Quách Tuyết Hoa dốc hết sức làm từ thiện, Lâm Nhược Khê ủng hộ sự nghiệp từ thiện, đương nhiên cô ấy sẽ được bà đặc biệt yêu thích.
Dương Thần trái tim trầm xuống, xong rồi, xong rồi, lời nói của Quách Tuyết Hoa khiến mình hận không thể chui xuống đất, chỉ xấu hổ cúi đầu, nói không ra lời.
Cô bé Trinh Tú này cũng là loại không sợ trời, không sợ đất, nhìn bộ dạng kinh ngạc của Dương Thần, mỉm cười duyên dáng nói:
- Cô Quách, Dương đại ca thực ra cũng khá bận nha. Bên cạnh anh ấy ngoại trừ chị Nhược Khê, còn có rất nhiều chị khác, chắc chắn mỗi ngày đi chơi đều mệt chết đi được đấy!
Được lắm Trinh Tú, tôi với cô là có thù oán sâu nặng sao? Lúc này rồi mà còn thêm dầu vào lửa? Dương Thần sắp khóc, không nên như vậy ức hiếp người khác.
Muốn chết hơn chính là, Lâm Nhược Khê đang ngồi ở đằng kia, sau khi nghe nói như thế, không ngờ lại lộ ra sắc mặt buồn bã, như là chịu oan ức gì lớn lao lắm, cũng không dám nói rõ.
Quách Tuyết Hoa nhận thấy Lâm Nhược Khê khác thường, quả nhiên nhìn sắc mặt không được tốt lắm, rất là đau lòng, đưa tay âu yếm mái tóc của Lâm Nhược Khê, tỏ vẻ an ủi.
Nếu không phải bà áy náy nhiều với Dương Thần, nếu Dương Thần từ bé đến lớn là một đứa trẻ do bà nuôi dạy, Quách Tuyết Hoa thật sự là hận không thể cho Dương Thần hai cái bạt tai.
Lấy được một người vợ tốt như vậy, tiểu tử này tại sao lại không chịu thay đổi tâm tính chứ?
Thực hiển nhiên, bị tình yêu của Lâm Nhược Khê cảm động, sau khi bị Lâm Nhược Khê khôn khéo lấy lòng, trong lúc nhất thời, Quách Tuyết Hoa nghĩ không ra, lúc trước cảm thấy Sắc Vi và Mạc Thiện Ny thích hợp làm con dâu hơn là so với Lâm Nhược Khê, trước kia biểu hiện lạnh lùng. Bà trực tiếp lý giải với chính mình đúng là Lâm Nhược Khê còn chưa đủ hiểu biết, chưa đủ hiểu rõ lẫn nhau, cho nên trước kia cô bé mới xấu hổ như vậy.
Hiện tại bà cảm thấy bất luận cô gái nào cũng không sánh bằng Lâm Nhược Khê trước mắt.
Dương Thần thấy tình hình này tiếp tục phát triển thì không đúng. Lâm Nhược Khê không hổ là một người ở trong thương trường, mọi việc đều thuận lợi tuyệt đỉnh theo ý nghĩ, lại một lần nữa hiểu được sự thống khổ của Hứa Trí Hoành cùng Tăng Lâm Lâm lúc bị đánh bại, người phụ nữ này xuống tay cũng quá tuyệt tình, đánh đến mức tự mình đứng lên còn khó.
- Việc ấy… Mẹ, đương nhiên con biết Nhược Khê tốt. Vừa rồi trên đường về nhà đã cân nhắc, từ lúc chúng con kết hôn đến giờ, chưa có tặng cho Nhược Khê quà gì. Cho nên con nghĩ hay là hôm nào, con đưa Nhược Khê đi mua một cái nhẫn kim cương.
Dương Thần cười xòa, nói.
