyện tới mức tiên thiên sơ đẳng, là người ngoài chắc chắn sẽ chết.
Lý Độn đổ mồ hôi lạnh, ngượng ngùng cười nói:
- Suýt thì quên mất, Thái đại tiểu thư vẫn là Hoa Vũ của Bát Bộ… chậc chậc… may mà tiểu thư không dùng toàn lực, bằng không tôi cũng không dám đỡ… Nhưng mà, Thái đại tiểu thư, nhìn cách ăn mặc không nghĩ là cô có ám khí, mấy lưỡi dao này là từ đâu tới vậy?
Thái Ngưng lạnh lùng nhìn hắn:
- Một trong song vương của Yến Kinh quả danh bất hư truyền, nếu anh thực sự hiếu kỳ, trên người tôi còn có, anh muốn thử một chút Bạo vũ lê hoa Châm và Gan khổng tước không?
Lý Độn vội lắc đầu:
- Ha ha, thôi thôi, tôi không đỡ được đâu…
Nói xong, Lý Độn u oán nhìn Dương Thần trừng mắt:
- Toàn do anh gây ra, không có việc gì sao tự nhiên bắt người ta làm nũng chứ?
Dương Thần tựa vào sô pha, uống một ngụm rượu, cười nói:
- Chỉ là cảm thấy con gái nên hoạt bát chút, bằng không cuộc sống cũng rất thú vị, cũng phải có chút hứng thú, sở thích gì chứ.
Thái Ngưng hừ nhẹ nói:
- Nhược Khê thì sao, cô ấy còn lãnh đạm hơn em nhiều, anh không phải vẫn là vợ chồng với cô ấy sao?
Dương Thần không khỏi cười nói:
- Thế thì em không biết rồi, Nhược Khê nhà anh thật ra bên trong cũng khá hoạt bát, thích xem phim Hàn buồn nôn, thích Hello Kitty màu hồng, còn thích ăn bánh dẻo, coi như là hiện giờ gọi là gì nhỉ… à… đúng rồi, chính là kiêu ngạo chút thôi.
Thái Ngưng bĩu môi, chanh chua nói:
- “Nhà anh”… thật thân thiết quá, nếu vợ chồng tình cảm sâu đậm vậy còn theo chị em em làm gì?
Dương Thần sắc mặt hơi đổi, xấu hổ nhếch miệng nói:
- Không thể nói vậy, ai cũng có ưu điểm mà… giống như Ngưng nhi vậy, lãnh đạm chút cũng tốt… rất tốt… ha ha…
Lý Độn bên cạnh khinh bỉ nhìn Dương Thần:
- Một câu thôi: Hoa nhà không thơm bằng hoa dại.
- Cút!
Dương Thần nhấc bình rượu lên ném về hướng Lý Độn.
Lý Độn lại khó khăn lắm mới đỡ được, vẻ mặt rất không phục.
- Anh còn nói linh tinh, tôi sẽ nói xấu anh trước mặt Đường Tâm.
Dương Thần uy hiếp.
Lý Độn ngoan ngoãn, cười nịnh nói:
- Kỳ thực lão Dương anh nặng tình nặng nghĩa, tôi biết anh đều thật tâm yêu mỗi người, đúng là người đàn ông tốt nhất… Việc kia… trước mặt tiểu thư Đường Tâm… nói tốt một chút… ha ha…
Nhìn Lý Độn đột nhiên thay đổi sắc mặt, Thái Ngưng đang thản nhiên cũng không kìm nổi bật cười, dưới ánh đèn tối tối, cô đẹp như bông sen trong tuyết.
Dương Thần cũng mỉm cười, có lẽ mình và Lý Độn thân thiết rất nhanh, nguyên nhân lớn nhất là cả hai đều có da mặt rất dày.
- Cái đồ keo kiệt này, rốt cuộc tìm tôi làm gì?
Dương Thần nhớ tới còn chưa hỏi Lý Độn vì sao tới tìm mình.
Lý Độn vẻ mặt oan ức nói:
- Anh không biết, phụ huynh nhà tôi keo kiệt lắm, tôi theo đuổi phụ nữ cũng không cho chút gì chi tiêu, tôi đành “tăng thu giảm chi”, tôi đành tiết kiệm tiền theo đuổi Đường Tâm, tiền ăn cơm sẽ nhờ vả anh.
