Nhân viên an ninh đã từng được gặp mặt Lâm Nhược Khê và Dương Thần nên cũng không hề nghi ngờ hay ngăn cản, gật đầu mở cửa để hai người bước vào.
Khi Lâm Nhược Khê đi vào rồi Dương Thần còn thấy hơi do dự, rút từ trong túi áo ra bao thuốc lá nhăn nhúm giá hai tệ mà hắn vẫn thường hút, nhìn chỗ thuốc lá còn lại rồi vui vẻ cười ha ha, lấy nốt ra hai điếu duy nhất còn lại đưa cho hai tên an ninh đang đứng trước mặt.
- Hai người vất vả rồi, canh cửa là công việc chẳng hề dễ dàng gì, hút thuốc thư giãn chút đi.
Dương Thần cười nói với hai nhân viên bằng tiếng Hàn Quốc.
Hai tên vệ sĩ chưa từng gặp người khách nào đưa thuốc lá cho mình, nhưng vẫn chưa từng thấy ai dùng loại thuốc lá chất lượng kém như thế này, nhưng vì phép lịch sự nên không thể từ chối, cũng đành khổ sở cứng đơ người nhận lấy điếu thuốc, còn miễn cưỡng mỉm cười cảm ơn.
Lâm Nhược Khê còn tưởng Dương Thần đứng ngoài cửa làm gì, quay lại nhìn thấy cảnh vừa rồi thì chỉ muốn ngay lập tức nhét “tên mặt dày” kia xuống một cái lỗ nẻ nào đó.
- Anhh làm cái gì vậy hả?
Lâm Nhược Khê không nhịn nổi tức giận, khuôn mặt lạnh lùng trừng mắt lên nhìn Dương Thần.
Dương Thần tỏ ra vô tội “à” lên một tiếng rồi giải thích:
- Không phải em nói muốn tạo quan hệ tốt với Yeon Hee Lee hay sao, anh nghĩ chắc phải xây dựng từ cơ sở nên mới tặng thuốc cho hai anh chàng kia, nếu sớm biết trước thì anh đã mua hẳn hai bao thuốc rồi, cho họ hai điếu là anh không có thuốc hút đâu đấy.
Nhìn dáng vẻ cũng bực bội của Dương Thần, Lâm Nhược Khê cảm thấy không biết làm thế nào giải thích cho sinh vật lạ ngoài hành tinh kia hiểu được, chỉ biết hít một hơi thật sâu để bình tĩnh lại rồi quay đầu đi tiếp vào phía trong.
Dương Thần bất giác gãi gãi mũi, thầm nghĩ cô ấy sao có thể trách mình nhỉ, ai khiến cho mình trông có vẻ rẻ tiền chứ, mà cũng không thể xem thường việc tiêu dùng toàn dân được. Nhưng thôi, tốt nhất là bước theo cô ấy cho nhanh.
Sau khi đi qua một bức bình phong, cuối cùng hai người đã đến gặp được nghệ sỹ chính của buổi biểu diễn hôm nay: Yeon Hee Lee.
Yeon Hee Lee đang ngồi trước gương để nhà tạo mẫu tóc làm công đoạn cuối cùng, mái tóc dài đen mượt tuy nhìn có vẻ chỉ kẹp lại đơn giản nhưng thực ra đã tốn không ít công sức, còn phải làm sao cho hợp thời trang và không được nhìn quá đơn giản.
Mọi người đều bận rộn làm việc liên lạc với sân khấu bên ngoài nên cũng không quá chú ý đến sự xuất hiện của Dương Thần và Lâm Nhược Khê.
Ngược lại, Yeon Hee Lee khi nhìn thấy bóng dáng của Dương Thần và Lâm Nhược Khê ở trong gương thì đã phẩy tay ra hiệu cho nhà tạo mẫu tóc dừng lại.
Sau khi nhà tạo mẫu tóc lui ra, Yeon Hee Lee đứng dậy, chiếc váy khiêu vũ màu hồng nhạt quyến rũ nhìn sặc sỡ đến lóa cả mắt, bờ vai trần trắng nõn, khuôn ngực cao tròn đầy, cặp đùi cong sống động, đúng là một tác phẩm nghệ thuật tinh xảo.
