Cuộc gặp mặt được sắp xếp tỉ mỉ trong kế hoạch còn chưa khai mạc đã bị tuyên án tử hình.
Dương Thần buồn bã phát hiện ra rằng, vấn đề giữa hắn và Mạc Thiện Ny mới là việc khiến bản thân đau lòng nhất.
Chỗ dựa của Mạc Thiện Ny không lớn như Thái Nghiên, An Tâm hay Lưu Minh Ngọc, cô chỉ là một thành phần tri thức đô thị bình thường, cũng bởi vì lẽ đó mà mối quan hệ của mình và cô ấy mới trong sáng như thế.
Bố mẹ bình thường làm sao có thể chấp nhận để con gái mình công khai đi làm bồ nhí của người ta được chứ? Điều này thật khó để tưởng tượng, là điều khiến cả thế giới này khinh bỉ.
Cũng vì trong mắt của Mã Quế Phương, con gái phải biết giữ khuôn phép, yên ổn thành gia lập thất, bởi vậy tình cảm đặc biệt của Mạc Thiện Ny đã bị cấm cản nghiêm khắc.
Dương Thần rõ ràng có võ thuật siêu cường, có tiền tài vô số nhưng cũng chẳng thể đem những thứ ấy mà yêu cầu người ta ngoan ngoãn dâng con gái cho mình, bởi bản thân mình cũng không phải là “đi mua” phụ nữ, không phải “đi cướp” con gái nhà người ta.
Nếu như không thể khiến Mã Quế Phương gật đầu đồng ý, Dương Thần biết rằng, nếu như Mạc Thiện Ny đồng ý suốt cuộc đời này đi theo mình thì cả cuộc đời này cũng chỉ toàn là thiệt thòi mà thôi.
Nghĩ đến mấy chuyện phiền lòng đó Dương Thần không còn tâm trạng để đi làm, sau khi đưa Quách Tuyết Hoa trở về nhà, Dương Thần một mình lái xe đi vòng vòng không đích đến.
Khi xe đi đến bên bờ một con sông trong thành phố, Dương Thần đột nhiên nhớ ra đây là con sông khi hắn gặp Đường Uyển lần đầu tiên, ngày hôm đó hắn đang đi từ nhà Lão Lý trở về phòng trọ.
Vừa mới chớp mắt mà một năm đã trôi qua rồi.
Khi xe dừng lại dưới bóng một gốc cây, Dương Thần dừng bước xuống, đến bên bờ sông tìm một chiếc ghế để ngồi.
Bây giờ đang là giữa trưa, bờ sông không có lấy một bóng người, Dương Thần vào cửa hàng tạp hóa mua hai bao thuốc lá, ngồi xuống chiếc ghế dành cho khách tham quan nghỉ ngơi, nhìn mặt nước cũng không được trong lắm nhả ra từng vòng khói thuốc, ngẩn người lặng lẽ.
Trong đầu hắn cứ chập chờn những câu nói sắc như dao của Mã Quế Phương, hình ảnh bi thương bất lực của Mạc Thiện Ny, Dương Thần cảm thấy đau đớn đến không có cách nào thoát ra được khỏi nỗi đau đớn ấy.
Hắn xót xa nhận ra rằng, cho dù bản thân có tu được đến cảnh giới nào thì cuối cùng một chữ “tình” cũng là chướng ngại vật khó vượt qua nhất, dường như, nó sẽ kéo dài tới vô tận, cho dù hắn có chạy đến đâu thì nó vẫn đeo bám lấy bạn.
Nó là một cảm giác an toàn, cảm giác được bảo vệ che chở, và cũng là một chướng ngại vật.
Khi Dương Thần hút hết một bao thuốc, sắp sửa mở bao thứ hai thì có tiếng điện thoại rung lên từng hồi.
Dương Thần còn tưởng là Quách Tuyết Hoa lo lắng cho mình nhưng nhìn số mới biết là Jane gọi điện tới.
Dương Thần nhấc điện thoại, cố không để giọng mình pha chút ủy mị:
- Nhà khoa học vĩ đại của chúng ta, Jane tiểu thư có gì chỉ giáo không ạ, tại sao lại gọi điện vào giờ ăn trưa thế này?
Jane cười khanh khách ở đầu dây bên kia:
- Nào dám chỉ giáo anh chứ, em chỉ báo cáo một tiếng thôi, em đến sân bay rồi, sắp lên máy bay về Anh.
Dương Thần sửng sốt:
- Sao đột ngột thế, mọi việc đề giải quyết xong hết rồi sao?
- Đương nhiên rồi, loại độc tố mà Đường lão gia trúng phải em đã phân tích xong rồi, ở lại Hoa Hạ cũng không còn tác dụng gì nữa, anh lại chẳng có thời gian gặp em.
Jane nói bằng giọng hơi tủi thân.
Dương Thần xấu hổ:
- Cho dù có nói thế nào thì vẫn phải cảm ơn em, sao em lại không để anh đi tiễn em mà đã vội vã đi như vậy?
