Nghe thấy câu nói của Dương Thần, trong nháy mắt sắc mặt của Yeon Hee Lee đã thay đổi, cô ta hừ một tiếng lạnh lùng, quay người nói:
- Tuy không hiểu tại sao anh lại không bị vấn đề gì, nhưng nếu như anh Dương đã không chết thì mời đi ra, nơi này không an toàn.
Dương Thần cũng không ngạc nhiên vì phản ứng của Yeon Hee Lee, nhưng hắn không hi vọng Yeon Hee Lee có thể dễ dàng mở miệng nói ra chân tướng sự việc, câu hỏi thực chất chỉ là thuận miệng mà thôi.
Dương Thần đứng dậy phủi mông, cười nói:
- Nếu cô Yeon đã lo lắng như thế cho sự an nguy của chúng tôi thì chúng tôi xin đi vậy, cô Yeon nên bảo trọng, đừng để những chuyện nhỏ như thế này ảnh hưởng đến tâm trạng, vẫn còn phải tiếp tục biểu diễn nữa mà, đừng có đến phút cuối làm loạn lên để phải trả vé, phải rồi, đừng quên mang theo đủ vệ sĩ đấy.
- Không cần anh nhắc nhở.
Yeon Hee Lee giọng điệu nặng trịch, vẻ mặt đầy tức giận.
Dương Thần cũng không hỏi thêm gì nữa mà bước ra khỏi phòng hóa trang.
Lâm Nhược Khê vẫn theo thói quen giao tiếp chào từ biệt Yeon Hee Lee rồi mới bước theo hướng Dương Thần vừa đi để ra ngoài.
Hai người đi song song trên đường ra ngoài, sắc mặt Lâm Nhược Khê không thể gọi là tốt, chuyện vừa xảy ra gần như đã được cô tư duy theo lối suy nghĩ của mình.
Ở một mặt suy nghĩ nào đó, cô cho rằng mình và Yeon Hee Lee vừa được Dương Thần cứu mạng, mặc dù Dương Thần diễn kịch cứ như phim truyện ly kỳ, thần thông biết được các ly rượu đều có độc, còn làm bộ như thật cảnh bị trúng độc, nhưng đến cuối cùng không vì bị trúng độc mà xảy ra bất cứ chuyện gì… Biểu hiện của cô trợ lý đã chứng minh những ly champagne ban nãy đều có độc, tất cả những chuyện này từ đầu đến cuối đều do tên này tự biên tự diễn mà ra hết.
Lâm Nhược Khê bất giác nghĩ lại chuyện đêm hôm đó, Dương Thần tay không đỡ chiếc xe tải hung hãn, cảnh tượng chấn động đó là cảnh thực ngay trước mắt, và cả cảnh tượng ngày hôm nay lại bộc lộ một năng lực phi thường khác của Dương Thần.
- Vì sao không nói cho em biết trước?
Lâm Nhược Khê thấp giọng nói.
Dương Thần đang nghĩ đến chuyện vừa nãy lại nghe thấy câu hỏi của Lâm Nhược Khê thì hơi ngạc nhiên nói:
- Không phải là đã không có chuyện gì rồi hay sao?
- Không có chuyện gì? Ngoài chuyện anh biết là anh không sao thì còn ai biết nữa.
Lâm Nhược Khê cười lạnh lùng:
- Dọa em sợ vui lắm sao? Có phải nhìn em khóc vui lắm phải không?
Dương Thần ngạc nhiên nói không nên lời, muốn giải thích mà không biết phải nói như thế nào.
Lâm Nhược Khê lại cho rằng Dương Thần đang ngầm đồng ý, đôi mắt long lanh hiện lên đôi chút xót xa, cô cắn môi nói:
- Em biết anh không phải người thường, em cũng biết anh không nói tất cả chuyện của anh cho em biết, nhưng nếu anh cho rằng chuyện lừa gạt em, khiến em sợ hãi là những chuyện khiến anh vui thì em cũng không biết phải nói gì nữa, dù sao thì trong mắt anh em cũng chỉ là một thứ đồ thay thế mà thôi.
Đồ thay thế?