Lâm Nhược Khê nghe nói như thế, nghi hoặc ngẩng đầu nhìn Dương Thần, liếc mắt một cái. Hiển nhiên cô không thể tin, Dương Thần đột nhiên lại nghĩ đến chuyện mua nhẫn tặng cô.
Trước mắt Quách Tuyết Hoa sáng ngời, thầm nghĩ tiểu tử này đã thông suốt, biết phụ nữ đều thích kim cương, nhưng lại nghĩ đến cái gì đó, nhíu mày nói:
- Hôm nay Nhược Khê đưa mẹ và Trinh Tú đi mua sắm, cửa hàng của Ngọc Lôi không thiếu châu báu, vòng cổ kim cương Tiffany đều có, con mua kim cương cho Nhược Khê, Nhược Khê của chúng ta còn có thể để ý một chiếc nhẫn kim cương nho nhỏ sao?
Dương Thần cứng họng, đúng là năm hạn bất lợi, chính mình thực sự là đào hố chôn mình.
Lâm Nhược Khê vừa mới mua gần ngàn vạn đồ xa xỉ về, chính mình lại không ngờ muốn mua cho cô ấy một chiếc nhẫn kim cương, quả thực chính mình đề nghị quá rẻ.
Tuy nhiên, lời nói của Lâm Nhược Khê lại khiến Dương Thần một lần nữa tim trầm xuống…
- Mẹ, mẹ đừng nói Dương Thần như vậy!
Lâm Nhược Khê bóp bóp vai Quách Tuyết Hoa, thì thầm nói:
- Nếu Dương Thần mua nhẫn kim cương cho con, cho dù là đồ hạ giá, nó cũng có giá trị không tầm thường đâu ạ.
Nếu ngày xưa nghe được Lâm Nhược Khê nói như vậy, Dương Thần chắc chắn mừng rỡ đến phát điên. Nhưng hiện tại, lời nói này không khác gì đổ thêm dầu vào lửa, vốn trên thân mình đã trăm ngàn vết thương, giờ lại đâm thêm một nhát dao vào trong lòng.
Quả nhiên trong lòng Quách Tuyết Hoa cảm động vô cùng, cảm thấy Lâm Nhược Khê thật sự rất hiền lành. Vú Vương và Trinh Tú ở bên cạnh cũng đều cảm động nhìn Lâm Nhược Khê, bọn họ không nghĩ tới, không ngờ Lâm Nhược Khê lại quý trọng Dương Thần như vậy.
Trong lòng Dương Thần, giờ phút này có vẻ dơ bẩn không chịu nổi.
Quách Tuyết Hoa nhíu mày nói với Dương Thần:
- Con cũng nghe được chứ? Con đối với Nhược Khê như vậy, Nhược Khê lại nói tốt cho con. Con không cảm thấy chính mình… làm cho nó thất vọng sao? Dương Thần, không phải mẹ nói con, nhưng con phải tự mình kiểm điểm lại đi.
- Nếu con thật sự muốn tặng Lâm Nhược Khê một món quà biểu đạt tâm ý của con thì cho dù là những đồ vật bình thường, cho dù Nhược Khê không ngại, nhưng chúng ta đều cảm thấy chịu oan ức thay cho Nhược Khê. Tốt hơn hết là ngày thường, con đừng gây tức giận cho Nhược Khê nữa, toàn tâm toàn ý với nó đi!
Dương Thần khóc không ra nước mắt. Lời nói của Quách Tuyết Hoa rõ ràng là tuyệt đối ủng hộ Lâm Nhược Khê, có lẽ chuyện cô ấy gặp Mã Quế Phương không phải là đùa.
Lâm Nhược Khê nhìn bộ dạng hồn bay phách lạc của Dương Thần, đáy mắt có một tia bỡn cợt hơi lướt qua, sau đó đứng dậy, đi đến bên cạnh Dương Thần, dịu dàng nói:
- Không sao, chồng yêu, em biết anh cũng rất khó xử. Là em trước kia đối với anh không tốt, em hiểu mà.
