Chuyện này phải nói đến chuyện mấy hôm trước Đường Uyển dẫn Đường Đường về Yến Kinh.
Theo như yêu cầu của ông cụ Đường Triết Sâm, trên dưới Đường gia hơn mười nhân vật chủ chốt, cùng tề tựu đông đủ tại từ đường, đến dự đại hội gia tộc, chủ yếu là để giải quyết một số mâu thuẫn cá nhân giữa một số người, Đường lão gia chủ trì đại cục, giải quyết sạch sẽ mớ hỗn loạn trong mấy ngày này.
Đường Uyển và Đường Hoàng được chọn là người kế nghiệp tương lai, đương nhiên là được phá lệ nhắc đến rồi.
Đường Triết Sâm ở lúc cuối cùng của đại hội, nói rõ rằng bản thân mình đầu óc chỉ còn vài năm minh mẫn nữa để quản lí gia tộc nữa thôi, vì vậy quyết định dùng khoảng thời gian trong một năm tới, sẽ tiến hành kiểm tra đối với hai đứa cháu trai và cháu gái của mình là Đường Uyển và Đường Hoàng.
Đường Hoàng là người quản lý sản nghiệp của gia tộc ở phía Bắc, còn Đường Uyển quản lý vùng Giang Nam, căn cứ vào lợi nhuận và lãi để quyết định xem ai sẽ là người kế nhiệm việc quản lý Đường gia.
Quyết định này vừa được đưa ra, đương nhiên biến hai bên vốn là dòng nước âm thầm chảy xiết bắt đầu khởi động thế cục, bắt đầu giương cung bật kiếm rồi.
Hai đương sự lại không hề phát biểu bất cứ ý kiến gì, chỉ là đáp ứng theo quyết sách mà Đường lão gia đề ra thôi, định sau khi đại hội gia tộc kết thúc, thì sẽ trở về cương vị của mình tiếp tục làm việc.
Nhưng vào buổi tối trước khi Đường Uyển về Trung Hải, đột nhiên lại bị ngất ở bữa tiệc.
Đường gia hai bên đều rối loạn, sau khi mời bác sĩ đến chữa trị cho Đường Uyển, mấy bác sĩ kinh nghiệm vô cùng phong phú đó nói cũng vô cùng mơ hồ, chỉ biết là trong cơ thể Đường Uyển xuất hiện một loại bệnh độc không rõ nguồn gốc, hơn nữa loại bệnh này trong một thời gian ngắn sẽ không khiến người bệnh tử vong, nhưng sẽ khiến cho các cơ quan đều trở nên vô cùng suy yếu, hệ thống miễn dịch cũng trở nên yếu ớt.
Loại bệnh độc như vậy, cũng có chút gì đó giống với AIDS, khiến cho hệ miễn dịch suy yếu, từ đó sẽ khiến cho người ta bị chết bởi những bệnh cơ hội.
Trong nhà Đường gia, đột nhiên lại bị trúng độc, tất cả mọi người trong Đường gia đều ý thức được tình hình rất nghiêm trọng, thứ nhất, nếu như có người hạ độc Đường Uyển, vậy thì chỉ có thể là người của Đường gia, nếu như từ ý đồ gây án mà nói, thì khả năng Đường Hoàng là người ra tay là lớn nhất, nếu như là Đường Hoàng làm, vậy thì cũng quá nóng vội rồi, mưu kế này có chút vụng về.
Vấn đề thứ hai là, nếu như cơ thể Đường Uyển mắc phải loại bệnh này, thì loại bệnh này có phải là bệnh truyền nhiễm hay không? Loại bệnh này rốt cuộc có phải một dạng khác của bệnh AIDS hay không?
Đến cả các nhà y học cũng còn không thể nhận biết được, người nhà Đường gia đương nhiên câm như hến, lòng nặng trình trịch, sợ rằng chính cơ thể mình cũng có thể bị lây bệnh.
Kể từ khi, người được đề cử kế nhiệm họ Đường là Đường Uyển bị trúng độc, trực tiếp bị tiến hành cách ly “vi khuẩn gây bệnh” cho dù cơ thể Đường Uyển vô cùng yếu, nhưng người nhà cũng không dám đến gần chăm sóc, chỉ đưa Đường Uyển đến phòng cách ly ở bệnh viện mà thôi, để cho bác sĩ mặc áo quần áo cách ly vào chăm sóc.
Bởi vì không ngờ sự tình lại phát sinh ra ở Đường gia, trước mắt bao người, người nhà Đường gia đương nhiên cảm thấy đây là một tin vô cùng mất mặt, cho nên không dám tiết lộ ra ngoài, cố gắng dấu nhẹm mọi tin tức, mặt khác, đi lấy máu của Đường Uyển, đến viện khoa học kiểm tra, hi vọng có thể tìm được phương pháp trị liệu.
