Bởi vì Đường Uyển phải về Yến Kinh, Dương Thần cũng không nói thêm gì nhiều, chỉ đơn giản chúc mẹ con cô thuận buồm xuôi gió.
Hàn huyên nhiều chuyện, hậm hực trong lòng Dương Thần cũng tiêu tan đi rất nhiều. Nhìn đồng hồ, đã là buổi chiều, nhớ lúc trước đã hẹn với Lưu Minh Ngọc đi xem căn phòng nhỏ của cô, hắn liền gọi điện thoại cho cô.
Lưu Minh Ngọc đang ở phòng làm việc xem tài liệu vài hạng mục, mấy ngày nay cô cũng khá bận, Lâm Nhược Khê sau khi trở về từ Châu Âu, không những không nghỉ ngơi, mà còn khuếch trương lực lượng, thu mua và sát nhập… tài lực kinh khủng mà Ngọc Lôi tích tụ được giống như một con bò tót không ngừng đấu đá, khiến mọi người trong ban Quan hệ xã hội cả ngày chạy đôn chạy đáo, đàm phán liên tục, bận túi bụi.
Nhận được điện thoại của Dương Thần, Lưu Minh Ngọc tháo đôi kính cận gọng đen xuống, mỉm cười, đoán được nguyên nhân Dương Thần gọi tới, nhận điện thoại nói:
- Anh rảnh rồi?
Dương Thần sửng sốt, cười khổ, tâm tư mình chẳng lẽ lại đơn giản vậy, Lưu Minh Ngọc vừa đoán là đúng, nói:
- Lúc nào em tan sở, anh đi đón em.
- Em cũng không phải không có xe.
Lưu Minh Ngọc nói:
- Hơn nữa anh cũng là người của Ngọc Lôi, giờ tan tầm anh chắc cũng phải biết chứ.
Dương Thần sờ sờ mũi:
- Người một nhà đừng nói chuyện sắc bén vậy, anh không phải là chăm sóc em sao?
- Ngụy biện, muốn em trốn việc thì cứ nói.
Lưu Minh Ngọc mỉm cười duyên dáng nói.
Dương Thần bị oan ức, chính mình đâu có ý muốn cô ấy trốn việc, nhưng rồi hắn lại nghĩ, đúng rồi, là Lưu Minh Ngọc cố ý nói vậy, vì thế cũng thuận nước cười nói theo:
- Đều bị em phát hiện rồi, vậy thì trốn việc thôi, anh lập tức lái xe đến đón em, nếu như đi hai xe về chỗ em thì không có cảm giác gì cả.
- Coi như anh biết điều.
Lưu Minh Ngọc bật cười gác máy, coi như là đã định như vậy rồi.
Lưu Minh Ngọc cũng là do mấy ngày nay làm việc thật sự mệt mỏi, khó được cùng Dương Thần có không gian riêng tư, cô cũng muốn tạm thời gác công việc lại nên mới có ý trốn việc trong đầu.
Nửa tiếng sau, Dương Thần chở Lưu Minh Ngọc rời khỏi bãi đỗ xe Ngọc Lôi, trong xe còn bật nhạc của Adele, là hôm qua Sắc Vi mua cho vào vẫn chưa đổi.
Lưu Minh Ngọc tò mò hỏi:
- Thật không nhìn ra anh lại thích nhạc Adele, em nghĩ anh là người đàn ông vô tâm, chắc chỉ nghe loại nhạc đơn giản.
- Cái gì mà vô tâm?
Dương Thần không hài lòng bĩu môi:
- Không thể đổi tính từ khác sao, ví dụ như phong lưu, phóng khoáng, hơn nữa, CD này cũng không phải anh nghe.
- Thế là ai nghe?
Lưu Minh Ngọc nghi hoặc hỏi.
Dương Thần nhăn nhó nói:
- Hôm qua Sắc Vi ngồi xe anh nghe.
Lưu Minh Ngọc biết Sắc Vi, vì Lưu Thanh Sơn có quan hệ, cô sớm biết rằng Dương Thần có tình nhân là hội trưởng hội Hồng Kinh, Tư Đồ Sắc Vi.
Lúc này nghe thấy Dương Thần nói ra, cũng gật gật đầu:
- Hóa ra là cô ấy… sau này hy vọng có cơ hội gặp mặt.
Dương Thần cười thầm, hai người phụ nữ này, cũng coi như người trong cùng nghề.
Lúc xe đi được một đoạn, Dương Thần mới nhớ đến, hỏi:
- Em còn chưa nói nơi ở ở đâu.
Lưu Minh Ngọc trầm ngâm một lát, nói:
- Đừng đi chỗ em ở vội, đi qua chợ, em mua chút rau quả tươi và thịt, buổi tối về chỗ em nấu cơm.
