Lúc rạng sáng, khu vực nội thành, các khách sạn năm sao mọc lên san sát, giống như những tòa tháp chọc trời, lóng lánh ngọn đèn muôn màu, khiến thành phố này thoạt nhìn dường như vĩnh viễn không có đêm tối.
Chính giờ phút này, bên ngoài bãi đỗ xe khách sạn Hilton, một chiếc Mercedes G55 màu đen chậm rãi tiến vào, tại đây, lúc này đã có vẻ lạnh lẽo, chiếc xe tới tương đối đột ngột.
Trực ban trong đội bảo vệ vốn đã buồn ngủ, đột nhiên nhìn thấy có xe tiến vào, vội không ngừng day day mắt, nhìn kỹ xe này, tinh thần lập tức chấn động.
Anh ta công tác ở khách sạn Hilton, được nhìn thấy rất nhiều xe thể thao, liếc mắt một cái đã biết đây chính là chiếc xe có giá hơn hai trăm vạn. Cho dù kẻ có tiền chất đầy ở Trung Hải, cũng không phải tùy tiện có thể thấy. Người trong xe không phải là ông chủ lớn ở vùng khác, thì sẽ chính là một ngôi sao nổi tiếng, người bảo vệ với kinh nghiệm của anh ta, lập tức phân biệt.
Nghĩ vậy, bảo vệ đã lộ ra một nụ cười khiêm tốn, bước ra tìm vị trí đỗ cho chiếc xe G, sau đó lẳng lặng chờ chủ nhân xuống xe và tỏ vẻ hoan nghênh.
Nhưng lúc chờ chủ xe xuống, ánh mắt gã bảo vệ lơ đãng nhìn giấy phép lái xe, không nhìn thì thôi, nhìn thoáng qua, lập tức khiến bảo vệ há hốc miệng, thiếu chút nữa không kinh sợ lui vài bước.
Người này không ngờ đây chính là một biển số quân đội, biển này là một dãy số, mở đầu chính là chữ Hán màu đỏ tươi “Kinh V”.
Chỉ nhìn đến đây, bảo vệ cũng không dám xem tiếp, cũng không cần xem tiếp nữa..
Bởi vì chỉ cần có chữ mở đầu như vậy, có nghĩa là, xe này có nguồn gốc từ quân đội trung ương Hoa Hạ, không cần phía sau là cái dãy số gì, người trong xe cũng sẽ nắm giữ trong tay quyền to cấp đại tướng.
Xe quân đội trung ương Yến Kinh xuất hiện tại Trung Hải, còn rành rành đang ở trước mắt mình, tên bảo vệ lại kích động sợ hãi.
Phải biết rằng làm việc ở khách sạn Hilton lúc trước, tất cả bảo vệ đều phải trải qua huấn luyện đặc biệt, đơn giản nhất, chính là phân biệt biển số xe của một số quý khách đặc biệt, cơ quan chính phủ, xe cảnh sát, xe quân đội, tự nhiên phải đảm nhận nhiệm vụ khó khăn này.
Mà xe của Quân đội trung ương, mặc dù lúc trước có hiểu biết qua, vừa vặn tại Yến Kinh, bảo vệ làm sao nghĩ còn sống lại được chứng kiến tận mắt?
Lúc này, một gã đàn ông khôi ngô sắc mặt cương nghị, không mang theo biểu cảm gì, từ vị trí người lái xe mở cửa đi ra, chỉ cần dáng người thẳng tắp là có thể nhìn ra lai lịch.
Sau khi người đàn ông đóng cửa xe, lại mở cửa sau xe ra, cúi đầu xuống, mời chính chủ xuống xe.
Tên bảo vệ hơi run rẩy, tuy rằng không phát hiện trong xe rốt cục là ai, nhưng anh ta cảm thấy chắc chắn là một người nghiêm trang, sao cấp tướng chói mắt, oai phong mới đúng.
Nhưng chỉ một giây sau, gã bảo vệ liền ngây dại, bởi vì người xuống xe, không ngờ hoàn toàn không ăn khớp với bối cảnh quân đội.
Một người mặc tây trang Armani màu đen, áo sơ mi màu trắng, khuôn mặt khôi ngô, mái tóc hơi dài mang vài phần tà mị, từ trong xe bước ra.