Jane nói:
- Em cũng không vội đi đâu, em chuẩn bị xong hết rồi mới đi, nhưng anh có đến tiễn em cũng không có gì đặc biệt, anh cũng có hôn tạm biệt em đâu, em nghĩ nhìn thấy anh thì sẽ không thoải mái, thà rằng không gặp còn hơn, em cũng không muốn anh tiễn em theo kiểu của những người bạn, nếu anh có lương tâm thì sau này phải thường xuyên đến thăm em mới được.
Dương Thần cười bối rối, đúng thế, dù mình có đến sân bay thì cũng chỉ biết vẫy tay chào Jane mà thôi.
Jane dường như cảm thấy dáng vẻ ủ rũ của Dương Thần, cười nói:
- Đúng rồi, nói với anh một tiếng, Bát Nhã em sẽ mang cô ta theo, trước khi rời khỏi Hoa Hạ, có cô ta bên mình cũng coi như an toàn, có thể đảm bảo an toàn, anh không ngại tiếp tục để em trưng dụng cấp dưới của anh chứ?
- Đương nhiên là không ngại rồi.
Dương Thần nhớ chính mình cũng đã từng tiễn Bát Nhã đi Nhật, cô ta đi cùng Jane cũng không phải một ý kiến tồi, tóm lại chỉ cần không ở lại Hoa Hạ nữa để tổ chức vì nước vì dân Viêm Hoàng Thiết Lữ khỏi nghi ngờ rắc rối.
Sau khi nói lời tạm biệt với Jane trong lòng Dương Thần vô cùng áy náy, nói không thích cô nàng Jane xinh đẹp lại một lòng một dạ với mình, đó rõ ràng là lừa dối, nhưng chính mình đã quan sát Jane từ khi còn bé đến tận lúc trưởng thành, lại đã từng có quan hệ mờ ám với Catherline, nếu như thực sự gặp lại Jane, thì cũng chỉ là người thừa mà thôi, như thế là không công bằng với cả hai mẹ con họ, mặc dù họ thì không cho là như vậy.
Những yếu tố tình cảm phức tạp, lại thêm nỗi buồn sẵn có trong lòng khiến Dương Thần không dám mở lòng với Jane, đành giấu được thì cứ giấu thôi, giả như một kẻ câm điếc.
Nhưng cú điện thoại của Jane đã nhắc nhở Dương Thần, bây giờ bản thấn đang rối loạn như vậy tại sao không tìm gặp Đường Uyển để nói chuyện, Đường Uyển vẫn luôn là một nhà tâm lý rất tuyệt đấy thôi.
Vậy nên Dương Thần tìm lại số điện thoại của Đường Uyển, bấm phím gọi, đây là một trong số những lần hiếm hoi hắn chủ động gọi điện thoai cho phụ nữ.
Đầu dây bên kia nhanh chóng nhấc máy, giọng nói dịu dàng quyến rũ của Đường Uyển vang lên trong điện thoại:
- Anh mà không gọi thì em cũng đang định gọi điện cho anh, em biết chuyện cô Jane về nước, nhưng ấy cô ấy không để em nói chuyện đó với anh.
Dương Thần ừ một tiếng, nói:
- Anh và cô ấy nói chuyện điện thoại xong anh mới gọi cho em, bệnh của ông Đường tiến triển tốt rồi, chất độc cũng đã được phân tích kỹ lưỡng, em yên tâm đi.
- Bây giờ tâm trạng của em đang rất tốt, lâu lắm rồi tâm trạng không được thoải mái như thế, em phải cảm ơn anh, anh có thể không biết là ông nội có ý nghĩa quan trọng nhu thế nào với nhà họ Đường đâu, chỉ cần ông nội khỏe mạnh là em cảm thấy yên tâm lắm rồi.
Đường Uyển cười nói:
- Em vốn định mời anh một bữa cơm, nhưng ngày mai em lại phải về Yến Kinh cùng ông nội rồi, ông nói phải về tổ chức đại hội gia đình, em cũng phải tham gia nên đành phải đợi lần sau vậy.
- Em cũng đi luôn sao?
Dương Thần buồn rầu.
Đường Uyển cười hi hi:
- Sao, hình như anh không nỡ phải không, em nghe giọng là đoán được rồi, xem ra... anh vẫn còn để ý tới em đấy chứ...
Sắc mặt ban nãy của Dương Thần hơi ửng đỏ, may mà qua điện thoại không nhìn thấy được:
- Sao tự nhiên lại họp đại hội gia đình thế, lẽ nào phải mang cả Đường Đường đi nữa sao?
Đường Uyển nói:
- Suốt thời gian vừa qua ông nội bị ốm, trong nhà có biết bao nhiêu là tin đồn, còn náo loạn chuyện phân chia gia tộc nữa, chắc chắn là phải chấn chỉnh lại chuyện gia đình rồi, Đường Đường cũng lớn rồi, cũng là con cháu của nhà họ Đường, cũng coi như sau này sẽ gả cho nhà họ Dương, cũng vẫn là một thành viên của nhà họ Đường thì tất nhiên là phải quay về tham gia chứ, con bé rất thông minh, chắn chắn ông nội sẽ ưu tiên cho con bé.