Cho dù Dương Thần không hề có chút thiện cảm gì với người phụ nữ này nhưng cũng phải thừa nhận nếu không qua trang điểm chỉnh sửa mà cô ta xinh đẹp mĩ lệ như thế này thì đúng là một điều kì diệu.
Đáng tiếc là khi đứng cùng với Lâm Nhược Khê không hề trang điểm mặc bộ đồ công sở truyền thống thì cũng không ai thấy Lâm Nhược Khê thua kém chút nào, vậy nên lối trang điểm ăn mặc như thế này của Yeon Hee Lee bỗng chốc trở nên nhợt nhạt vô hồn.
Khi nhìn Lâm Nhược Khê, Yeon Hee Lee tự nhiên cảm thấy mình còn thua xa cô gái đang đứng trước mặt, tính nhạy cảm khiến cô ta cảm thấy không được tự nhiên, tuy vậy cô cũng không bộc lộ ra ngoài mà lại tỏ ra thái độ cởi mở, mỉm cười bước đến.
- Người đại diện nói Tổng giám đốc Lâm và Giám đốc Dương sẽ đến cổ vũ tôi, mặc dù giữa chúng ta đã xảy ra những điều không vui nên vẫn cảm ơn hai vị đã đến thăm.
Yeon Hee Lee thản nhiên nói.
- Cô Yeon, hiểu lầm giữa chúng ta không đáng để đánh mất đi hòa khí, sau này còn có nhiều cơ hội hợp tác, chúng tôi với vai trò là nhà tài trợ thì việc có mặt là điều nên làm mà.
Lâm Nhược Khê nhẹ nhàng nói, quay đầu ra hiệu cho Dương Thần.
Trong lòng Dương Thần thầm cười khổ nhưng vẫn tiến lên phía trước chào hỏi Yeon Hee Lee:
- Chúc cho buổi biểu diễn thành công!
Yeon Hee Lee dương như tìm về với đúng bản chát của mình, mỉm cười nói với Dương Thần:
- Hi vọng lời chúc của Giám đốc Dương là thật lòng.
- Cô Yeon lại nói đùa rồi, tôi có bao giờ giả vờ đâu.
Dương Thần cũng cười đáp.
Nụ cười của Yeon Hee Lee đông cứng, ý nghĩ trong câu nói của Dương Thần rõ ràng là châm chọc mình, hắn ta cũng không có ý định thu hồi lại.
Tuy nhiên cũng sắp đến giờ biểu diễn, Yeon Hee Lee biết đây không phải là lúc để nhiều lời nên quay người nói với cô trợ lý đang đứng yên lặng một bên:
- Yin Lee, đưa cho tôi ba ly champagne.
Cô trọ lý tên Yin Lee là người Hàn Quốc, cô mặc bộ đồ công sở màu đen, nhan sắc trung bình, tỏ ra vô cùng tôn kính Yeon Hee Lee, không dám ngẩng đầu mà lập tức thi hành mệnh lệnh đi lấy champagne.
- Tuy rằng mọi khi đều là biểu diễn thành công thì tôi mới uống champagne, nhưng tôi đoán là hai người chẳng thể đợi tới lúc đó, nên mời hai người cùng uống với tôi một ly, coi như lời cảm ơn của tôi vì sự có mặt của hai vị đây.
Yeon Hee Lee cười.
Lời nói này vừa nghe thì có vẻ cũng có ý tốt, nhưng cái ý bị che giấu đi thì lại là “uống xong”, biểu thị người sắp chết.
Lâm Nhược Khê không tức giận vì thái dộ dó của Yeon Hee Lee mà chỉ lo lắng nhìn Dương Thần đang đứng bên cạnh, cô còn cho rằng Dương Thần sẽ thấy phản cảm mà không nghĩ rằng lúc này Dương Thần đang suy nghĩ chuyện gì.
Dương Thần ý thức được rằng ánh mắt dò hỏi của Lâm Nhược Khê đang nhìn về phía mình, cười lắc đầu:
- Không có gì, anh chỉ đang nghĩ cô Yeon đây đúng là người suy nghĩ chu đáo.
Tuy Lâm Nhược Khê không tin Dương Thần đang nghĩ như thế nhưng cũng không hỏi thêm gì.
