Hôn lễ?
Trong đầu Dương Thần vừa như có dòng điện xẹt qua, ngây người ra một lúc lâu, mới vuốt đầu, cười ngây ngô nói:
- Thật đúng là, anh quên rằng chúng mình mới kết hôn mà chưa tiến hành hôn lễ, he he...
Lâm Nhược Khê tiếp tục nhấm nháp bánh viên chiên, lười không thèm để ý đến phản ứng của cái con người này, chuyện chung thân đại sự, sao lại có thể quên dễ dàng như thế!
- Nhưng...
Dương Thần đột nhiên nhận thấy có cái gì đó không đúng, nếu mình với Lâm Nhược Khê nếu có tổ chức hôn lễ, vậy thì chắc chắn phải mời khách rồi, bên mình thì dễ rồi, không phải bạn bè thì cũng là thuộc hạ, chẳng có vấn đề gì hết, nhưng nếu như Lâm Nhược Khê mời, thì chắc chắn bao gồm những chị em tốt của cô ấy ở công ty.
Vậy là vấn đề xuất hiện rồi, để Mạc Thiện Ny, Lưu Minh Ngọc, chị em nhà Thái gia, tất cả đều đến tham gia hôn lễ của hai người, thì đến lúc đó mình còn mặt mũi nào mà đối diện với Mạc Thiện Ny và mấy người đó?
Lâm Nhược Khê như thể nhìn ra tâm sự của Dương Thần, đôi mắt đẹp liếc nhìn hắn một cái:
- Sao thế? Anh không đồng ý sao?
Dương Thần vội lắc đầu:
- Đương nhiên là đồng ý rồi chỉ là...có phải là có ý, quan hệ của chúng ta sẽ công khai ra ngoài không?
- Đương nhiên, chẳng lẽ kết hôn thì chỉ ở nhà kết hôn thôi sao?
Lâm Nhược Khê nói.
Dương Thần nghĩ thầm quả nhiên là như thế, chiêu này của Lâm Nhược Khê quả thật khó cự tuyệt gấp trăm lần, bản thân mình không thể nói không tổ chức hôn lễ với cô ấy được, nhưng hôn lễ này mà được tiến hành, tất cả mọi người đều biết mối quan hệ giữa hai bọn họ, nếu như mình có cái gì đó với người phụ nữ khác, cho dù bản thân mình mặt có dày, thì người phụ nữ khác biết phải làm thế nào?
Lâm Nhược Khê tiếp tục nói:
- Đương nhiên, chuyện này cũng không thể lập tức tiến hành được, em còn phải xem xem anh chuẩn bị quà như thế nào đã, nhưng cũng không thể lấy bỏng ngọt ra mà lừa em đâu đấy, mặc dù là em thích ăn, nhưng cũng không thích đến mức mà lấy bỏng ngọt ra để bán mình đâu!
Dương Thần cười khoan thai, ngày trước còn tưởng rằng cái giá phải trả để lấy lòng bà xã này là “giá rẻ” mấy viên bỏng ngọt mới có mấy phân tiền, nhưng xem ra bây giờ, gặp phải chuyện thật như này, vẫn còn phải lấy được tiền vốn đã.
Đôi mắt Lâm Nhược Khê lộ ra vài tia giảo hoạt:
- Trước đây lúc vừa mới kết hôn, em cho rằng anh rất nghèo, cũng chẳng trông cậy gì vào tài cán của anh, chỉ cần không thêm phiền phức gì cho em đã là tốt rồi, nhưng, bây giờ một khi em đã biết tiền của anh nhiều hơn tiền của em rất nhiều, thì từ giờ về sau em sẽ đề cao yêu cầu của em hơn nữa.
Người thường có cách sống của người thường, người giàu có cách sống của người giàu, giống như cách em mua cho anh quần áo vậy, cũng không phải vì em cố ý mua cho anh quần áo hàng hiệu, mà là lúc em đi xem quần áo, sẽ tự nhiên chọn những món đồ hàng hiệu đó, tự nhiên trở thành thói quen việc em và anh tổ chức hôn lễ, em không muốn cái gì mà giản dị tự nhiên, hôn lễ chỉ cần thành tâm thành ý thật lòng là được, em lại càng không phải là cô nữ sinh ngây thơ trong sáng, nên một khi đã làm, thì đương nhiên phải làm cái gì phù hợp với thân phận rồi.
Một khi anh đã có thể vì ả hồ ly tinh An Tâm, chạy đến tận Hokkaido gây chiến, thì em đương nhiên sẽ không khách khí, mặc dù em có rất nhiều tham vọng, nhưng cũng là thật lòng thật dạ, anh làm thế nào thì làm.
Dương Thần chỉ cảm thấy chính mình đã rơi vào lòng bàn tay của Lâm Nhược Khê, bị bóp đến gần chết, một chút sức lực để phản kháng cũng không có, lại nói tiếp, chút yêu cầu này của vợ mình thật sự không hề quá đáng, tổ chức một hôn lễ, vừa long trọng, lại phải vừa có tiền?