- Nhược Khê, con đừng quá rộng lượng với nó như vậy!
Quách Tuyết Hoa cắt ngang lời nói:
- Chính là con đối với Dương Thần quá buông thả, cho nên nó mới gây ra nhiều khoản nợ đào hoa như vậy!
- Đúng vậy, chị Nhược Khê, chị phải tranh thủ quyền lợi của chị.
Trên đầu Trinh Tú dường như mọc lên cái sừng của tiểu ác ma, ở bên cạnh phụ họa.
Xương cốt Dương Thần giống như bị vỡ vụn, như là chỉ còn mỗi linh hồn. Lâm Nhược Khê bên cạnh vẫn là bộ dạng dịu dàng, yếu ớt, thật sự là khiến người ta thương xót. Nhưng chính mình lại thấy cô ấy giống như nhìn từ trên cao xuống, ngạo nghễ nhìn chính mình, không thể chiến thắng nữ vương.
Lâm Nhược Khê như là đã gây đủ sức ép cho Dương Thần, từ đống đồ mua sắm, lấy ra một túi to hiệu Denis.
Túi này là thương hiệu Italy từ xưa, chính là trang phục nam cao cấp , Lâm Nhược Khê lấy từ bên trong ra một bộ vest, được gia công rất tinh xảo, thoạt nhìn lưu loát mà không mất đi vẻ đẹp đẽ, quý giá.
- Chồng à, đừng đứng ngây ngốc ở đấy nữa. Anh xem em mua quần áo cho anh nè. Thích không? Anh mặc thử một chút nhé!
Lâm Nhược Khê tràn đầy chờ mong nhìn Dương Thần.
Vú Vương cũng cười nói:
- Đúng vậy, cậu chủ! Ánh mắt chọn quần áo của tiểu thư rất chuẩn, thử một chút đi.
Dương Thần còn có thể nói cái gì, cười khổ nhìn Lâm Nhược Khê nói:
- Cảm ơn.
Sau đó tùy ý để Lâm Nhược Khê giúp mình đem quần áo mặc vào.
Nhìn Lâm Nhược Khê tự tay mặc quần áo cho đứa con của mình, Quách Tuyết Hoa thần sắc tràn đầy vui mừng. Nhớ lúc trước tự tay mình đan một chiếc khăn len, để Lâm Nhược Khê đưa cho Dương Thần quàng. Rốt cục bây giờ Lâm Nhược Khê đã chủ động mua quần áo cho Dương Thần mặc rồi.
- Dương Thần à, quần áo này Nhược Khê đã hỏi qua mẹ rồi, chúng ta đã quyết định mua về với giá mười vạn đấy. Quần áo này người vợ bình thường sao dám mua cho chồng mình chứ.
Quách Tuyết Hoa ý tứ cũng giống như lúc trước – tiểu tử, con phải biết đủ chứ.
Dương Thần mặc bộ vest vào, bộ dạng so với những bộ quần áo bình thường lúc trước nhìn thuận mắt hơn rất nhiều.
Lúc Dương Thần ở nước ngoài, mặc đồ đại khái cũng là những thương hiệu danh giá, mặc quần áo này vào, giống như trở lại cái thời kỳ kia của chính mình, cho nên khí chất hiện giờ hơi hơi có chút thay đổi.
Lâm Nhược Khê thân thiết chỉnh sửa cổ áo cho Dương Thần. Trong mắt cũng lộ ra vẻ vừa lòng, nói một câu.
- Thật là đẹp mắt.
- Đẹp nữa cũng không xứng với em đâu, vợ yêu ạ!
Dương Thần cười gian.
Lâm Nhược Khê giả nộ như hoàn toàn nghe không hiểu ý tứ kia, cười ngọt một cái, lại lấy cho Dương Thần một chiếc đồng hồ Vacheron Constantin.