Nghe được đại khái sự tình, Dương Thần thở phào được một chút, tối thiểu, Đường Uyển bây giờ không còn nguy hiểm đến tính mạng nữa, nghe tiếng khóc nức nở của Đường Đường, ôn tồn nói:
- Nha đầu, khóc cũng không có ích gì đâu, chuyện nghiêm trọng như vậy, sao bây giờ mới gọi điện đến hả?
Đường Đường thấp giọng nói:
- Con sớm đã định gọi cho chú rồi, chú có thể mời cô Jane đến chữa cho mẹ con thì tốt quá rồi, cô ấy nhất định có thể giúp được mẹ, nhưng... người trong nhà đều lo lắng tin tức sẽ bị truyền ra ngoài rồi người ngoài sẽ biết, sẽ ảnh hưởng đến danh tiếng của Đường gia, sau khi mẹ bị bệnh, sức khỏe của cụ cũng không tốt, ở nhà tĩnh dưỡng, mọi chuyện đều để cho chú Đường Hoàng giải quyết, con luôn tìm cơ hội để liên lạc với chú, đến bây giờ mới có cơ hội, con...con đang trốn trong chăn nè.
Dương Thần cười nhạt, ảnh hưởng đến thanh danh? Đường Uyển đã nằm đấy rồi còn lo ảnh hưởng đến thanh danh gì nữa, nhà quyền quý danh gia vọng tộc sâu như biển, sinh ra trong gia đình như vậy thì cũng thật đáng buồn, tất nhiên là có những người cố ý không cho Đường Uyển nhận bất cứ sự trợ giúp nào, thậm chí còn ước sao Đường Uyển còn không chết luôn đi cho rồi.
Chuyện không thể tha thứ được nữa rồi, Dương Thần hiểu rất rõ, lần này không giống với “bệnh điên” của Đường lão gia trước đây, ai mà biết được Đường Uyển có thể chống đỡ được bao lâu, mình cũng không rảnh để mời Jane từ Anh bay qua đây, chuyện này vẫn nên để mình đích thân đến Yến Kinh giải quyết mới được.
Cũng may bản thân đã tu luyện đến được trình độ cao, tuy rằng cũng chưa thử qua, nhưng Dương Thần cũng mơ hồ tin rằng, với khả năng của mình có thể giải trừ được nguy cơ cho Đường Uyển.
Mặc dù Đường Uyển trước đây cũng không được tính là người phụ nữ của mình, nhưng tình cảm của hai người cũng là duyên phận, lại thêm cả giao tình với Đường Đường, đám người của Viên Dã, mình đương nhiên là phải cố gắng hết sức đi giúp cô ấy.
Chỉ có điều, sự việc diễn ra đột ngột, thôi thì đành thất hẹn với Thái Nghiên vậy, mình đến Yến Kinh trước, đợi sau khi Thái Nghiên đến Yến Kinh thì làm hòa vậy.
Bảo Đường Đường an lòng đợi mình, Dương Thần gác điện thoại, ý thức được ánh mắt phức tạp của Lâm Nhược Khê đang đứng bên cạnh nhìn mình, thản nhiên cười nói:
- Xem ra anh phải đi Yến Kinh trước dự tính rồi.
Lâm Nhược Khê đại khái cũng đã hiểu được chút nội dung, gật gật đầu nói:
- Liệu mà đối nhân xử thế, dù sao thì cũng không phải là ở Trung Hải, không quen người, xảy ra thì chỉ là chuyện phiền toái mà thôi.
Dương Thần không ngờ Lâm Nhược Khê lại nhắc nhở mình những chuyện này, cười nói:
- Anh còn tưởng, em sẽ giận vì chuyện anh đến Đường gia tìm Đường Uyển chứ.
Lâm Nhược Khê lườm hắn một cái:
- Chuyện phải cân nhắc nặng nhẹ, em cũng không phải là người đàn bà chanh chua không nói đạo lý.
Dương Thần trong lòng bình tĩnh lại, liền nói ngay:
- Vậy sau khi em về nhà, nói với mẹ và vú Vương một tiếng nhá, anh sẽ lên đường đi Yến Kinh luôn.
- Bây giờ?
Lâm Nhược Khê hoài nghi nói.
Dương Thần gật đầu,
- Cũng không cần phải chuẩn bị gì, đương nhiên là càng nhanh càng tốt.
Trên thực tế, cách tốt nhất, đương nhiên là sau khi gỡ bỏ phong ấn, dùng không gian gấp khúc, xuyên không gian đến Yến Kinh, nhưng cách này, không phải Dương Thần không có, nhưng thực sự hết sức hãi tục, hơn nữa Dương Thần cũng cảm thấy không nhất thiết phải làm như vậy.
Dương Thần rất tò mò, lúc trước Lăng Hư Tử và Yến Tam Nương hai vị Tiên Thiên đại cao thủ, dùng cách gì để thay việc đi bộ, mặc dù không dám khẳng định là bản thân mình đã đạt tới cảnh giới của hai người bọn họ, nhưng Dương Thần của ngày hôm nay cũng cảm nhận được, cách đó cũng không phải là thứ quá cao thâm gì, chỉ là bản thân mình không có bí quyết để lãnh hội thôi.
