Trước đó Sắc Vi có nhắc đến 1 ông sếp lớn đến từ bên ngoài muốn hợp tác với cổ,
cùng nhau mở rộng thế lực xã hội đen ở phương Nam để tổ chức lại các bang phái nhỏ.
Dòng máu vốn vĩ đã nguội lạnh và vô vị của Sắc Vi 1 lần nữa lại sôi sùng sục, sau
khi nhận được sự đồng ý của Dương Thần, liền tự lên kế hoạch và sắp xếp.
Chỉ có điều, Dương Thần luôn có cách nghĩ không muốn tìm hiểu cụ thể bất cứ
chuyện gì, nên không biết người hợp tác với Sắc Vi là ai.
Cho đến bây giờ, Khi Lưu Thanh Sơn lộ ra vẻ mặt “phải thì đã sao”, Dương Thần
mới bừng tỉnh.
Mẹ kiếp, “1 trong số các ba vợ” mà lần đầu tiên gặp mặt, chính là đại ca xã hội
đen đến từ nước ngoài? Hơn nữa trước đó ổng còn “làm ăn” ở Yến Kinh, không lẽ cũng là
thế lực xã hội đen dưới trướng của vua Yến Kinh?
Nghĩ đến Sắc Vi là thủ lĩnh duy nhất của xã hội đen ở Trung Hải hiện giờ, người
hợp tác có thể khiến cổ đồng ý, chắc chắn không tệ, như vậy, nếu nói Lưu Thanh Sơn là
đại ca của xã hội đen Yến Kinh, cũng không có gì lạ.
Nhưng, nếu đã như vậy, Lưu Minh Ngọc tại sao lại làm việc ở công ty đàng hoàng,
đồng thời, hoàn toàn không cảm thấy cổ có 1 chút gì giống như xã hội đen.
Càng kì lạ hơn, Lưu Minh Ngọc dường như cũng mới biết chuyện của ba mình, còn
thằng em trai Lưu Minh Hào, thì giống thằng nhóc lưu manh y hệt.
Nhưng, có 1 chuyện, Dương Thần chợt nhớ ra, không khỏ suy nghĩ, mở miệng hỏi:
- Nói như vậy, chuyện nhà họ Tề của Tề Khải bị giết sạch, cũng là do bác làm?
- Không sai, chính tôi kêu người giết cả nhà bọn họ.
Lưu Thanh Sơn đắc ý nói, không 1 chút che giấu.
Lưu Minh Ngọc bỗng mở to cặp mắt long lanh, kinh sợ la lớn:
- Ba… ba… sao ba lại…
- Hừ.
Lưu Thanh Sơn khinh thường nói:
- Cái thằng họ Tề đó có lỗi với con gái của ba, làm bao nhiêu là việc quá đáng, cả
nhà chết hết là may phước cho nó lắm rồi. Ngọc Nhi, nếu không phải hồi trước ba phải
thống nhất tất cả thế lực ở Yến Kinh, nhà họ Tề lại là gia tộc dưới trướng của nhà họ
Đường, ba không thể tùy tiện manh động, thì ba đã giúp con giết tên họ Tề đó từ sớm rồi.
- Nhưng mà… nhưng mà gia đình họ đâu có làm gì có lỗi với con đâu…
Ánh mắt của Lưu Minh Ngọc có chút xót xa, nhưng không phải lưu luyến gì gã Tề
Khải, chỉ là cả nhà bị giết sạch, cổ cảm thấy không đành lòng.
Sắc mặt của Lưu Thanh Sơn nghiêm nghị, nói:
- Hồi trước để con ở với mẹ, nói gạt con là ba làm ăn ở Yến Kinh, là sợ liên lụy tới
con, cũng lo lắng 1 người con gái như con bị những chuyện không sạch sẽ làm hoen ố. Bây
giờ mọi việc đã đâu vào đó, con là con gái của Lưu Thanh Sơn, dĩ nhiên không thể để đàn
ông phụ bạc con…
Nói xong, Lưu Thanh Sơn còn quay đầu nhìn sang Dương Thần, trong ánh mắt tỏ
rõ ý đe dọa.
- Cho dù không phải là người vợ đàng hoàng, thì cũng không thể để con phải chịu
ức hiếp.
Dương Thần hơi mơ hồ với lời nói của Lưu Thanh Sơn, nhiều điểm của sự việc
không có đầu đuôi, chỉ có thể gượng cười hỏi:
- Con nhất định không phụ bạc Minh Ngọc, nhưng mà bác trai ơi, bác cũng không
thể cứ nói mãi những chuyện con không muốn nghe chứ.