Ngay sau đó cô trợ lý Yin Lee đã bưng lên một khay ba ly champagne màu vàng nhạt đến, hương thơm tràn ngập khắp phòng.
Yeon Hee Lee chủ động nhấc một ly, không ngờ Dương Thần đã cầm trước ly rượu thủy tinh đó lên ngay trước mặt cô ta.
- Ồ, cô Yeon, loại champagne này khá ngon, tôi thử trước nhé.
Dương Thần không khách sáo cầm ly rượu lên, nhấm một chút rượu trong miệng.
Yeon Hee Lee nhíu mày:
- Giám đốc Dương thích là tốt rồi.
Dương Thần đặt ly rượu đã hết sạch xuống cười nói:
- Hương vị đúng là rất thơm ngon, để tôi uống nốt cả hai ly này nữa nhé.
Nói xong Dương Thần lại cầm cả hai ly rượn, mỗi tay một ly uống cạn trước mắt hai người phụ nữ.
Cô trợ lý Yin Lee nhìn thấy cảnh đó cuối cùng cũng chịu ngẩng đầu lên, khuôn mặt với nhan sắc bình thường của cô lộ ra vẻ ngạc nhiên.
Lâm Nhược Khê nhìn không hiểu hành động của Dương Thần có phải là bị điên rồi không, uống hết ba ly champagne, cũng coi như hoàn thành xong lần thăm hỏi này, tên này lẽ nào định làm to chuyện hay sao?
Tuy nhiên không để cho Lâm Nhược Khê kịp suy nghĩ, sắc mặt Dương Thần đột nhiên hiện kên vẻ đau đớn, mặt mũi nhăn nhó, lông mày nhíu chặt lại, sắc mặt trắng bệch.
- Á.........
Dương Thần đột nhiên hét lên một tiếng đau đớn lấy tay ôm bụng, mắt trợn ngược rồi người mềm nhũn ngã lăn ra đất.
Sự thay đổi đột ngột đó làm Lâm Nhược Khê và Yeon Hee Lee đều hốt hoảng, Dương Thần vừa mới ban nãy còn bình thường mà lúc này hai tay cào cấu mặt đất, toàn thân run lên như bị ma nhập.
- Dương... Dương Thần!
Lâm Nhược Khê tỉnh lại, vội vàng ngồi sụp xuống đất, vì cô đã quá hốt hoảng, vẻ lạnh lùng ban nãy giờ thay thế bằng vẻ vô hồn sợ hãi, sắc mặt trắng bệch không một giọt máu.
Lâm Nhược Khê đỡ Dương Thần bằng hai tay, vội hỏi:
- Anh... Anh đừng làm em sợ, anh sao rồi?
Dương Thần khó khăn ngẩng đầu, đôi mắt đỏ ngầu, môi trắng bệch run lẩy bẩy, thở nhọc nhằn nói:
- Có... có độc...........
- Xoảng.
Những âm thanh khốc vang lên, chiếc khay trên tay trợ lý Yin Lee rơi xuống đất, những chiếc ly thủy tinh vỡ tan.
Sắc mặt Yin Lee lúc này cũng trở nên trắng bệch cứng đờ, cô nuốt nước bọt, không nói nên lời, toàn thân cũng bắt đầu run lên như bị ai đó lấy mất hết linh hồn miệng lắp bắp không nói được điều gì.
Sự việc diễn ra liên tiếp cuối cùng cũng khiến cho toàn thể nhân viên trong tổ hóa trang chú ý, nhìn thấy Dương Thần đang nằm lăn dưới đất và cô nhân viên Yin Lee mặt cắt không còn giọt máu thì mọi người còn đang mù mờ dường như cũng hiểu rõ sự việc.
Yeon Hee Lee nãy giờ vẫn đứng ngây người cuối cùng cũng đã nhận thức được rằng chuyện gì đang diễn ra, hất đầu quay lại nhìn trợ lý Yin Lee, dung nhan vốn mang vẻ cao sang của cô ta hiện lên một vẻ méo mó xấu xí.
- Bốp!
Một tiếng động vang lên hung hãn, bàn tay của Yeon Hee Lee khiến Yin Lee ngã lăn ra đất.