Dương Thần không nói gì, xem ra da mặt mình còn không dày bằng gã này.
Có lẽ là vì lúc nãy Dương Thần ném bình rượu về phía Lý Độn, rất nhiều người muốn tiếp cận gã lúc nãy đều lo lắng không biết có chuyện gì xảy ra, cho nên trong lúc ba người ăn uống, không có ai dám đến gần.
Đúng lúc này, phía sàn nhảy không ít người đột nhiên im lặng, rất nhiều người đều nhìn chằm chằm một hướng.
Dương Thần lúc đầu không để ý, nhưng thấy Thái Ngưng không ngờ cau mày, có chút lo lắng nhìn ra, mới ngẩng đầu tò mò nhìn theo.
Chỉ thấy một gã đàn ông nhìn như giám đốc, đang cung kính dẫn một vài người đàn ông trẻ tuổi khác vào bên trong.
Trong đó, gã đi đầu mặc một bộ đồ Tây Armani màu lam, trông dáng vẻ vô cùng anh tuấn, vừa nhìn đã biết ngay là thủ lĩnh của nhóm người này, tuy rằng thoạt nhìn không có vẻ gì kiêu căng, lại có khí chất hơn người, dường như gã không hề để ý đến ai quanh mình.
Bước chân người đàn ông kia hơi ngừng lại một chút, ánh mắt cũng vừa liếc tới chỗ Dương Thần cùng hai người kia ngồi, nhìn thấy Dương Thần và Lý Độn cùng ngồi một chỗ, ánh mắt liền có vẻ nghi hoặc, lại có cảm xúc gì đó phức tạp, nhưng cuối cùng vẫn đi tới chỗ ba người.
- Đã lâu không gặp anh Dương, người an hem Lý gia cũng ở đây, thật là hiếm thấy.
Người đàn ông cười như không nói.
- Hóa ra là Ninh thiếu gia, ai da, thiếu chút nữa không nhận ra, thật là, đi ra ngoài sao lại khiêm tốn vậy, thật là tấm gương mẫu mực.
Lý Độn vẻ mặt kính nể, còn giơ ngón tay cái, nhưng những người bên ngoài nhìn vào sẽ thấy vô cùng giả dối.
Người này đúng là Ninh Quốc Đống, từ sau sự việc lần trước chưa hề gặp lại. Ninh Quốc Đống xem ra cũng đã khôi phục lại thần thái hướng Nhật, nhưng trong mắt lại âm trầm, lại có thể cảm nhận được trong nội tâm người đàn ông này có chút biến hóa tinh tế.
Dương Thần không ngờ, đã định về Trung Hải rồi, không ngờ còn đụng phải người này, dựa vào thực tế, gã này là anh trai cùng cha khác mẹ của Lâm Nhược Khê, là anh vợ của mình, nhưng người này rõ ràng là không biết gì, lại còn chưa từ bỏ ý định cùng Lâm Nhược Khê, vì thế Dương Thần gặp người này rất không vui.
- Thật là khéo quá, nhưng đây cũng không phải chuyện gì vui vẻ.
Dương Thần thản nhiên nói.
Lúc trước nếu không phải nhân nhượng gã và Nhược Khê có quan hệ huyết thống, Dương Thần đã sớm vặn cổ gã trong văn phòng của Lâm Nhược Khê rồi, nói vậy, Ninh Quốc Đống cũng hiểu được ý tứ.
Ninh Quốc Đống trong mắt lộ ra vẻ tàn nhẫn, gã cũng rõ mình không phải là đối thủ của Dương Thần, lúc trước sau khi về Yến Kinh, gã đã dò xét xuất thân của Dương Thần, càng truy ra càng thấy kinh hãi, xuất thân của người này còn phức tạp hơn mình tưởng tưởng nhiều, tuy rằng có nhiều tư liệu không tìm được, nhưng gần đây tin tức khiến mọi người kinh ngạc là, Dương Thần không ngờ lại là con trưởng thất lạc nhiều năm của Dương gia, khiến cho người trong bốn đại gia tộc đều xôn xao.
Ninh Quốc Đống không phải người ngu ngốc, gã không muốn khiêu chiến với Dương Thần, cũng không muốn Ninh Quang Diệu lần nữa chĩa súng vào gã. Cho nên đối với câu đáp lãnh đạm của Dương Thần, gã cũng chỉ cười thuận theo:
- Có chút bất hòa trong quá khứ, anh Dương đại lượng, đã đến Yến Kinh, tôi cũng nên tận tình đón tiếp, hay là chúng ta cùng nhau uống vài chén nhé?