Bác gái cười khanh khách nói:
- Hãy để tôi kể, Thanh Sơn, anh thật là, sao cứ hù dọa con rể của em vậy, Dương
Thần à, chuyện là như vậy…
Theo lời kể của bác gái, Dương Thần cuối cùng cũng biết hết mọi chuyện.
Vài năm trước khi Lưu Thanh Sơn và mẹ của Lưu Minh Ngọc lấy nhau, Lưu Thanh
Sơn vẫn là đàn em trong 1 bang phái nhỏ ở Yến Kinh, gặp mẹ của Lưu Minh Ngọc và đem
lòng yêu thương, sau đó thì kết hôn, nhưng lại lo lắng mình luôn phiêu bạt ở ngoài, sẽ làm
hại vợ và con cái sau này.
Vì vậy mà từ lúc Lưu Minh Ngọc còn nhỏ, Lưu Thanh Sơn đã sắp xếp cho mẹ con
họ di cư từ Yến Kinh đến Trung Hải để sinh sống, đồng thời, cũng là để cho Lưu Minh Ngọc
có thể lớn lên như 1 cô gái bình thường, không bị ảnh hưởng bởi người cha làm xã hội đen,
cho nên trước giờ rất ít khi gặp mặt.
Người trong giang hồ, ít nhiều gì cũng có áp lực về những chuyện đen tối và không
thể không lo lắng, trong cách suy nghĩ của Lưu Thanh Sơn, nếu Lưu Minh Ngọc là con trai,
dĩ nhiên có thể dẫn theo bên cạnh, để sau này dễ dàng kế thừa tất cả mọi thứ của ổng,
nhưng Lưu Minh Ngọc là con gái, ổng không có muốn để cho Lưu Minh Ngọc phải hốt
hoảng sợ hãi.
Điểm này hoàn toàn trái ngược với ba của Sắc Vi – Tư Đồ Minh Trạch, từ lúc đầu
Tư Đồ Minh Trạch đã là người thầy đầu tiên dẫn dắt Sắc Vi bước vào con đường xã hội
đen, tuy là Sắc Vi không thể nào chấp nhận được rất nhiều hành vi tội ác của Tư Đồ Minh
Trạch, nhưng cũng không thể phủ nhận, trong dòng máu của Sắc Vi, tràn này sự cuồng
nhiệt của Tư Đồ Minh Trạch trong xã hội đen.
Mấy năm sau, Lưu Thanh Sơn dần dần dựa vào bản lĩnh của mình, trong cuộc
chiến nghi kỵ và tiêu diệt lẫn nhau, trở thành 1 trong số đại ca của mấy bang hội lớn ở Yến
Kinh, nhưng vì vợ con ở Trung Hải, lại không thường về nhà gặp mặt, nên người thanh niên
trẻ tuổi Lưu Thanh Sơn lại yêu 1 người phụ nữ khác.
Người phụ nữ đó, chính là mẹ của Lưu Minh Hào, em trai của Lưu Minh Ngọc, là 1
phụ nữ mở quán bar ở Yến Kinh.
Bác gái biết chồng của mình không phải là người vô ơn bạc nghĩa, cũng biết rằng
những gì chồng mình đã làm nhiều gấp ngàn lần mình tưởng tượng, năm đó bác gái đã
chọn Lưu Thanh Sơn, thì đã chuẩn bị tâm lý kỹ càng, vì vậy mà khi Lưu Thanh Sơn nói với
cổ rằng có người phụ nữ khác, bác gái đã khoan dung chấp nhận.
Về sau nữa, cho đến khi Lưu Minh Hào ra đời, người phụ nữ Yến Kinh đó cũng trở
thành chị em tốt của bác gái, 1 người ở Trung Hải, 1 người ở Yến Kinh, Lưu Minh Ngọc và
Lưu Minh Hào tuy rằng ít gặp nhau, nhưng vì quan hệ của mẹ thân thiết, cho nên cũng coi
nhau như là chị em cùng mẹ.
- Nếu không phải Ngọc Nhi có người cha như tôi, thì nó cũng không thể nào dễ
dàng chịu bên cạnh cậu, chưa kể cậu đã có vợ rồi.
Lưu Thanh Sơn bèn thở dài nói.
Mặt của Dương Thần đổ mồ hôi hột, cảm thấy người cha vợ này của mình đã giúp
mình 1 chuyện lớn, ông nội này, ngang nhiên chân đạp 2 xuồng.
