Dương Thần không biết là chính mẹ hắn cũng đã phát hiện ra trong lời nói của hắn có chút sai lầm, nhưng dù có biết, Dương Thần cũng không thể thay đổi được cái kiểu không biết nói gì cho hay của hắn.
Có điều, Quách Tuyết Hoa cũng sẽ không đi hỏi thẳng Dương Thần. Vì như vậy không chỉ rất liều lĩnh vì nếu chẳng may hỏi sai rồi sẽ làm cho bầu không khí giữa hai mẹ con vốn cứng nhắc khó hòa hợp lại, thậm chí Dương Thần lại không muốn đáp lại bà.
Vì vậy mà phải đợi Dương Thần lái xe đưa Trinh Tú về nhà thu dọn hành lý sau bữa tối, Quách Tuyết Hoa mới kéo Lâm Nhược Khê vào trong thư phòng của mình để hỏi cho rõ sự tình.
- Nhược Khê, hãy nói cho ta biết buổi chiều hôm ấy, những lời con nói với Dương Thần là có ý gì vậy?
Quách Tuyết Hoa ân cần hỏi.
Lâm Nhược Khê bị Quách Tuyết Hoa kéo vào thư phòng như vậy còn nghĩ là mình lại làm điều gì sai khiến cho mẹ chồng không vừa lòng. Nghĩ đi nghĩ lại cũng không có lời giải đáp. Cho tận tới khi nghe xong câu hỏi cô vẫn mơ hồ tự hỏi “ Bà Quách này có ý gì đây? Những lời nào cơ?”
- Đừng ngại, cái ta muốn hỏi là vừa rồi con cũng nhìn thấy Dương Thần cầm chiếc dây chuyền của Trinh Tú, tại sao lại có suy nghĩ như vậy. Chẳng phải Dương Thần nói không có gì với Trinh Tú sao. Trong lời nói này rõ ràng có ý gì đó khác.
Quách Tuyết Hoa hỏi.
Trên khuôn mặt vốn trong trẻo nhưng lạnh lùng của Lâm Nhược Khê khẽ lộ ra chút do dự, cô không ngờ rằng điểm nhỏ như vậy cũng khiến Quách Nhược Hoa nhận ra điều khác thường. Nhưng chính mình lại phải trả lời thì thật là làm khó cô quá.
Nếu nói thật Dương Thần đúng là có quan hệ với người con gái khác liệu có bị Dương Thần cho là ngầm giở trò sau lưng mình mà không dám đứng ra trực diện hay không? Nhưng nếu mình không nói, Quách Tuyết Hoa cũng sẽ không dễ dàng cho qua mà mình còn mang tiếng lừa dối bề trên.
- Thực ra…cũng chẳng có chuyện gì ạ.
Lâm Nhược Khê liền né tránh.
Nhưng Quách Nhược Hoa cũng không phải là người dễ bị lừa. Từ lúc nhìn thấy sự thay đổi thần sắc trên khuôn mặt Nhược Khê, trong lòng bà đã hiểu ra một chút sự tình, bà liền thở dài, nói:
- Nhược Khê, con không nói cho ta biết sự thật rằng Dương Thần bên ngoài đã có người con gái khác là vì con sợ Dương Thần nghi ngờ con nói xấu sau lưng nó và con cũng không muốn gạt ta phải không?
Lâm Nhược Khê im lặng không nói gì. Cô biết mình đã không thể qua mắt được bà.
- Ở đây còn có ta… Sao lại để xảy ra chuyện này?
Quách Tuyết Hoa nhíu mày, trong lòng đầy phiền não.
- Theo lý mà nói, chuyện người đàn ông có người con gái khác bên ngoài là không thể chấp nhận được. Cái nhà này từ giờ trở đi có lẽ cũng sẽ chẳng có kết quả gì tốt đẹp. Các con vẫn còn trẻ mà Dương Thần lại là người không toàn tâm toàn ý như vậy, khó trách con không thể tiếp nhận nó.
Lâm Nhược Khê nhìn Quách Tuyết Hoa sầu não, trong lòng cũng có chút chua xót. Trước đây đã không coi Dương Thần là chồng nên khi hắn có người con gái khác thì bản thân cô cũng không muốn quản thậm chí mong hắn ngày ngày cứ ở bên cô ta chứ đừng đến làm phiền cô. Bây giờ, cô lại không muốn hắn tiếp tục đi trêu hoa ghẹo nguyệt nữa thì lại bất lực rồi.
Trước đây, là chính cô đã bỏ mặc hắn. Bây giờ làm sao có thế nói hắn cắt đứt hết thảy là có thể cắt đứt được chứ? Cũng chưa biết chừng Dương Thần sẽ không nghe mình mà chấp nhận buông tay người kia một cách dễ dàng?
Chẳng cần nói đâu xa, ngay như Mạc Thiện Ny kia, tuy rằng mối quan hệ của hai người vốn vẫn tốt nhưng về phía người đàn ông, họ thường rất kín chuyện, rõ ràng sẽ không bỏ qua chuyện này.
Quách Tuyết Hoa suy nghĩ hồi lâu liền hỏi đầy lo lắng:
- Nhược Khê, con định sẽ làm gì? Con sẽ không nghĩ đến việc ly hôn đấy chứ?
Ly hôn? Lâm Nhược Khê mỉm cười đầy chua chát. Bản thân cô đã rất khó để có thể nói ra hai chữ này. Cô lắc đầu:
- Con cũng chưa biết, cũng may là không phải cả ngày con chỉ nghĩ đến những việc này, lúc bắt đầu công việc là sẽ quên ngay thôi.