- Hay là thôi đi, tôi chỉ là đi chơi cùng bạn gái, không muốn dính líu nhiều đến đàn ông.
Dương Thần lười không thèm nhìn mấy người họ.
Lúc này, gã đàn ông mặt đồ tây trắng, dáng vẻ nhẫn nại vẫn đứng sau lưng Ninh Quốc Đống rốt cục hừ lạnh một tiếng:
- Ninh thiếu gia, sao phải nhiều lời với tên lưu manh, thô tục này, hắn không xứng cùng uống rượu với Ninh thiếu gia.
Dương Thần liếc mắt nhìn người đó một cái, cảm giác có chút quen thuộc, nghĩ một lát, vỗ vỗ trán cười:
- Anh không phải là em trai của Nghiêm Bất Vấn sao? Là Nghiêm Bất Học, chậc chậc, ngày đó bị tôi cho một bạt tai xem ra có di chứng rồi, nhưng vết sẹo mặt đã nhỏ đi rồi.
Nghiêm Bất Học vốn là tới cùng Ninh Quốc Đống, gã là nhị thiếu gia của Nghiêm gia, có người anh xuất sắc tài giỏi như Nghiêm Bất Vấn, gã không được coi trọng nhiều, cho nên việc gã phải làm là đi theo đuôi Ninh gia đại công tử, gã đương nhiên phải tận dụng mọi khả năng để nịnh bợ.
Vì thế, trong đám công tử đi theo Ninh Quốc Đống, gã cũng được coi là nhân vật số một.
Ngay trước mặt mọi người bị chỉ ra vết sẹo, Nghiêm Bất Học lập tức đỏ mặt, phẫn nộ chỉ vào Dương Thần nói:
- Đừng quá đắc ý, sau này có thể động thủ có gì là giỏi? Trước mặt Ninh thiếu gia của chúng tôi, anh chả là cái gì hết!
Hồi đó ở Trung Hải, bị Dương Thần tát liên tục đến mức phải vào viện, có thể nói là lần đầu tiên Nghiêm Bất Học cảm thấy nhục nhã như vậy, nếu không phải trước đây Nghiêm Bất Vấn nói, có lẽ hắn đã cho sát thủ đối phó với Dương Thần. Nhưng hiển nhiên, Nghiêm Bất Vấn tuy rằng không tốt lắm với thằng em này, nhưng ngăn cản hành vi báo thù của gã đã là cứu mạng gã rồi.
Không đợi Nghiêm Bất Học nói hết, Lý Độn vẫn ăn uống một bên đột nhiên vùng dậy.
- Cút ngay!
Lý Độn đứng dậy, đẩy một cái, khiến Nghiêm Bất Học bị đẩy ra chỗ sàn nhảy.
Nghiêm Bất Học lăn mấy vòng, nam nữ trên sàn bị tiếng người chửi bới, đánh nhau làm loạn lên.
Nghiêm Bất Học hơi choáng, nhưng vẫn đứng dậy được, ngón tay chỉ Lý Độn, muốn chửi ầm lên nhưng lại biết Lý gia lợi hại, do dự, đành nói lắp bắp:
- Anh… anh… anh vì sao đánh tôi?
Lý Độn cũng không cần biết đây là nơi tụ tập của những người có danh tiếng ở Yến Kinh, phun nước miếng xuống sàn nói:
- Đánh đánh cái đầu mày ý, mày luôn mồm mắng Dương Thần lưu manh, Lý Độn tao cùng ngồi với hắn, không phải cũng là lưu manh sao? Nào nào, đến đây, xem ra mày không phục hả? Cứ đến đây, tao với mày đường đường chính chính chơi một trận, anh Dương trước kia không phải tát mày mấy phát sao, hôm nay bố mày cũng tát mày vài cái…
Mọi người xung quanh lập tức dùng ánh mắt vừa sợ vừa đáng thương nhìn Nghiêm Bất Học, tuy rằng Nghiêm gia cũng gần sánh bằng bốn đại gia tộc, nhưng Nghiêm Bất Học dù sao cũng không phải Nghiêm Bất Vấn, dựa vào gã mà nói, dù cho Lý Độn có làm thịt hắn cũng không có chuyện gì to tát.