Dương Thần bị Lâm Nhược Khê trong nháy mắt lộ ra nụ cười tuyệt mỹ, gây rung động sửng sốt. Vẻ tươi cười như vậy, trước kia hắn nằm mơ cũng đều muốn nhìn thấy. Nhưng hôm nay tuy rằng nhiều hơn, lại làm cho hắn khổ không chịu nổi.
Trong khoảng thời gian tiếp theo, Lâm Nhược Khê đem cho Dương Thần không ít quần áo mới mua cùng Quách Tuyết Hoa, nước hoa, khăn quàng cổ, giầy da đều đem ra hết, cả nhà đều mặc thử, nhìn sang trọng kinh khủng, cộng sơ qua đống đồ này đã lên đến gần ngàn vạn, những món đồ rẻ tiền trong những shop nhỏ không đáng nhắc tới.
Dương Thần tận khả năng phối hợp, khiến Quách Tuyết Hoa và vú Vương đều vui vẻ. Hắn đối với mấy thứ đáng giá này cũng không thèm để ý, chỉ là nhìn lại một lần sự bố trí hoàn mỹ của Lâm Nhược Khê, cảm thấy không được oán thán, mình thật có thể giống theo như lời Đường Uyển nói, dùng hoa hồng và kim cương, khiến người phụ nữ này tha thứ sự đa tình của mình sao?
Huyên náo đến tận nửa đêm, cả nhà mới thu dọn đống đồ, ăn đồ điểm tâm nhẹ, lên lầu ngủ.
Quách Tuyết Hoa và Trinh Tú đi lên lầu nghỉ ngơi trước, vú Vương nhanh chóng rửa sạch bát đĩa cũng đi nghỉ ngay sau đó. Cuối cùng chỉ còn lại Lâm Nhược Khê và Dương Thần, đem một ít đồ linh tinh và quần áo mang đi cất.
Chờ đến khi dọn dẹp xong, trên hành lang lầu hai, trên trán Lâm Nhược Khê cũng có chút mồ hôi lấm tấm, cô tao nhã đưa tay xoa xoa mồ hôi, nhìn Dương Thần mỉm cười:
- Tốt rồi, em về phòng ngủ trước đây, chồng yêu ngủ ngon nha.
Không đợi Lâm Nhược Khê xoay người, Dương Thần liền lên tiếng, nói:
- Từ từ đã.
- Hả?
Lâm Nhược Khê hơi xoay người, mặt thoáng đỏ ửng:
- Còn có việc gì sao?
Dương Thần do dự, mỉm cười nói:
- Thật sự… không có cách gì cứu vãn sao?
Lâm Nhược Khê hơi hơi run, nét tươi cười trên mặt bị kiềm chế, như thể là về tới lúc ban đầu kia, hóa thành băng tuyết không lối thoát, ánh mắt trong trẻo nhưng lạnh lùng nói:
- Em đã dùng hành động trả lời anh rồi, không phải sao?
Dương Thần hít sâu, gật gật đầu:
- Ừ, là anh hỏi nhiều.
- Nếu không có chuyện gì khác, em đi nghỉ đây, hôm nay em mệt chết đi được.
Lâm Nhược Khê nhìn chằm chằm vào Dương Thần, lạnh lùng nói.
Dương Thần chua xót cười nói:
- Em đi nghỉ đi, không quấy rầy em nữa.
Lâm Nhược Khê không nói gì nữa, xoay người đi trở về phòng.
Đang lúc Lâm Nhược Khê mở cửa đi vào, Dương Thần đột nhiên nhớ ra cái gì đó, lên tiếng nói:
- Nhược Khê, quà tặng nhất định anh sẽ mua, anh sẽ mua xứng với quà tặng của em.
Thân thể mềm mại của Lâm Nhược Khê run rẩy, cũng không ra tiếng, vẫn mở cửa ra, đi vào phòng.
Trên hành lang u tối, Dương Thần nhìn không có một bóng người, nặng nề thở dài…