Dương Thần đương nhiên không có ý kiến gì, hơn nữa, phụ nữ bên cạnh mình không ít, người biết nấu ăn, chỉ có Mạc Thiện Ny. Lâm Nhược Khê thì không giỏi, còn đang trong giai đoạn học hỏi, cho nên Lưu Minh Ngọc muốn thể hiện tay nghề, hắn cũng vui lòng hưởng thụ.
Chạy xe đến chợ, Dương Thần và Lưu Minh Ngọc xuống xe, hai người giống như đôi vợ chồng trẻ đi làm về đến mua thức ăn, dạo qua chợ một vòng.
Lưu Minh Ngọc trước khi biết thân phận của cha là Lưu Thanh Sơn, vẫn lớn lên giống các cô gái bình thường khác ở Trung Hải, cho nên việc mà các cô gái bình thường biết làm, cô cũng đều biết.
Suốt cả đường vừa đi vừa dừng lại chọn đồ, Lưu Minh Ngọc chọn được bất kể là rau quả hay thịt đều phải tính toán mặc cả, đấu tranh một lúc với người bán hàng, thậm chí còn có lúc “không bán thì đi chỗ khác mua”, khiến Dương Thần ở bên cạnh phối hợp làm ra vẻ mặt “không kiên nhẫn”.
Dương Thần nhìn cảnh này thấy có chút mới lạ, không biết Lâm Nhược Khê đi theo vú Vương ra ngoài mua đồ ăn có như vậy không, xem ra rất khó làm được như vậy. Lâm Nhược Khê gần đây tuy nói nhiều hơn một chút, nhưng đối mặt với mọi người đa số vẫn là khuôn mặt lạnh băng. Mặc cả ư? Cô ấy kiếp sau cũng không thể làm vậy!
Mỗi khi mua được đồ ăn giá thấp, Lưu Minh Ngọc lộ vẻ tươi cười rạng rỡ, đưa túi ni lông lớn giao cho Dương Thần xách, tiếp tục đi sang hàng khác.
Dương Thần mỉm cười hỏi:
- Thật là vui như vậy sao, em nói nhiều như vậy bớt được có hai đồng, có gì mà vui chứ.
Lưu Minh Ngọc bĩu môi, lườm Dương Thần một cái nói:
- Anh thì biết gì, tiền không phải vấn đề, quan trọng là quá trình mặc cả, mặc cả chính là một thú vui, đi chợ không mặc cả thì còn khó chịu hơn giết em đi vậy!
- Đây đều là mẹ dạy em?
Dương Thần tò mò hỏi.
Lưu Minh Ngọc gật gật đầu cười:
- Lúc em nhỏ cha vẫn còn ở Yến Kinh, chỉ có mẹ mang theo em, hai mẹ con sống cũng không quá dư dả, tất nhiên phải tiết kiệm, đi theo mẹ đi mua đồ ăn, mua quần áo đều mặc cả, tự nhiên thành một thói quen. Đừng thấy em giờ làm ở một công ty thời trang lớn như Ngọc Lôi, hiện giờ giá cả ở mấy hàng nhỏ trong chợ em đều rất rõ, rất nhiều thứ chỉ là đem gắn thương hiệu vào, bỏ ra thì cũng chỉ là hàng vỉa hè.
Dương Thần nhìn bộ dạng đắc ý đáng yêu của Lưu Minh Ngọc, lại oán thán lần nữa, chính mình không đủ hiểu những người phụ nữ bên cạnh mình, không thể tưởng tượng được người quyến rũ, thanh lịch như Lưu Minh Ngọc lại có mặt “đường phố” như vậy.
Nhưng yêu một người tự nhiên sẽ yêu những gì cô ấy yêu thích, Dương Thần nhanh chóng tiếp nhận bộ dạng la to mặc cả của Lưu Minh Ngọc, thậm chí sau đó chính mình cũng tham gia vào cuộc chiến ép giá kinh khủng.
Mua đồ ăn như vậy, tất nhiên không thể nhanh, phải hơn nửa tiếng sau hai người mới mua đủ đồ ăn.
Lúc lái xe vào tòa nhà sang trọng nơi Lưu Minh Ngọc ở, trời đã tối.
Cả khu nhà này đều là thiết kế bảo vệ môi trường, điều hòa đều dùng kỹ thuật địa nhiệt và nước ngầm điều khiển, tuy rằng là nhà ở, nhưng diện tích khá lớn, cho nên giá tiền cũng ngang với một biệt thự nhỏ.