Mà nhiều người còn nghi hoặc, việc Lý Độn làm, hiển nhiên là tuyệt đối đứng về phía Dương Thần, việc này có nghĩa là, Lý gia vì người thanh niên này mà có thể không nể mặt Ninh gia?
Người trẻ tuổi này, rốt cuộc có lai lịch thế nào? Mọi người trong đầu có vô vàn nghi vấn mà không ai giải thích được.
Thái Nghiên vốn đang định lên sân khấu hát, nhưng thấy phía bên này đã động thủ, cũng lập tức chạy tới, không ngờ thấy Ninh Quốc Đống, biết việc này không phải việc thứ nữ Thái gia có thể nói được, liền ngoan ngoãn đứng nép cạnh Thái Ngưng, nhưng trong mắt lại tràn đầy mong đợi, dường như việc đánh nhau khiến cô rất hưng phấn.
Ninh Quốc Đống lúc này ánh mắt tối sầm lại, gã đã có thể đọc ra, việc Lý Độn làm thể hiện rõ quan hệ giữa Lý gia và Dương gia là vô cùng chặt chẽ. Việc này đối với Ninh gia hiện tại đang lớn mạnh nhất mà nói, cũng không phải tin tức gì tốt, dù sao gã cũng không có khả năng hòa hảo với Dương Thần, cùng Lý Độn lại càng không có điểm chung, Dương Thần và Đường gia lại có nhiều mối liên hệ.
Vì thế, Ninh gia sẽ bị cô lập, điều này làm cho Ninh Quốc Đống là người kế nghiệp Ninh gia sau này trong lòng bất an.
Nghiêm Bất Học chân tay mềm nhũn, đi lên đánh lộn cùng Lý Độn? Mình bị điên hay là bị ngốc đây?
Cuối cùng, Nghiêm Bất Học đành trốn sau Ninh Quốc Đống cầu xin:
- Thiếu gia, anh nói giúp tôi, tôi không đỡ nổi một cái tát của Lý Độn…
Ninh Quốc Đống trong mắt có vẻ chán ghét, nếu không phải Nghiêm gia hiện giờ khí thế khá lớn mạnh, lại có Nghiêm Bất Vấn có thể cân bằng Lý Độn, gã căn bản không muốn mang theo tên Nghiêm Bất Học ăn hại mất mặt này, nhưng hiện giờ nếu làm Nghiêm Bất Học mất mặt chính là thêm bất lợi cho mình, gã đành kiên trì mỉm cười với Lý Độn nói:
- Cậu Lý, tôi thấy hôm nay hay là cho qua đi, Bất Học cũng hơi bị choáng rồi, không phải là đối thủ của cậu.
Lý Độn hừ vài tiếng:
- Nếu Ninh thiếu gia đã nói vậy, hôm nay tôi tạm tha cho nó.
Ninh Quốc Đống vẫn đang định nói vài câu khách khí, Dương Thần đang ngồi im bỗng nói:
- Chờ chút, tôi vẫn chưa nói là có thể cho qua.
Lời vừa nói ra, trên mặt Ninh Quốc Đống nụ cười vụt tắt, lại hiện lên vẻ oán hận, như vậy khác gì trước mặt mọi người Dương Thần cho hắn một cái tát.
Dương Thần vẫn thản nhiên nói:
- Vừa rồi người mà Nghiêm Bất Học mắng chính là tôi, hiện giờ người thay thế hắn xin Lý Độn cũng nên tỏ lòng xin lỗi với tôi chứ, tôi cũng không tính toán những chuyện đã qua.
Không ít người sợ hãi, người này cũng thật to gan, trước mặt mọi người mà yêu cầu Ninh Quốc Đống xin lỗi? Cho dù là lúc này Nghiêm Bất Học xin lỗi thì cũng coi như là Ninh Quốc Đống phải chịu thua Dương Thần, như vậy thì Ninh Quốc Đống, Ninh đại thiếu gia còn mặt mũi nào nữa?
Nhưng Dương Thần căn bản không chịu nhượng bộ, tính tình hắn sau khi về nước đã kiềm chế rất nhiều, nhưng không có nghĩa là có người mắng mình lại có thể thoải mái cho qua được, quan trọng là mấy người này mình lại không hề thích.