Dương Thần nghe thế thấy có chút khó hiểu:
- Cái gì mà gả cho nhà họ Dương, là gả cho Viên Dã, là người của nhà họ Viên.
- Viên gia không phải là một phần của nhà họ Dương hay sao?
Đường Uyển dừng một chút rồi nói:
- Dương Thần, anh đừng trách em nói thẳng, em không muốn nhắc tới chuyện này, nhưng em thấy cũng không có gì phải lảng tránh cả, như thế thì chúng ta chẳng khác nào người xa lạ, theo những gì em được biết thì Dương lão gia yêu quý anh hơn Dương Liệt, không biết chừng sau này Dương gia sẽ vào tay anh đấy.
Dương Thần vốn định tâm sự với Đường Uyển về chuyện của Mạc Thiện Ny, không ngờ, Đường Uyển đột nhiên lại nhắc tới chuyện nhà họ Dương.
- Anh không có cảm hứng gì với nhà họ Dương hết.
- Không đơn giản như anh nghĩ đâu.
Đường Uyển nói bằng giọng hiểu biết:
- Có lẽ anh có một năng lực phi phàm, nhưng ở Hoa Hạ này sở dĩ tất cả mọi gia tộc đều bám trụ ở Yến Kinh chắc chắn là có những nguyên nhân mà người ngoài không thể nào biết được, mặc dù em là một trong số những người thừa kế thích hợp của nhà họ Đường, nhưng em cũng mơ hồ biết được rằng Đường gia không đơn giản chỉ là làm ăn kinh doanh, em tin... Dương gia cũng không chỉ đơn giản là nắm giữ một phần quân đội đâu.
Vả lại anh nghĩ xem, nếu anh dự định tiếp tục sống ở Hoa Hạ thì với thân phận là thành viên của Dương gia thì chắc chắn sẽ có ích cho anh rất nhiều, sẽ tạo cho anh rất nhiều điều kiện thuận lợi, ít nhất sẽ không có những kẻ điên khùng chọc giận anh và động vào những người bên cạnh anh, anh không biết điều đó sao? Còn nữa, em biết hiện giờ mẹ anh đang sống cùng với anh, không quay về nhà họ Dương, nhưng anh nghĩ rằng mẹ anh thích cảnh một nhà chia rẽ hay sao? Nếu anh có thể quay lại Dương gia, thì tất cả đều do anh định đoạt, có rất nhiều việc anh có thể biến nó thành chuyện danh chính ngôn thuận...
Ánh mắt Dương Thần sáng lên, một ý tưởng hơi hoang đường hiện lên trong đầu hắn...
Nếu chính mình có thể trở thành chủ nhân của nhà họ Dương thì bên cạnh mình sẽ không chỉ là chuyện của những người phụ nữ, mọi chuyện sẽ trở nên dễ dàng hơn rất nhiều, nhưng chuyện như thế này đâu có dễ dàng tuyên bố, có điều, mượn thân phận là chủ nhân Dương gia thì việc có nhiều phụ nữ bên mình cũng là để thể hiện quyền lực thôi, người khác muốn nói gì cũng chỉ dám to nhỏ sau lưng, những người phụ nữ bên mình cũng sẽ bớt khổ sở, thậm chí rất nhiều người còn ngưỡng mộ họ là đằng khác.
Thực ra nếu ở nước ngoài, Dương Thần cũng không cần đến thân phận Dương gia, cũng sẽ chẳng ai dám nói gì, nhưng vấn đề là sau này mình sẽ sống ở Hoa Hạ, nên không thể mang cái tiếng dữ như ở nước ngoài để hành sự được.
Nếu đặt chuyện này trong quá khứ thì chắc chắn sẽ không đi đến đâu, ban đầu hắn và Quách Tuyết Hoa bị mất liên lạc, vì Quách Tuyết Hoa chưa có chồng đã mang thai nên theo gia phong phải giấu hắn vào cô nhi viện.
Nhưng giờ đây thời thế đã thay đổi rồi, kẻ có tiền có quyền thì cho dù là có chưa kết hôn đã mang thai hay có nuôi hai vợ thì cũng chẳng ai dám bàn tán gì.
Cho nên bất kỳ chuyện gì nếu nhìn hai mặt thì tình người và đạo đức vẫn không xưa cũ, nó giúp Dương Thần mở ra một lối đi khác.
Đương nhiên rồi, đây cũng là một cách cần phải được thực hiện, Dương Thần vẫn cảm thấy chuyện này rất khó khăn, đó là còn chưa nói tới chuyện bản thân hắn là Hoa kiều mới quay về nước được hai năm không có bất kỳ cơ sở gì, vẫn luôn mang tiếng ác, vậy mà Dương Công Minh vẫn trao lại vị trí gia chủ cho hắn thì tất nhiên không khỏi khiến người khác phản đối.
Hơn nữa, làm chủ nhân của cả một gia đình có thật là có thể không kiêng nể gì giữ hết tất cả những người phụ nữ của mình ở bên cạnh hay không, những người khác có đồng ý không? Như bà mẹ vợ Mã Quế Phương chẳng hạn?