Người đàn ông ngũ quan nhìn qua góc cạnh rõ ràng, đặc biệt là đôi mắt chim ưng, biểu lộ thâm thúy sâu thẳm, mái tóc khá dài kẹp đơn giản phía sau đầu, có vẻ không kiềm chế được, tăng thêm không ít vẻ đàn ông.
Nhìn thế nào, cũng đều giống một gã mỹ nam có thể khiến các tiểu thư xã hội thượng lưu đều si mê.
- Cậu ở dưới lầu, không cần lên đâu.
Người đàn ông nói với lái xe một tiếng.
Lái xe trả lời ngắn gọn, không chút do dự.
Người đàn ông bước đi, tao nhã giống như dòng họ thân sĩ Anh quốc thời xưa, sải thân đi qua bên cạnh tên bảo vệ, một mùi hương dễ chịu của nước hoa Cologne tràn ngập bốn phía.
Bảo vệ cùng người đàn ông đi vào khách sạn mới giật mình bừng tỉnh, chính mình không ngờ bởi vì quá mức kinh ngạc, quên chào hỏi vị khách này.
Anh ta không biết, thực ra lúc này người đàn ông này sẽ không có tâm trí nào để ý tới mấy thứ này, trong ánh mắt của y, mơ hồ bao hàm lửa nóng.
Sau khi người đàn ông đi vào khách sạn Hilton, trực tiếp đi tới quầy chỗ có đá cẩm thạch.
Một người phụ nữ khuôn mặt xinh đẹp nhìn thấy người đàn ông, trong lòng không khỏi rạo rực, vốn là rạng sáng buồn ngủ nhưng giờ lại mỉm cười hỏi:
- Tiên sinh, xin hỏi cần phục vụ gì ạ?
Giọng người đàn ông cuốn hút mà lạnh lùng:
- Giúp tôi tìm một căn phòng, có người đã đặt rồi.
- Dạ, xin hỏi tính danh của tiên sinh.
Tiểu thư dịu dàng hỏi.
- Nghiêm, Bất Vấn.
Nhân viên phục vụ lập tức tra xét, sau đó ngẩng đầu cung kính cười nói:
- Nghiêm tiên sinh, phòng của ông là phòng sang trọng của tổng thống, số 001, mời ông đi thang máy đền lầu thứ sáu mươi tám, đây là thẻ phòng của ông.
Tiểu thư nói xong, đem một tấm thẻ màu bạch kim đưa cho Nghiêm Bất Vấn.
Nghiêm Bất Vẫn cũng không nói nhiều, cầm lấy thẻ, quay đầu đi thẳng đến chỗ thang máy.
Không bao lâu, thang máy dừng ở lầu thứ sáu mươi tám, Nghiêm Bất Vấn đi ra, nhìn đánh dấu, lập tức tìm được phòng tổng thống số 001.
Dùng thẻ phòng quẹt, cửa được mở ra, Nghiêm Bất Vấn hít một hơi thật sâu, như thể là phải bình phục tâm trạng đang bị kích động.
Xong rồi, Nghiêm Bất Vấn còn luồn hai tay vào tóc, lo lắng tóc có rối hay không, lại sửa sang vạt áo, cẩn thận xem kỹ quần áo của mình có thích hợp hay không.
Nếu là ban ngày gặp qua Nghiêm Bất Vấn, Dương Thần thấy một màn như vậy, tất nhiên là cười đến rụng răng. Người này ngày thường lôi thôi như vậy, như thế nào lúc này lại cùng đại tiểu thư lên kiệu hoa nên thấp thỏm chú ý vẻ bề ngoài của mình? Chẳng lẽ là xem mắt sao?
Đi qua đi lại khoảng năm phút đồng hồ, Nghiêm Bất Vấn mới cẩn thận mở cửa phòng ra, rồi đi vào.
Nghiêm Bất Vấn đem thẻ phòng quẹt bật điện, bóng tối trong phòng lập tức sáng ngời lên, các loại đèn treo tinh mỹ và đèn bàn tỏa ra những vầng sáng dịu dàng, chiếu sáng khắp gian phòng rộng rãi.
- Anh đến muộn nửa giờ.