Trong đầu Dương Thần càng thêm mơ hồ, không hiểu lời nói của Lâm Nhược Khê có ý gì liền vội hỏi:
- Nhược Khê, em sao thế, anh thừa nhận việc ban nãy anh làm có chút không phải với em, nhưng vì gấp quá nên không kịp giải thích cho em hiểu, nhưng sao lại nói anh coi em là vật thay thế? Điều đó có nghĩa là gì?
Lâm Nhược Khê quay đầu đi chỗ khác, có vẻ như không muốn nói thêm điều gì, khuôn mặt lại trở lại vẻ bình tĩnh lạnh lùng như thường ngày, thậm chí cò lạnh lùng hơn thường ngày đến mấy phần.
Trong lòng Dương Thần kiềm chế lại, hắn nhíu mày, thầm nghĩ chỉ còn cách đợi Lâm Nhược Khê hết giận rồi giải thích rõ ràng với cô ấy mà thôi.
Suốt quãng đường quay lại chỗ để xe và cả trên đường trở về nhà Lâm Nhược Khê coi Dương Thần như không khí, hầu như không nói một lời nào, cũng may Dương Thần đã quen với sự im lặng này, nhưng trong đầu lại không hiểu một loạt những sự việc nên thấy hơi buồn bực.
Tuy rằng thời gian về nhà muộn hơn mọi khi nhưng hai người đã báo cho vú Vương là sẽ kịp về nhà ăn tối rồi.
Có điều cái khiến hai người thấy lạ là trong nhà lại có khách, một chiếc Audi đen và một chiếc Porsche trắng đang đỗ trước cửa nhà.
Dương Thần cảm nhận một chút như theo bản năng, đột nhiên thấy hơi lo lắng, không hiểu tại sao lại có khách quen đến nhà.
Lâm Nhược Khê thì không nghĩ ngợi gì, nhẹ nhàng xuống xe, cửa nhà mở sẵn nên cô bước vào luôn.
Trong phòng khách lúc này đã tỏa ra mùi thơm ngào ngạt của đồ ăn, nhưng người trong nhà lại không ngồi xung quanh bàn ăn mà lại ngồi trên ghế sô-pha trong phòng khách nói chuyện gì đó.
Trong số những khuôn mặt quen thuộc, ngoại trừ Quách Tuyết Hoa, vú Vương, Trinh Tú còn có cô Christine tự nhiên lại đến chơi, điều khiến Lâm Nhược Khê vui mừng là Tuệ Lâm vừa mới kết thúc cuộc thi chung kết hôm qua giờ đã trở về nhà.
Vì phải làm thêm giờ và do lịch làm việc nên dù biết hôm qua là cuộc thi chung kết của Tuệ Lâm nhưng Lâm Nhược Khê không thể đến tận nơi để xem mà chỉ xem qua truyền hình trực tiếp, muốn chúc mừng Tuệ Lâm nhưng cô bé chưa thể về nhà ngay trong một tối.
Nhưng người phụ nữ nói năng thận trọng ngồi lặng yên bên cạnh Tuệ Lâm – Vân Miểu sư thái làm Lâm Nhược Khê không muốn tươi cười.
Từ lúc biết Lâm Chí Quốc qua đời, Lâm Nhược Khê nghĩ đến việc không còn gì liên quan đến gia đình này nữa ngoại trừ Tuệ Lâm, thậm chí sau khi nhận tin của Ninh Quang Diệu, ngay cả đến việc liên quan đến thân thế của mình cô cũng không dám nghĩ đến.
Nhưng Vân Miểu sư thái lại một lần nữa xuất hiện lại khiến những nỗi đau trong lòng cô lại thi nhau ùa về, cô cứ đứng ở cửa, có chút thất thần.
Cảm giác được bầu không khí có chút kì lạ, Quách Tuyết Hoa mỉm cười đứng dậy thân mật nói:
- Nhược Khê về nhà rồi à, con xem, có Lâm phu nhân đến thăm Tuệ Lâm này, chắc hẳn mọi người đã từng gặp mặt nhau rồi chứ, có cả cô Christine đưa Tuệ Lâm về nhà nữa, quán quân ngôi sao của Ngọc Lôi Tuệ Lâm còn bị bao nhiêu phóng viên vây quanh nữa chứ.