Nhưng mà, để 2 người phụ nữ ở 2 nơi để chăm sóc, đích thật là cách hay, nhưng
mà số phụ nữ của mình thì quá nhiều, nếu mà để mỗi người ở 1 nơi, thế thì không phải
chạy tới chạy lui cũng đủ mệt chết rồi sao?.
Ngồi kế bên, Thần sắc của Lưu Minh Ngọc có chút chua xót, nhìn Dương Thần với
ánh mắt buồn buồn.
- Em cũng mới biết thân phận thật sự của ba em mấy ngày trước, em lo lắng anh
cho rằng em cố ý giấu anh, bởi vậy mà không biết nói với anh thế nào, anh đừng có trách
em được không…
- Hừ, sao nó lại trách con chứ, nó vui mừng còn không kịp nữa là.
Lưu Thanh Sơn không hài lòng hừ 1 tiếng, nói:
- Phải không, Dương Thần.
Dương Thần ho 1 cái, sao cha vợ này của mình khoái nói sự thật dữ vậy chứ.
- Anh đương nhiên không trách em, bản thân anh cũng có hay ho gì đâu, điều này
anh tự hiểu rõ mà.
- Được rồi, được rồi, mọi người sao lại nói chuyện đâu đâu không vậy, khó khăn
lắm anh mới có thể làm hết những chuyện muốn làm, có thể bên cạnh Ngọc Nhi nhiều
hơn, lại còn có con rể vừa ý nữa, mọi người nói chút chuyện vui không được sao?
Bác gái than phiền, nói.
Lưu Thanh Sơn dường như rất tôn trọng vợ, lập tức không nói gì nữa.
Nhân viên phục vụ liền bắt đầu bưng đồ ăn ra, trên bàn ăn, chỉ có Lưu Minh Hào
cứ nhìn Dương Thần thật kỹ lưỡng như đang đánh giá, ra vẻ như đang giúp chị của nó
kiểm tra xem gã này rốt cuộc có đáng tin cậy không.
Dương Thần cũng hơi bó tay với thằng em vợ này, độ tuổi này rõ ràng vẫn đang là
học sinh trung học phổ thông, đúng ra sau khi theo Lưu Thanh Sơn về Trung Hải phải vào
học ở trường mới.
Dương Thần chợt nhớ ra 1 chuyện, hỏi Lưu Thanh Sơn:
- Bác trai à, vậy còn 1 người bác gái của con đâu rồi?
Người mà Dương Thần hỏi, chính là người phụ nữ kia của Lưu Thanh Sơn, dù tốt
dù xấu thì trên danh nghĩa bả cũng là mẹ vợ của mình.
Nét mặt của Lưu Thanh Sơn có chút bùi ngùi.
- Bà ấy ở Yến Kinh, thay tôi lo liệu 1 số chuyện nhỏ hàng ngày, mấy năm nay,
phần lớn thời gian của tôi là ở Yến Kinh, lần này coi như đã gom lại các thế lực ở Yến Kinh,
có thể yên tâm về Trung Hải sống với mẹ con Ngọc Nhi, bà ấy tự lên tiếng nói muốn ở lại
Yến Kinh giúp tôi trông nom mọi việc. Nói đúng ra, tôi thật sự không có tư cách gì để coi
thường cậu, tôi cũng chẳng tốt hơn cậu là bao.
Dương Thần ngượng ngùng cười, trong lòng thầm nghĩ, ông biết thì tốt.
- Ba, mẹ con nói rồi, kêu con coi chừng ba, đừng để có thêm “mẹ” nữa.
Lưu Minh Hào gặm con gà chay, nước bọt phun tùm lum, nói với Lưu Thanh Sơn.
Lưu Thanh Sơn xém chút phun hết ngụm dấm táo trong miệng, bác gái ngồi kế
bên cũng đưa ánh mắt xót xa nhìn qua bên đó.
Lưu Thanh Sơn lời lẽ chính đáng, thái độ nghiêm túc vỗ ngực nói:
- Ba của con là hạng người đó sao? Ba biết kiếp này tạo nhiều nghiệt chướng, bao
nhiêu năm nay chỉ ăn chay, vẫn không nhìn thấy tấm lòng của ba sao?
- Mẹ con biết ba sẽ nói như vậy, nên kêu con nói với ba là năm đó mẹ cũng bị ba
gạt như vậy đó.
Nhìn thấy sắc mặt của Lưu Thanh Sơn xám xịt, trong lòng Dương Thần thầm khen
ngợi, thằng em vợ Lưu Minh Hào này cũng rất là dễ thương.