Giọng nói phụ nữ giống như tiếng nước chảy róc rách, đột nhiên hiện ra trong phòng tối.
Sắc mặt Nghiêm Bất Vấn đột nhiên kích động, nuốt cổ họng, mặt mang nụ cười cứng ngắc, đi vào bên trong phòng tổng thống.
Ở gần cửa sổ, trên chiếc sô pha da, một người phụ nữ mặc váy dài lưng thắt Lace màu đen, tay đang giơ một ly rượu hồng, nhẹ nhàng lay động, dường như ngửi được mùi rượu, một mình yên lặng nhìn ra ngoài cửa sổ, cảnh đêm rã rời.
Chỉ là nhìn đến bên cạnh người phụ nữ, ánh mắt Nghiêm Bất Vấn đã tràn ngập lửa nóng, dường như hận không thể xông đến ôm chặt người phụ nữ kia vào trong ngực. Cái vẻ kích động mãnh liệt ấy, khiến cho ánh mắt Nghiêm Bất Vấn nháy mắt một chút đều rất miễn cưỡng.
Cổ họng khô cạn, Nghiêm Bất Vấn khó khăn cười nói:
- Anh… Trên đường đi có chút việc gấp, không phải cố ý đến muộn đâu.
Nghiêm Bất Vấn không dám nói, thực ra y cảm thấy bộ âu phục lúc trước không đủ đẹp, cố ý thay đổi, mới đến muộn nửa giờ.
Người phụ nữ cũng không để ý chuyện này, cũng không quay đầu, đôi tất chân màu đen như tơ, giống như quấn lấy đùi trắng nõn, thay đổi cái tư thế thoải mái, thản nhiên nói:
- Hàng mẫu thực nghiệm, thế nào?
Nghiêm Bất Vấn tha thiết đáp:
- Anh đã đem hàng mẫu tiến hành phục chế và sinh sản thành công rồi. Thông qua người đưa tin của anh, anh tin, nhiều nhất một năm nữa, tuyệt đối có thể cho hàng mẫu sống lại thành bộ dạng ban đầu. Thậm chí so với ban đầu cao cấp hơn mấy lần.
- Không thành vấn đề. Tốt nhất em không hy vọng, em mạo hiểm có được nó, lại bị anh lãng phí.
Người phụ nữ hạ giọng nói.
- Tuyệt đối không. Anh nhất định có thể hoàn thành, em muốn anh làm gì?
Nghiêm Bất Vấn mắt tràn đầy ánh sao, tự tin nói:
- Hơn nữa anh cũng đã thông qua kết quả thực nghiệm rồi, phát hiện có khả năng cải tạo gen. Nếu nghiên cứu của anh lúc trước không có lỗi gì, anh tin em có thể hy vọng nhìn đến tương lai, nhất định có thể thực hiện, không ai có thể cản trở chúng ta.
Người phụ nữ quay mặt, khóe miệng nhẹ nhàng cong lên,
- Không phải “chúng ta”, người thực hiện tất cả những chuyện này, là em… Anh chỉ là một công cụ để em lợi dụng thôi. Tốt nhất anh nên nhận rõ điểm này.
Khuôn mặt Nghiêm Bất Vấn nóng bỏng tức thì ảm đạm xuống, nhưng bộ dạng lập tức lại dấy lên vài tia hy vọng, mỉm cười nói:
- Anh nguyện ý để em lợi dụng… Chỉ cần anh có ích đối với em, là anh cảm thấy mỹ mãn rồi.
- Nghiêm Bất Vấn…
Giọng người phụ nữ lạnh lùng, thấp giọng nói:
- Tốt nhất anh không nên dùng ánh mắt đó nhìn chằm chằm em như vậy. Đừng tưởng rằng em không biết trong lòng anh có những ý nghĩ rách nát trong đầu. Em có thể nói thẳng cho anh biết, anh ở trong mắt của em chỉ là một con người óc chó, căn bản sẽ không có hứng thú với chó.
Sắc mặt Nghiêm Bất Vấn cứng ngắc, miễn cưỡng cười nói:
- Anh… Anh biết rồi. Anh sẽ chú ý.
