Trên lan can của chiếc cầu lớn, bóng hình đang lơ lửng như có thể rơi xuống bất
cứ lúc nào, xinh đẹp trông chiếc váy màu xám nhạt, có 1 đôi chân nhỏ nhắn thanh tú, dưới
ánh đèn đường lờ mờ, có vẻ trắng ngần rất đẹp mắt.
1 làn tóc đen óng bay trong cơn gió lạnh đêm khuya, thấp thoáng hiện ra nét mặt
mỹ miều của cổ.
Đây là lần đầu tiên, Dương Thần nhìn thấy người phụ nữ này ăn mặc như ở nhà
đứng trước mặt mình, nhưng nơi gặp mặt cổ, lại đặc biệt đến như vậy.
- Thái Ngưng?
Dương Thần nhíu mày, không ngờ Thái Ngưng lại không biết mình dừng xe ở sau
lưng cô ấy, không ý thức được mình đang đến gần cô ấy, điều này hiển nhiên không hợp
lý, nhưng người phụ nữ trước mặt, chắc chắn là Thái Ngưng.
Thái Ngưng bay bổng chạm vào trên lan can, hình như bị đả kích gì đó, liền quay
người lại, cặp mắt sáng như bảo thạch tràn đầy kinh ngạc và kinh hoảng trong đêm khuya,
bối rối nhìn Dương Thần.
Dường như quá kích động, chân của Thái Ngưng không thể đứng vững, cơ thể
nghiêng về phía sau, từ trên lan can rơi xuống cầu.
- Này.
Dương Thần lại giật mình lần nữa, đối phương là cao thủ của Bát Bộ, lại vì tiếng
gọi của mình mà sợ đến nỗi rơi xuống dưới.
Tuy nhiên Dương Thần cũng không cho rằng Thái Ngưng lại có thể gặp nguy
hiểm, quả nhiên, không đợi Dương Thần bước đến bên cầu, Thái Ngưng đã dựa vào khinh
công của mình, mượn sức của mặt biển, bay người lên không trung trở về chiếc cầu.
Khi Thái Ngưng đáp xuống bên cạnh Dương Thần, gương mặt vẫn còn sợ sệt
không kịp định thần, hơi ửng đỏ khó hiểu, khẽ hỏi:
- Anh… sao anh lại ở đây?
Dương Thần ngượng cười.
- Vừa ở ngoài tính về nhà, tưởng là gặp phải 1 người muốn nhảy sông, muốn qua
cứu thôi, không ngờ lại là em, nhưng vừa rồi em làm sao vậy, anh cũng không cố ý che
giấu hơi thở của mình, em cũng không phát hiện ra.
Thái Ngưng quay người đi, lưng hướng về Dương Thần:
- Không sao, chỉ là đang suy nghĩ 1 số việc, hơi tập trung, nên không để ý đến.
Dương Thần cũng ngại hỏi con gái người ta đang nghĩ gì, người này trước giờ im
lặng ít nói, rất là thần bí, nếu không phải đã giúp mình mấy lần, mình thực sự không muốn
nói chuyện với cổ, cho dù cổ cũng là tuyệt thế mỹ nhân đi chăng nữa.
- Khinh công của em không tồi, anh thì không thể nào chạm vào mặt nước để bay
lên cầu.
Dương Thần không nghĩ ra gì khác, bèn nói lại.
Thái Ngưng khẽ nói:
- Anh không dùng khinh công cũng có thể lên đây, còn có thể bay.
Dương Thần xấu hổ mỉm cười, xem ra lúc đánh nhau với Ares trên trời đã làm cho
nhỏ này phải run sợ, nói:
- Những chuyện đã qua, anh phải cảm ơn em, nếu có rãnh rỗi, mời em ăn cơm,
thấy sao.
Thái Ngưng quay người lại, cười nhạt:
- Không còn thời gian nữa, ngày mai em phải về Yến Kinh rồi.
- Lại có nhiệm vụ?
Dương Thần bồn chồn hỏi, hắn vốn tưởng rằng Thái Ngưng sẽ luôn ở Trung Hải,
phụ trách giám sát hắn, không ngờ điều đó không có ý nghĩ gì.
Ánh mắt của Thái Ngưng lóe lên 1 chút phức tạp.
- Có thể nói như thế… tóm lại, có 1 số chuyện…
Dương Thần cảm thấy Thái Ngưng dường như không định nói, cho rằng đó là bí
mật nội bộ, nhưng im lặng rồi lại không biết nói gì nữa.
Đang suy nghĩ xem có từ biệt với Thái Ngưng không, bỗng nhiên Thái Ngưng mở
miệng nói:
- Anh có thể cùng em ngắm sao 1 chút không?
- Ừ?.
Dương Thần tưởng là mình nghe nhầm.
- Nếu anh phải về nhà gấp, cũng không sao, em chỉ thuận miệng nói vậy thôi.
Sắc mặt Thái Ngưng nhợt nhạt không thấy thay đổi gì.