1 bữa cơm ra mắt người lớn, sự việc cũng tương đối rắc rối, may mà Dương Thần
cũng từng gặp qua người ngoài thị trường, tuy không biết Lưu Thanh Sơn hiểu mình bao
nhiêu, nhưng chắc chắn rằng, ổng biết giá trị của mình tuyệt đối không đơn giản, nếu
không, ổng đâu dễ gì đồng ý chuyện của mình và Lưu Minh Ngọc.
Thêm 1 thằng đại ca xã hội đen ăn chay làm cha vợ, Dương Thần uống 1 bụng
dấm táo, ăn 1 bụng món ăn chay, đầu óc cảm thấy hơi choáng choáng.
Lúc đi ra khỏi nhà hàng, Dương Thần kéo tay của Lưu Minh Ngọc, ghé sát vào tai
cổ nói:
- Xem ra chuyện của chúng ta xong xuôi rồi, kiếp này em chỉ có thể làm tình nhân
bé nhỏ của anh thôi, cảm thấy oan ức không hả?
- Ít nhất thì anh không như ba em đối xử với má em, 1 năm chỉ có thể gặp mặt
mội hai lần, cho nên cũng có thể tạm chấp nhận.
Lưu Minh Ngọc thẳng thắn nói thật.
- Em nói chuyện có thể dịu dàng thêm 1 chút không, làm nũng 1 chút nói “đáng
ghét”, hay “đồ xấu xa” gì gì đó.
Dương Thần mỉm cười nói
Lưu Minh Ngọc liếc hắn 1 cái.
- Em là em, những thứ đó em không biết.
Dương Thần tặc lưỡi:
- Sau này để cho Sắc Vi gặp em, cổ là bạn thân của Mạc Thiện Ny, hiện giờ đang
ở chung, nói như thế nào thì em cũng là con gái của đại ca xã hội đen, sau này học hỏi ở
Sắc Vi 1 chút lý lẽ trong nghề, không chừng còn có thể kế thừa sự nghiệp của ba gì đó.
- Em không cần đâu, em cứ làm công việc văn phòng của em, những việc đó của
ba giao cho em trai.
Lưu Minh Ngọc nói.
- Em đúng là người chị tốt, để cho em trai mình theo xã hội đen.
Dương Thần trợn mắt nói.
- Không phải có người anh rể như anh giúp đỡ sao.
Lưu Minh Ngọc mỉm cười nói.
Sắc mặt của Dương Thần chợt rối rắm, có nhiều phụ nữ, những chuyện cần phải
giúp đỡ của họ hàng cũng nhiều hơn, xem ra mình phải kiềm chế 1 chút.
Cuối cùng, sau khi tạm biệt vợ chồng Lưu Thanh Sơn và em vợ Lưu Minh Hào, lúc
đó cũng gần 11 giờ khuya.
Bởi vì đoạn đường này tương đối vắng vẻ, trên đường Dương Thần lái xe về nhà,
những chiếc xe trên đường thưa thớt đến đáng thương.
Lúc lái xe đến trên cây cầu vượt qua con song dốc cao, Dương Thần bỗng nhìn
thấy 1 bóng dáng lẻ loi, ở không xa, trên lan cang bên cầu, có người đứng đó 1 mình.
Nếu không phải Dương Thần có cặp mắt sắc bén, thị lực lại rất tốt, thì không thể
nào nhìn thấy cảnh tượng nguy hiểm đó được.
Lúc này, bóng dáng đó đón lấy luồng gió lạnh trên sông, ở sát mép cầu rộng lớn,
chân chạm vào cột trụ lan can nhỏ và dài, dường như lung lay muốn rơi xuống, bất kì lúc
nào cũng có thể rơi xuống dưới mấy chục mét, vào trong nước biển cuồn cuộn đang chảy
xiết.
Đừng nói là con người, cho dù là cục đá nặng mấy trăm ký, nếu rơi xuống như
vậy, cũng sẽ bị nước sông cuồn cuộn cuốn trôi mất tiêu, thậm chí là lực nước đập vào, có
thể làm cho nội tạng của cơ thể vỡ nát.
Có người muốn nhảy sông tự tử?
Dương Thần chớp chớp mắt để chắc chắn rằng mình không bị ảo giác, liền đạp ga
mạnh xông thằng về phía sau bóng dáng đó, sau khi thắng gấp, lập tức xuống xe.
Cho dù là không quen biết, bản thân cũng không phải là bồ tát cứu khổ cứu nạn
gì, nhưng thấy chết mà không cứu thì thất đức quá.
Nhưng mà, khi Dương Thần vừa bước xuống xe, nhìn rõ bóng dáng trên cầu, bỗng
nhiên, cảm thấy quen thuộc vô cùng…