Nghiêm Bất Vấn khốn khổ ánh mắt dõi theo người phụ nữ quay đi, trong lòng mất mát vô hạn. Bởi vì người phụ nữ ngay cả ý quay đầu lại cũng không có, đứng nói nghiêm chỉnh liếc y một cái, cho dù y tỉ mỉ chuẩn bị cả đêm, vì buổi gặp mặt bây giờ đây.
Căn bản người phụ nữ này không có quan tâm đến cảm xúc của Nghiêm Bất Vấn, tiếp tục nói:
- Hai ngày trước, Lỗ Dân chết, là anh sai người giá họa cho Hades?
- Đúng… Là anh!
Nghiêm Bất Vấn cúi đầu, trên trán có chút mồ hôi lạnh.
- Em nhớ rõ, em chưa ra mệnh lệnh đấy cho anh!
Người phụ nữ lạnh giọng nói.
Nghiêm Bất Vấn nuốt nước miếng, nói:
- Là anh cảm thấy… Lỗ Dân chết cũng không phải là chuyện lớn. Hơn nữa Lý Mạc Thân nếu bởi vì cháu ngoại chết, mặc kệ Dương Thần có ra tay hay không, chuyện này nhất định sẽ gây náo loạn đến cấp trung ương, khả năng khiến Hồng Mông ra tay đối phó với Dương Thần sẽ lớn hơn một chút…
Người phụ nữ mỉm cười nói:
- Anh gần đây làm thí nghiệm bị thiêu hủy đầu óc, hay là anh cho rằng em không thông minh bằng anh? Lý Mạc Thân cùng Dương Công Minh, dễ dàng mắc mưu như vậy sao? Hông Mông chẳng lẽ là thằng ngốc sao? Anh thực sự nghĩ rằng em không biết, trong lòng anh nghĩ cái gì sao?
Sắc mặt Nghiêm Bất Vấn xanh mét, nói không ra lời.
- Em nói cho anh biết, tốt nhất anh không nên do dự nữa, cũng không cần có tâm địa gian xảo nữa. Chuyện em giao cho anh, có thể anh sẽ hoàn thành trong tương lai, chờ em giải quyết Hồng Mông xong, em sẽ để lại cho anh một chút lợi lộc. Đến lúc đó, Dương gia cũng tốt, Lý gia cũng tốt, hoặc là bọn Dương Thần. Chẳng qua là loài bò sát trên mặt đất, anh muốn làm cái gì em cũng không quản anh.
Người phụ nữ nói.
Lúc này Nghiêm Bất Vấn mới nhẹ nhàng thở ra, biết người phụ nữ này tự tiện vượt qua chủ trương của y.
Người phụ nữ đứng dậy, trong tay vẫn cầm ly rượu hồng, đưa lưng về phía Nghiêm Bất Vấn, dáng người lả lướt, duyên dáng đi đến trước cửa sổ.
Dưới ngọn đèn dầu và cảnh đêm đen, người phụ nữ để lộ da thịt ra ngoài bộ váy Lace màu đen, giống như băng tuyết, giống như sứ trắng. Những sợi tóc đen bóng buông xuống mông, toàn bộ vóc dáng hoàn mỹ, vẻ bề ngoài vô cùng hoàn mỹ.
Trái tim Nghiêm Bất Vấn một phen kinh hoàng, toàn thân run rẩy, quả thực muốn xông lên ôm lấy vóc dáng này, rồi lại sợ hãi, cảm xúc bị đè nén, khiến linh hồn Nghiêm Bất Vấn sắp bị xé rách.
- Kiếm tử thần đã được đặt ở két an toàn trong phòng này. Sau khi anh lấy đi, trở về Yến Kinh, phải làm như thế nào anh biết rõ chứ? Không cần ở Trung Hải lâu.
Sau khi người phụ nữ nói xong, bóng hình xinh đẹp rung động một phen, trong chớp mắt đã biến mất từ cửa sổ sát đất.
Nghiêm Bất Vấn bước thêm vài bước, dường như muốn giữ lại người phụ nữ này. Nhưng căn bản không có cơ hội này, vẻ mặt uể oải và ảo não, thống khổ, khó có thể nói nên lời.
Tất cả đều im lặng, chỉ duy nhất trong phòng kia, một nửa ly rượu hồng chứng minh người phụ nữ kia vừa ở đây…