- Dĩ nhiên là không có vấn đề, chỉ là hơi kinh ngạc, em lại có sở thích như vậy.
Dương Thần nhún vai cười.
Thái Ngưng quay người lại, vịn lấy lan can của cây cầu, ngẩng đầu nhình bầu trời
sao lấp lánh, tuy rằng chỉ có vài ngôi sao thưa thớt, nhưng vẫn yên tĩnh và xinh đẹp.
Làn tóc của Thái Ngưng bay qua khuôn gượng nõn nà kiều diễm của cổ, đường
cong mềm mại của khuôn mặt, có vẻ bình thản và an bình.
- Hồi trước, em cũng không ngắm đâu…
Dường như tự mình lẩm bẩm nói vài câu, Thái Ngưng nói xong, thì không nói gì
nữa.
Dương Thần cũng không hiểu đây có ý gì, con gái người ta đã nói muốn mình cùng
cổ ngắm sao, xem ra có lẽ cổ 1 mình đứng đây buồn bã, đành ngẩng đầu nhìn bầu trời
đêm mênh mông.
Xuân vừa đến, nhiệt độ buổi sáng và buổi tối chêch lệch rất nhiều, cộng thêm hơi
nước dày đặc do gió thổi từ con song, làm cho gió đêm trên cây cầu này càng lạnh lẽo
thấu xương.
Đôi tay của Thái Ngưng bỗng ôm chặt hơn, dường như cảm thấy lạnh, cơ thể co
lại.
Dương Thần cảm nhận được từng động tác nhỏ của cổ, không khỏi cảm thấy kỳ lạ,
nhiệt độ này tuy là thấp, nhưng Thái Ngưng là cao thủ có nội công thâm hậu, chỉ cần vận
công 1 là được, tại sao cổ lại cố ý không vận công, để cảm nhận sự lạnh giá của đất trời
chứ?
Hay là, đây cũng là 1 sở thích thích thú?
Dương Thần phát hiện, hắn có rất nhiều nghi vấn về người phụ nữ này.
Khoảng hơn nửa tiếng sau, Thái Ngưng mới quay đầu lại, làn môi vì lạnh giá nên
hơi trắng, nói:
- Em phải về đây, anh cũng đi đi, tối hôm nay cám ơn anh nhé.
- Có cần phải cám ơn không, em cũng biết đó, anh cũng 1 mình rãnh rỗi, chỉ là
cùng người bạn ngắm sao thôi, có gì to tát đâu.
Dương Thần mỉm cười.
- Chúng ta là bạn sao?
Thái Ngưng bỗng hỏi, ánh mắt có chút sáng ngời.
Dương Thần gật đầu, kỳ lạ mỉm cười:
- Em giúp anh nhiều việc như vậy, anh cũng từng cứu mạng em, chẳng lẽ vẫn
không tính?
Thái Ngưng run run, bỗng nhiên cười.
- Hình như đúng là vậy, chúng ta mỗi lần gặp mặt, đều sẽ xảy ra chuyện gì đó, kể
ra cũng thật là kỳ lạ nhỉ.
- Em gái của em cũng như vậy đó, tuy rằng anh không biết Cục trưởng Thái đáng
kính giờ đang ở đâu, nhưng nói thật là không có cổ, vẫn có chút gì đó không quen.
Dương Thần cười ha hả.
- Em gái của em?
Thái Ngưng sững sờ 1 hồi, ánh mắt hơi mơ hồ, liền cười nói:
- Không lâu lắm lâu, anh chắc chắn có thể gặp lại nó.
Dương Thần hơi mơ hồ lời nói của Thái Ngưng, nhưng nhìn cổ như không muốn
giải thích, cũng ngại hỏi.
Nói thật, từ khi về nước 1 năm nay, 2 chị em Thái Ngưng, Thái Nghiên thật sự
giống như là “đèn cảnh báo” bên người mình, gặp phải bọn họ, ít nhiều gì cũng sẽ có
chuyện phiền phức hoặc nhức đầu xảy ra, bây giờ Thái Nghiên không biết đã đi đâu, Thái
Ngưng lại phải về Yến Kinh, làm cho Dương Thần cảm thấy bùi ngùi, có phải cuộc sống sau
này sẽ càng đơn giản hơn.
Cách Thái Ngưng trở về, lại là đi bộ, với khinh công của cổ nếu bay về cũng không
ai phát hiện, nhưng cổ lại chọn cách lặng lẽ đi về.
Dương Thần nhìn bóng dáng nhỏ nhắn mềm mại của cổ biến mất trong màn đêm,
trong lòng cảm thấy có gì đó là lạ khó tả, cũng không suy nghĩ kỹ.
Trên chiếc cầu lớn, rút liếu thuốc ra, Dương Thần trở vào trong xe, về nhà vào
rạng sáng.