- Đồ tiện nhân, mày dám hạ độc tao ư?
Yeon Hee Lee đã quên mất dùng tiếng Trung mà dùng ngay tiếng Hàn để lớn tiếng mắng mỏ.
Mọi người có mặt đều vô cùng sửng sốt, không ngờ Yin Lee lại dùng thuốc độc để hại người, nhưng không hiểu sao không hạ độc được Yeon Hee Lee mà lại làm hại đến vị khách đến thăm viếng.
Yin Lee bị bàn tay của Yeon Hee Lee đánh cho hoa cả mắt, hai má hằn vết đỏ bừng bắt đầu khóc lóc, vừa khóc vừa thanh minh:
- Cô Yeon.... Tôi... Tôi xin lỗi...... Tôi mà không làm thế, cả bố mẹ tôi và cả em trai tôi mới học tiểu học đều sẽ bị chết....Ôi...
- Bởi vì như thế nên mày dám nghe theo sai khiến của bon chúng hạ độc giết tao ư, tao chết đi rồi thì nhà mày có yên lành được không?
Yeon Hee Lee giận điên cuồng, đạp thốc vào người Yin Lee đang run lẩy bẩy.
Phần gót của đôi giày cao lênh khênh đập mạnh vào ngực Yin Lee, ngay lập tức cô trợ lý ho ra máu tươi, đau đớn không nói được một lời.
Lúc này nhân viên an ninh bên ngoài cuối cùng cũng đã tới, nhìn cảnh tượng hỗn loạn trước mắt, họ dùng uy quyền của mình lùa những người không có liên quan ra khỏi phòng hóa trang, nghiêm khắc cảnh cáo bọn họ không được nói lung tung một lời nào.
Thực tế thì đa phần mọi người lúc này đều hoảng sợ đến đơ người, chẳng ai dám vi phạm lời cảnh cáo của nhân viên an ninh, sợ rằng chính mình cũng sẽ trở thành người bị hại, tất yếu rằng bất cứ vụ án mưu sát nào thì đều có những chuyện bí mật gì đó ẩn bên trong.
Yin Lee bị Yeon Hee Lee giẫm đạp một hồi lúc này đã bị đau đến ngất đi, khắp người đầy những vệt máu, cô lại bị một nhân viên an ninh to lớn kéo sang một phòng khác để tiến hành thẩm tra.
Khi Yeon Hee Lee lấy lại bình tĩnh, nghĩ đến chuyện còn có tên công tử Dương Thần tiêu tiền như nước đang ở đó thì mới phát hiện ra rằng tên Dương Thần đã uống ba ly rượu vừa nãy không thấy nằm trên mặt đất nữa rồi.
- Cô đang tìm tôi ư?
Yeon Hee Lee nghe tiếng Dương Thần ở phía sau liền quay đầu lại, thấy hắn đang ngồi cười vui vẻ trên một chiếc ghế hóa trang, sắc mặt như bình thường chào hỏi cô ta, hoàn toàn không còn nhìn thấy dấu vết gì của sự trúng độc ban nãy.
Trong khi đó Lâm Nhược Khê ban nãy vừa mới cuống quýt đến suýt khóc thì giờ đang đứng cạnh Dương Thần, vẻ mặt hằn học dường như tức đến mức phải nuốt chửng Dương Thần thì mới hả dạ, có vẻ như giận lắm rồi.
- Anh... Anh sao lại... Anh vừa nãy không phải...
Yeon Hee Lee nói năng lộn xộn, còn tưởng hắn đã chết rồi, dù sao nếu như là thuốc độc để giết người chắc chắn sẽ không thể nào còn kịp thời gian để tiến hành cấp cứu, nhưng cảnh tượng ngay trước mắt lúc này có vẻ như tất cả những gì vừa xảy ra chỉ là tưởng tượng.
- Vì sao tôi vẫn còn sống, điều này cũng không có gì quan trọng.
Dương Thần vẫy vẫy một ngón tay hỏi:
- Cô Yeon, tôi thấy lúc này điều cô cần nói với tôi là người nào đã hạ độc cô, dù sao... suýt chút nữa thì khiến cả hai chúng tôi cũng bị chết theo cô rồi...