- Vậy...chúng ta kết hôn, có cần mời...đám người Thiện Ny,
Dương Thần nhỏ giọng hỏi đầy vẻ tham dò.
Lâm Nhược Khê không chút do dự gật gật đầu, cười nói:
- Đương nhiên là phải mời đến rồi, không chỉ có Thiện Ny, mà cả An Tâm, Minh Ngọc và Sắc Vi cũng đều phải đến, đúng rồi, anh còn cô tình nhân nào nữa không? Đều gọi đến hết đi, em muốn hỏi thăm từng người bọn họ a, các cô ấy chắc chắn sẽ thành tâm chúc phúc cho chúng ta, anh nói xem có đúng không?
Nhìn đôi mắt thủy tinh trong vắt như băng của Lâm Nhược Khê, nụ cười giống như bông hoa mùa xuân nở rạng rỡ, làm cho người khác không rét mà run.
Dương Thần xấu hổ sờ sờ gáy, đây đâu phải là “hỏi thăm” rõ ràng làm tìm mục tiêu, từ từ đối phó đây mà.
Vấn đề này không cần phải tiếp tục nói đến nữa, Dương Thần cảm thấy mình sau này cần phải từ từ cân nhắc, vì thế nói:
- Đúng rồi, hôm nay anh đi đến nhà Hồng Yến, nhìn thấy hàng nhà cô ấy bán rất chạy, nhưng bọn họ không có tiền để mở một tiệm lớn hơn, anh đã bàn bạc với bọn họ, xem có thể đầu tư vào cửa hàng của bọn họ được hay không, giúp họ mở một chuỗi cửa hàng, coi như cổ phiếu đầu tư.
Lâm Nhược Khê có chút kinh ngạc, liếc Dương Thần một cái,
- Không ngờ anh có thể nghĩ đến việc kinh doanh buôn bán.
Dương Thần vẻ mặt khổ sở, về phần mình cũng cảm thấy không đúng tý nào, nói:
- Anh thấy Hồng Yến vì hơn một triệu tiền thuốc mà lao lực, muốn giúp gia đình cô ấy một chút, chúng ta mua đứt phương pháp gia truyền nhà cô ấy, giúp bọn họ đầu tư mở cửa hàng, rồi từ đó thu chút lợi nhuận là được rồi, không phải em muốn đầu tư vào ngành giải trí sao? Mấy cái làng nghỉ dưỡng, khu vui chơi giải trí, tất cả mấy nơi đấy đều cần đồ ăn vặt, bánh viên chiên chẳng phải là loại đồ ăn vặt mà mọi người yêu thích sao?
Lâm Nhược Khê gật gật đầu:
- Đề nghị này cũng không tồi, nhưng phải được ông Triệu đồng ý mới được, dù sao thì bánh viên chiên cũng không phải là thứ mà một người có thể làm được, phải có chuyên gia huấn luyện, mùi vị và hương vị thì chỉ có tài năng đặc biệt của ông Triệu mới có thể qua mặt được người khác, rất nhiều công đoạn thì không thể để bất cứ người nào khác đảm nhận được, anh thấy là chúng ta có thể làm được?
- Người khác thì có thể không tin, nhưng Nhược Khê bảo bối em là ân nhân cứu mạng của nhà Hồng Yến, huống hồ em lại thèm để ý đến chuyện kiếm tiền từ cách làm bánh viên chiên sao?
Dương Thần cười nói.
Lâm Nhược Khê gật gật đầu, dường như có suy nghĩ gì đó thoáng qua.
Dương Thần tiếp tục kích động, tràn đầy khát khao nói:
- Em nghĩ mà xem, đợi sau này, trong mỗi một khu nghỉ ngơi của Quốc Tế Ngọc Lôi, đều có thứ bánh viên chiên mà em thích nhất, trong những cửa tiệm đều được trang trí bằng màu hồng phấn ấm áp, trên tường là hình ảnh của mèo Hello Katy, trên tường là hai chiếc tivi thật lớn, từ sáng đến tối sẽ phát những bộ phim Hàn Quốc mà em thích nhất, chỗ nào cũng là “sharangheyo” câu tiếng Hàn này tuyệt đối chỉ cần nghe trong phim Hàn Quốc, không cần nghe nhạc.
- Không cần biết em đi đến đâu thị sát, đều có thể trực tiếp bước vào trong cửa hàng, ăn đủ loại bánh viên chiên tươi ngon, mùi vị thì vẫn là loại nhà Triệu gia mà em thích nhất rồi, hơn nữa em còn là Chủ tịch, lại cùng ăn bánh viên chiên với mọi người, sẽ thấy em dân dã thân thiết biết chừng nào, mọi người sẽ nói em rất bình dị gần gũi, rất hiếm có a...
Nói đến đây, Lâm Nhược Khê đã quên luôn việc ăn nốt miếng bánh viên chiên mà mình đang cầm trên tay, đôi mắt long lanh, trong vắt, tưởng tượng, không cần nói cũng biết.