Sáng hôm sau, vốn là ngày phải đi làm bình thường, nhưng Dương Thần vì không
có việc gì phải lên công ty giám sát, nên ngủ nướng đến 10 giờ mới thức dậy.
Nhưng mà, không biết tại sao, An Tâm vừa lúc gọi điện đến, có chuyện gì không
đợi mình đến công ty mới nói, lại phải gọi điện thoại chứ.
Hiện giờ cuộc thi tuyển chọn Ngôi Sao Ngọc Lôi đang diễn ra sôi nổi ở các thành
phố lớn, An Tâm chính là người chủ trì buổi lễ khai mạc, luôn bận chuẩn bị cho vòng loại
chính thức, mấy ngày này quả thực bận rộn vô cùng, dường như không còn thời gian dính
như keo bên cạnh Dương Thần.
- Ông xã, anh cứu em với…
Trong điện thoại, giọng năn nỉ mềm mại của tiểu yêu tinh, chỉ cần nghe thôi cũng
đủ làm cho người ta tê dại đến tận xương.
Dương Thần đang mặc chiếc quần ngắn, vừa mới thức dậy thôi, nghe thấy lời này,
hiện tượng sinh lý vốn vĩ vừa mới dịu xuống, giờ lại lần nữa nổi nên…
- Mới sáng sớm, cứu gì mà cứu, nói vấn đề chính coi.
Dương Thần sờ sờ em trai của mình, kêu “nó” an phận 1 chút.
- Chính cung nương nương ăn hiếp em, em sắp bị cổ hù đến chết tươi rồi nè…
“Lời lẽ gì mà kì quặc vậy”, Dương Thần nhíu mày, chính cung nương nương là ám
chỉ Lâm Nhược Khê rồi, còn “hù chết” là ý gì, cho nên liền hỏi:
- Em nói rõ chút đi, Nhược Khê cổ đâu phải là yêu quái gì đâu, làm sao hù em
được, đầu óc ranh mãnh như em, mà cũng có thể bị Nhược Khê hù sao? Em ăn hiếp cổ thì
đúng hơn, cứ nói thẳng Nhược Khê cổ kêu em làm gì.
- Chị Lâm, cổ.. sáng nay cổ bỗng nhiên xông vào phòng làm việc, sau đó kéo em
ra ngoài, nói về trò chơi ném con rối mà lần trước chơi ở khu resort, cổ đã luyện tập xong
rồi. Cổ muốn thi với em xem ai ném trúng trước, nhất định kéo em đến khu trò chơi của
trung tâm công viên chơi trò đó…
An Tâm buồn bã nói.
Dương Thần sửng sờ, trò chơi ném con rối? Suy nghĩ 1 hồi, mới nhớ ra lúc đó ở
resort bên cạnh Tuệ Lâm để giải khuây, Lâm Nhược Khê đã ném mấy trăm lần nhưng lại
không trúng được món đồ chơi nào.
Lúc đó Lâm Nhược Khê tràn đầy kêu ngạo, không chịu thua An Tâm, cho nên đã
mua 1 rổ bóng, trở về phòng tiếp tục luyện tập ném đồ.
Tưởng là sau khi Ngọc Lôi vượt qua khó khăn này, thì cổ quên mất chuyện này, thì
ra trước giờ vẫn không chịu bỏ cuộc! Vẫn tiếp tục luyện tập xong, rồi giấu mình đi kiếm An
Tâm thi thố.
Dương Thần không khỏi bùi ngùi, thực ra vợ mình vẫn “ngoan cố” đến mức ghê
gớm trong rất nhiều sự việc, thậm chí là trạng thái cuồng nhiệt! Chuyện này cổ cũng có
thể cố chấp đến mức độ này! Không biết nói cổ đáng yêu hay đáng sợ đây nữa.
Gượng cười vài tiếng, Dương Thần nói:
- Em cũng là kẻ mồm mép, năn nỉ 1 chút, làm nũng vài cái, Nhược Khê có lẽ sẽ
tha cho em đó.
- Không phải chứ, ông xã anh không biết đâu, chị Lâm căn bản đã miễn dịch với
mọi “trạng thái giả tạo” rồi, em nói như thế nào, hay làm sao đi nữa, cổ cũng coi như
không nghe thấy, không nhìn thấy, nhất định phải lôi em đi thi thố tiếp, sáng giờ em đã
ném hơn 200 mấy trái banh rồi, tay của em sắp liệt mất tiêu luôn rồi. Giờ đang trốn trong
toilet công cộng lén lút gọi điện cho anh đó…
An Tâm sắp khóc rồi.
Dương Thần không hiểu nổi.
- Em giả vờ thua cổ là được rồi, có nhiêu đó cũng không diễn nổi hả?
Lần này An Tâm khóc thật rồi, tiếng khóc nức nở trong điện thoại, nói:
- Không phải chuyện em cố ý thua hay không thua… mà là… mà là chị Lâm cổ đã
ném 500 mấy trái banh… cũng không trúng trái nào… còn… còn canh không cho em đi về
nữa…