Christine với phong thái vốn dĩ vẫn thế của mình cười khanh khách nói:
- Cuộc thi chung kết hôm qua cả Dương Thần và cô Lâm đều không tới, thì tôi cũng đành đích thân đưa Tuệ Lâm về thôi, tiện thể đến ăn một bữa cơm tối thì chắc cũng không có gì quá đáng chứ.
Dương Thần lúc này cũng đã đi vào đến cửa, nhìn tất cả những người phụ nữ đang có mặt trong nhà, trước tiên là nhìn Christine rồi mới tươi cười bước đến trước mặt Tuệ Lâm và Vân Miểu sư thái nói:
- Bà nội của Tuệ Lâm cũng đến rồi, đúng là khách quý, phải chăng là thấy Tuệ Lâm đạt giải quán quân nên đến chúc mừng đúng không?
Vì Vân Miểu sư thái đang ở nơi đông người, thân phận là nữ gia chủ của Lâm gia ở Yên Kinh nên không thể tùy tiện xưng hô bằng tên gọi khác.
Vân Miểu sư thái liếc mắt nhìn hai người Dương Thần và Lâm Nhược Khê bằng ánh mắt có phần phức tạp, nói:
- Đợt này tôi phải ra nước ngoài làm một số việc nên tiện đường trước khi đi đến thăm cháu gái duy nhất, tham gia chung kết, tôi cũng không để tâm gì đâu, cậu cũng biết tôi không khuyến khích Tuệ Lâm đi theo con đường này mà.
Tuệ Lâm ngồi nghe hết những lời của Vân Miểu sư thái, cúi đầu ủ rũ không dám nói gì.
Dương Thần bất dắc dĩ nhếch môi, bà già đạo sỹ này đúng là không biết cách nói chuyện, lại giơ tay vuốt tóc Tuệ Lâm:
- Sao mà phải cúi đầu, nếu bà nội em không ủng hộ đã có cả gia đình anh ủng hộ cơ mà, bây giờ không phải là em đã có bao nhiêu là fan hâm mộ rồi hay sao?
Tuệ Lâm ngẩng đầu lên, bị Dương Thần vuốt tóc ngay trước mặt mọi người, cô thấy hai má nóng ran nhưng trong mắt lại ánh lên sự cảm kích, trong lòng thấy ấm áp, lại còn thấy tim đập nhanh và gấp hơn nữa.
- Khụ khụ.
Vân Miểu sư thái tức giận trừng mắt nhìn Dương Thần:
- Sao cậu dám tùy tiện sờ đầu cháu gái tôi như thế hả?
Dương Thần cười ha ha nói:
- Bà đừng có tức giận, trẻ con thì cần phải được động viên khích lệ chứ.
- Tuệ Lâm không phải trẻ con.
Vân Miểu sư thái trịnh trọng nói.
Dương Thần không để ý đến việc bà ta đang ngồi bên cạnh Tuệ Lâm, nói:
- Hôm qua Dương đại ca của em có chút việc nên buổi chiều chỉ đến đài truyền hình kiểm tra tiến trình chuẩn bị buổi chung kết thôi, nhưng em lại đang đi ra ngoài cùng hai thí sinh khác để quảng cáo nên buổi tối không gặp được, anh còn phải đưa bà chị thích làm việc của em đi ăn tối, cũng không kịp theo dõi truyền hình trực tiếp, nên cũng không thể đến đó cổ vũ cho em, nhưng anh thừa biết với khả năng của Tuệ Lâm thì đạt giải nhất là chuyện nhỏ mà thôi.
Tuệ Lâm vội lắc đầu nói nhỏ:
- Không sao đâu, em biết Dương đại ca và chị đều rất bận mà.
Lâm Nhược Khê nãy giờ vẫn im lặng, lúc này mới đi về phía trước, gật đầu với Christine theo kiểu xã giao rồi đi đến trước mặt Tuệ Lâm, kéo lấy tay cô bé vỗ nhẹ, mỉm cười nói:
- Chị chúc mừng em, sau này sẽ được nghe Tuệ Lâm của chúng ta phát hành đĩa, tham gia trình diễn rồi.