Cũng may, một khi đối phương hạ độc, khiến cho cơ thể Đường Uyển suy yếu, thì nhất định không hi vọng là Đường Uyển lập tức chết, vì vậy, nội trong mấy ngày Đường Uyển sẽ không gặp chuyện gì.
Phương thức mà Dương Thần lựa chọn, là đặt một tấm vé bay đến Yến Kinh trong thời gian sớm nhất có thể, còn việc về nhà lấy mấy bộ quần áo và giấy tờ, thì không đáng chút nào, chỉ có điều không có thời gian dành cho người nhà thôi.
Mặc dù đang ở Trung Hải, nhưng chuyện của Mạc Thiện Ny vẫn chưa xử lý xong, nhưng Dương Thần cũng không còn cách nào khác, chỉ có thể đợi sau khi cứu được Đường Uyển trở về mới lại đi tìm Mã Quế Phương nói rõ lí lẽ được.
Trước khi lên máy bay, Dương Thần đã gọi điện thoại cho Thái Nghiên, Thái Nghiên đang ngủ bị đánh thức dậy, nũng nịu một hồi, nhưng nghe nói Dương Thần đột nhiên phải đi Yến Kinh, lại kinh ngạc vô cùng.
Cũng may Thái Nghiên không phải là trẻ con, cũng không hỏi nhiều, thoải mái định ngày gặp nhau ở Yến Kinh.
Sau đó, Dương Thần lại liên tiếp gửi tin nhắn cho An Tâm, Lưu Minh Ngọc, Sắc Vi, trước đây chính mình cũng chẳng bao giờ làm mấy chuyện nhỏ nhặt này, nhưng bây giờ thực sự trở thành người bị ràng buộc, không nói rõ đi đâu, sau này khó mà giải thích.
Quan trọng nhất là phải gửi tin nhắn cho Mạc Thiện Ny, để cô ấy ổn định tình hình, đợi mình từ Yến Kinh trở về, bản thân mình sẽ biết xử lý tốt mọi chuyện.
Không ngờ, trước khi đi, Lưu Minh Ngọc lại gọi điện đến, hỏi:
- Ông xã, bố em đúng lúc cũng dẫn người về Yến Kinh rồi, nếu như anh ở Yến Kinh mà có chuyện gì, thì có thể nhờ bố đến tiếp ứng.
Lưu Thanh Sơn ở Trung Hải bị Dương Thần làm cho tức chết, về đến Yến Kinh cũng chẳng khác mấy, Dương Thần từ chối nói:
- Thôi, bố em còn mặt mũi nào gặp anh, anh tự có kế hoạch của mình, Minh Ngọc bảo bối em đừng có lo lắng.
- Uhm,
Lưu Minh Ngọc có chút thất vọng, nhưng cũng biết Dương Thần không có ý đi làm hòa với Lưu Thanh Sơn.
Đợi một lúc, cũng đến lúc Dương Thần lên máy bay, hắn mua vé hạng thương nhân, để có thể ngủ một giấc, mà rốt cuộc thì hắn cũng chẳng bận tâm gì đến tiền.
Ngồi xuống chiếc ghế da to bản, Dương Thần nở một nụ cười, bởi, phía trên bên trái đi đên một nam một nữ, lặng lẽ ngồi xuống bên cạnh mình.
Hai người này, đích thị là Thiên Long và Diệp Tử.
- Tôi biết, hai người nhất định sẽ đi Yến Kinh cùng với tôi mà, he he, đến đó, tôi không quen lắm, hai người nhớ sắp xếp cho tôi chỗ ăn ở, đúng rồi, mượn cho tôi một cái xe thoải mái một chút, tôi thích rộng rãi, tốt nhất là xe thương vụ.
Dương Thần nói.
Thiên Long và Diệp Tử nhìn nhau cười khổ sở, Dương Thần đơn thuần là dẫn bọn họ đến Viêm Hoang Thiết Lữ làm bảo mẫu sai khiến, hai người không có cách nào cự tuyệt yêu cầu “ thuần phác” đó, lại nói, chỉ cần hành tung của Dương Thần trong phạm vi của bọn họ, thì bọn họ cũng theo ý của Dương Thần.
- Kỳ thật, chúng tôi sẽ báo cáo về tổng bộ sau, tướng quân để cho chúng tôi cùng đi về Yến Kinh lần này với anh, lần này đến Yến Kinh, coi như là vì bản thân chúng tôi, cũng sẽ đối xử tốt với anh
Thiên Long còn muốn lấy lại chút thể diện, nói.
Dương Thần cũng chẳng thèm để ý tới, ngửa mặt lên, nhắm mắt lại và bắt đầu ngủ gà ngủ gật, mặt Thiên Long nhìn trừng trừng mà chẳng còn cách nào khác.
Hơn mười phút sau, may bay mới cất cánh.