Một lát sau, Lâm Nhược Khê mới phát hiện mình có hơi thất thố, ho một tiếng lấy giọng, mặt hơi hơi đỏ, nói:
- Cửa tiệm trang trí như thế nào là việc của em, đừng có tưởng anh hiểu em, em là thương nhân, chỉ cần là kiếm tiền hợp pháp, thì đương nhiên là em sẽ làm rồi, không cần anh phải quản nhiều.
Dương Thần biết rằng Lâm Nhược Khê đã xao động, vì thế gật đầu nói:
- Đương nhiên, anh cũng chỉ đề xuất ý kiến vậy thôi, chủ yếu thì vẫn xem là vị chủ tịch như em nghĩ thế nào rồi.
Lâm Nhược Khê nói:
- Em sẽ phái Minh Ngọc đi nói chuyện với cả gia đình nhà ông Triệu, nếu như thành công, thì sẽ bắt mô phỏng lại tính khả thi, tiến hành điều tra thị trường, không có vấn đề gì, thì đi huấn luyện lại người, tranh thủ thời gian mở chuỗi cửa hàng.
- Chuyện này nếu có thể thành công, một triệu tiền thuốc của Hồng Yến, anh coi như cũng tính rồi, gia đình nhà cô ấy cũng chẳng dễ dàng gì, trực tiếp thu mua thương hiệu nhà cô ấy luôn coi như xóa nợ.
Dương Thần đề nghị.
Lâm Nhược Khê cũng phản đối luôn nói:
- Nợ là nợ, nếu như dễ dàng tìm một cái cớ rồi xóa sạch mọi thứ đi như vậy, vậy thì không tôn trọng Hồng Yến rồi, nhất định phải trả hết nợ, một phân tiền cũng không được thiếu, về phần tài chính, thì chúng ta sẽ dùng cách khác.
Dương Thần bĩu môi, từ đầu đến giờ vẫn không cùng một kết quả, chỉ là cái tính nguyên tắc của Lâm Nhược Khê lại trỗi dậy, thì có mà người thân cũng không nhận chứ đừng nói.
Một loạt những mẩu đối thoại như này, đã phá vỡ khoảng cách giữa hai người, Dương Thần cũng thở phào nhẹ nhõm, ngày qua ngày, cũng sắp đến lúc phải đi Yến Kinh với Thái Nghiên rồi, vì thế cũng nói luôn:
- Nhược Khê, hai ngày nữa có thể anh phải đi Yến Kinh một chuyến, làm một số chuyện, vì vậy nói với em một tiếng trước.
Lâm Nhược Khê hỏi:
- Yến Kinh? Anh phải về nhà sao?
Dương Thần sửng sốt, theo như lời Lâm Nhược Khê nói, thì đương nhiên là Dương gia rồi, chau mày lại:
- Không phải, có chuyện khác phải làm.
Lâm Nhược Khê “ồ” lên một tiếng, rồi lại yên lặng tiếp tục ăn.
- Em không muốn biết anh đi Yến Kinh với ai sao?
Dương Thần tò mò hỏi.
Lâm Nhược Khê lắc đầu:
- Biết rồi thì lại phiền lòng, tốt hơn hết là không biết thì hơn, dù sao thì em có bảo anh không đi, thì anh cũng không nghe lời em.
Dương Thần mỉm cười:
- Sao đột nhiên lại hào phóng như vậy?
Lâm Nhược Khê lườm người đàn ông này một cái:
- Để cho anh thoải mái mấy ngày, đợi sau khi kỳ hạn một năm qua đi, anh sẽ hiểu rõ em “hào phóng” như thế nào.
Lưng Dương Thần chợt lạnh toát, hóa ra vẫn là cái “điều khoản” đó lại cứu mình một phen.
Trời cũng rạng sáng rồi, Lâm Nhược Khê còn không có ý nghỉ ngơi, Dương Thần cũng không dám phá hỏng tiến độ làm việc của cô gái này, đang định nằm ở sô pha làm một giấc, thì phát hiện điện thoại của mình rung.
Dương Thần bực bội, muộn như vậy rồi ai lại còn gọi điện thoại cho mình, hay là từ điện thoại từ nước ngoài?
Nhưng vừa đứng lên, Dương Thần kinh ngạc, không ngờ lại là điện thoại của Đường Đường, không phải con nha đầu này đã cùng mẹ là Đường Uyển về nhà họ Đường ở Yến Kinh rồi sao?
- Nha đầu, muộn như vậy rồi lại lên cơn thần kinh gì thế?
Dương Thần hỏi.
Đầu dây bên kia, tiếng Đường Đường rất nhỏ, kèm theo là tiếng khóc nức nở,
- Chú ơi, hức...mẹ...mẹ...bà ấy...trúng độc rồi...
Đường Uyển trúng độc?
Trong đầu Dương Thần dường như nổ ra một cơn sấm sét, sắc mặt chìm xuống:
- Tình huống như thế nào, nói rõ ràng ra xem nào.
Lâm Nhược Khê đứng bên cạnh nhìn sang, nhìn thấy sắc mặt Dương Thần bổng trở nên vô cùng nghiêm túc