- Vâng.
Tuệ Lâm cười ngọt ngào, tâm trạng vừa bị Vân Miểu sư thái đả kích giờ đã thoát khỏi trạng thái u ám.
Vân Miểu sư thái ngồi bên cạnh và Lâm Nhược Khê bốn mắt nhìn nhau, dường như bà cảm nhận được tình chị em gần gũi thân thuộc của hai người, ánh mắt càng thêm vài phần phức tạp, lại khẽ thở dài.
- Được rồi được rồi, cứ chúc mừng đi chúc mừng lại như thế này thì thức ăn lại nguội hết mất, thôi thì chúng ta vừa ăn cơm vừa chúc mừng đại minh tinh vậy.
Sắc mặt vú Vương đầy vẻ vui mừng, dù sao thì cũng hiếm khi trong nhà có dịp đông vui như thế này, lại đúng lúc gia đình đang có chuyện vui.
Christine gật đầu tán thành đầu tiên, không khách sáo gì ngồi ngay vào bàn ăn, Dương Thần ngồi một chỗ nhìn, chỉ mong người phụ nữ này mau mau quay trở về Mỹ.
Nhưng Vân Miểu Sư Thái không có ý định ngồi xuống, lạnh lùng nói:
- Tôi không ăn đâu, tôi đến đây ngoài việc gặp Tuệ Lâm thì còn một vài việc nữa muốn tìm Dương Thần bàn bạc.
Dương Thần đang bước đến chỗ bàn ăn định ngồi xuống nghe thấy thế cười khổ nói:
- Bà nội của Tuệ Lâm à, chẳng lẽ bà định lấy luôn thời gian ăn cơm để mở cuộc họp hay sao?
Vân Miểu sư thái cũng không đôi co thêm mà bước thẳng ra ngoài cửa nói:
- Tôi ra ngoài sân đợi cậu.
Dương Thần nhe răng, lắc đầu than một tiếng rồi ra hiệu cho mọi người cứ ăn trước, một mình ra ngoài sân nói chuyện với Vân Miểu sư thái.
Lúc này ngoài trời đã tối mịt, bầu trời thành phố đen sẫm khiến người ta không nhìn thấy dù chỉ một ngôi sao, chỉ có ánh sáng của ngọn đèn nhỏ bên ngoài tường chiếu sáng một góc sân nhỏ, ngoài tiếng gió xào xạc luồn qua những bụi cỏ tán lá thì ngay cả tiếng hơi thở cũng nghe rõ mồn một.
Vân Miểu sư thái đợi Dương Thần bước đến ngay sau mình, không để hắn kịp nói gì đã lên tiếng:
- Cũng chỉ còn mấy ngày nữa là cậu đi Paris rồi.
Dương Thần nhíu mày, hắn không nghĩ Vân Miểu sư thái lại nói về chuyện này, không ngờ rằng Vân Miểu lại biết được chuyện đó, rốt cuộc mình có ở chỗ nào chắc hẳn đều là việc khiến Viêm Hoàng Thiết Lữ chú ý.
Dương Thần không chút e dè gật đầu nói:
- Phải tham gia tuần lễ thời trang đầu tháng Tư ở Paris, ôi, Nhược Khê bảo tôi đi, nên tôi cũng đành giả vờ hiểu biết cùng họ nói chuyện thời trang thôi.
- Tỏ vẻ ngu ngốc ít thôi, tuần lễ thời trang ở Paris ư? Hừ, thứ đó thì có quan hệ gì với cậu cơ chứ? Cậu cũng giống tôi đi tham gia đại hội, lẽ nào cậu cho rằng tôi không biết hay sao?
Vân Miểu sư thái quay đầu, nói với tâm trạng có phần vui vẻ.
- Đại hội?
Dương Thần đột nhiên có chút ngơ ngác:
- Đại hội nào?
Vân Miểu sư thái nhìn Dương Thần giống như có vẻ ngơ ngác, không biết gì thì mới dần dần tỉnh lại, thoáng có vẻ không tin hỏi:
- Cậu thật sự... không phải sẽ tham gia “Đại hội các tổ chức bí mật quốc tế” hay sao?