Lưu Thanh Sơn những thứ khác không được tốt lắm, nhưng vì con gái rất mạnh tay tiêu tiền, bằng không, dựa vào lương của Lưu Minh Ngọc, đời này cũng không dám mua căn phòng trị giá mấy triệu tệ.
Dương Thần mang theo túi lớn túi bé, đi theo Lưu Minh Ngọc vào thang máy đi đến tầng trên cùng, cả tầng này chỉ có mình Lưu Minh Ngọc ở, thật đúng là lãng phí.
- Chà chà, có người cha có tiền có khác.
Dương Thần cảm thán cười nói.
Lưu Minh Ngọc đỏ mặt:
- Kỳ thực em không yêu cầu mua nơi này, là cha em muốn em ở đây.
- Có gì mà em phải đỏ mặt, ông ấy sớm bỏ hai mẹ con em đi Yến Kinh, đây là bồi thường mấy năm nay không đối tốt với em, không chăm sóc em, em cứ việc tiêu tiền, nhờ vả ông ấy, ông ấy vui còn không kịp nữa là.
Dương Thần nói.
Lưu Minh Ngọc không để ý đến hắn, đem chìa khóa mở cửa ra, bảo Dương Thần đem đồ ăn vào bếp.
Toàn bộ bên trong căn phòng lớn đều là màu gạo trắng ôn hòa, ghế sô pha da thật màu cà phê nhạt, thảm lông dê hoa văn sáng, các sản phẩm điện tử tốt nhất đầy đủ, thậm chí còn có chiếc giường nam châm mát xa trị giá mấy vạn.
Nếu nói riêng chỗ ở này, có thể còn cao cấp hơn cả chủ tịch Lâm Nhược Khê, cả căn phòng trang hoàng cũng đã hơn mười triệu tệ, Lưu Thanh Sơn đầu tư cho cô con gái này một khoản không hề nhỏ!
- Anh ngồi ở sô pha đợi, em vào bếp nấu cơm, một tiếng nữa có thể ăn rồi.
Lưu Minh Ngọc thay bộ đồ đi làm ra, mặc vào bộ quần áo ở nhà đơn giản, chiếc áo sơ mi màu lam và quần lửng bó màu trắng, mái tóc đen thả xuống, có vẻ vô cùng thanh tú.
- Một tiếng? Lâu quá!
Dương Thần buồn bực nói:
- Anh nghĩ nửa tiếng là được ăn rồi, đói bụng quá, hay để anh giúp em, tay nghề nấu nướng của anh bình thường, nhưng cắt thái thì giỏi ngang đầu bếp đó.
- Anh làm được không?
Lưu Minh Ngọc hoài nghi nhìn Dương Thần:
- Nếu chẳng may cắt vào tay thì làm sao?
- Cắt vào tay cũng không phải vì anh dùng dao có vấn đề, chắc chắn là do em.
Dương Thần cười nói.
- Vì sao, sao lại là tại em?
Lưu Minh Ngọc hỏi lại.
Dương Thần lộ ra vẻ mặt cảm thán:
- Ai bảo trong nhà có nữ đầu bếp xinh đẹp, thu hút ánh mắt anh, tất nhiên phải cắt vào tay rồi…
- Ba hoa, em không thèm nghe lời anh nói ngoài miệng.
Lưu Minh Ngọc trong lòng vui mừng nhưng vẫn mắng một tiếng.
Phân công như vậy, Dương Thần giúp cắt, thái các loại nguyên liệu, Lưu Minh Ngọc nấu ăn, hai người cười cười nói nói giống đôi vợ chồng trẻ.
Dương Thần tốc độ rất nhanh, những việc như thái khoai tây, hắn nhắm mắt cũng có thể làm được, đợi làm xong xuôi hết, hắn đứng tựa vào cửa nhìn Lưu Minh Ngọc mặc tạp dề đứng trong bếp bận bịu với xoong chảo.
Phụ nữ thường thấy đàn ông lúc chuyên tâm làm việc rất hấp dẫn, còn đàn ông thì thường thấy phụ nữ lúc xuống bếp mới là hấp dẫn.
Một cảm giác ấm áp tràn ngập trong lòng Dương Thần, nhớ lại hai người từ lúc quen nhau đến giờ, trải qua nhiều chuyện, thời gian mình có thể ở cũng cô ấy đã ít lại càng ít.
Nhưng trên thực tế, Lưu Minh Ngọc không muốn gì nhiều lắm, cô bận rộn, cố gắng muốn làm bữa tối là bởi chính cô cũng biết, đây là một cơ hội khó có được, cho nên vô cùng quí trọng.
Tình yêu, rất nhiều lúc không phải là vì đạt được cái gì, mà là mong muốn được bỏ ra chút gì đó.