Quách Tuyết Hoa thở dài nói:
- Thân làm mẹ của Dương Thần, ta nên can dự vào việc này, thế nhưng …con cũng biết rồi đó, khó khăn lắm mới Dương Thần mới chịu tiếp nhận ta, nếu như ta can thiệp quá nhiều vào chuyện của nó thì sẽ khó mà tránh khỏi việc nó sẽ lại xa lánh ta. Nhược Khê à, ta hy vọng con có thể hiểu cho ta. Trước đây ta cho rằng con đối xử với Dương Thần không được tốt, khiến Dương Thần thấy tủi hổ nhưng bây giờ xem ra ta đã sai
rồi, là một người phụ nữ ta thực sự đã sai rồi. Ta cũng có thể hiểu được cảm giác của con về Dương Phá Quân. Tuy bị quyền lực che mắt nhưng vẫn đối với ta vẫn một lòng một dạ, điều mà ta không thể tưởng tượng được. Nếu chồng của ta mà có người phụ nữ khác, ta cũng sẽ đau khổ biết chừng nào.
Nhược Khê à, sau này ta cũng sẽ không trách con không chịu cùng phòng với Dương Thần hay đối với nó không tình cảm nữa. Chuyện Dương Thần làm rõ ràng là không tốt. Ta tuy là mẹ đẻ của nó cũng không thể chấp nhận việc con trai mình có quan hệ với những người phụ nữ khác.
Lâm Nhược Khê thấy hơi ngạc nhiên. Thật không ngờ chuyện xảy ra lần này lại có thể khiến mẹ chồng thay đổi cách nghĩ của bà. Đối với Lâm Nhược Khê mà nói, đây quả là điều có ý nghĩa, dường như trong cuộc đấu tranh tâm lý của chính bản thân cô, cô đã có thể thở phào nhẹ nhõm.
Bỗng nhiên, Quách Tuyết Hoa lại hỏi:
- Nhược Khê, con hãy nói thật cho ta biết, Dương Thần đang ở cùng người phụ nữ nào? Ta sẽ không đến đó để làm loạn lên đâu? Ta chỉ muốn tìm hiểu một chút rằng tại sao ở nhà có một người vợ xinh đẹp như vậy mà con của ta lại có thể vì người phụ nữ khác mà làm đảo lộn.
Lâm Nhược Khê khẽ day day vào chiếc môi mỏng manh,đáp:
- Thực ra…là không chỉ có một ạ.
- Cái gì?
Quách Tuyết Hoa há hốc miệng, trông như thể bà đã nghe được một tin động trời.
Lâm Nhược Khê thật thà đáp:
- Ít nhất là con đã nhìn thấy ba người, hai người là trong công ty của con, còn một người … con cũng không biết , còn có những người khác… nhưng con chưa được gặp qua.
Lâm Nhược Khê nói, đương nhiên là ám chỉ Mạc Thiện Ny và Lưu Minh Ngọc, cùng với người ngẫu nhiên gặp ở trong cửa hàng bách hóa tổng hợp là Sắc Vy. Ba người phụ nữ này đã xác nhận với cô. Còn Lý Tinh Tinh, Đường Uyển, Thái Nghiên, Thái Ngưng, Triệu Hồng Yến và những người phụ nữ khác cô cũng đã từng gặp qua, cũng cảm thấy có điều gì đó mờ ám, chỉ là chưa dám khẳng định mà thôi.
Quách Tuyết Hoa đã không thể nói đỡ gì cho con trai mình, cuối cùng bà dở khóc dở cười:
- Cái tên tiểu tử này… là con đẻ của ta đây ư. Ta chỉ muốn đánh cho nó một trận mà đuổi ra khỏi nhà, ôi… ai bảo ta đã nợ nó quá nhiều chứ. Nhược Khê à, cực cho con quá…
Lâm Nhược Khê cúi đầu, miệng cười gượng như để chấm dứt câu chuyện ở đây. Lần này Quách Tuyết Hoa đứng về phía cô, những lần sau cũng sẽ không có chuyện hai mẹ con hùa vào để ức hiếp cô nữa, cô cũng thấy vui vẻ hơn. Còn về chuyện của Dương Thần và tình nhân cô cũng tạm thời không nghĩ đến nữa.
Ngày hôm sau là tết rồi, Dương Thần người đàn ông duy nhất trong nhà coi như không có chuyện gì, ngồi ở phòng khách xem tin tức, những người phụ nữ cười nói rộn ràng, luôn tay luôn chân trong bếp.
Dương Thần thấy vô cùng thích thú với một ngày như thế này, chợt cảm thấy ký túc xá của sinh viên nữ chẳng có gì là không tốt cả.
Lúc sáng sớm, Sắc Vi còn gọi một cuộc điện thoại để nói cô và Mạc Thiện Ny sẽ chuyển về quê, còn phàn nàn chuyện Dương Thần không giúp cô chuyển nhà.
Dương Thần cũng biết rằng đó là lời bất bình đó là do mình không đi cùng cô được. Sắc Vi có nhiều người quanh mình như vây, mỗi người chuyển một tẹo là xong thôi.
Lúc đó, tại Biệt Viện nhà họ Thái ở Trung Hải, Dương Liệt vẫn đang nghỉ ngơi dưỡng bệnh mà hoàn toàn không thể thấy được sự thoải mái biết bao của năm nay.
Từ lúc sáng sớm sau khi tỉnh dậy, người đầu tiên Dương Liệt nhìn thấy chính là thầy Ngọc Ki Tử của mình, gã phát hiện vết thương của mình đã phục hồi đến bảy tám phần. Lẽ ra gã phải vui lắm, thế nhưng đột nhiên gã nghe thấy người cứu mình là Dương Thần, khuôn mặt gã bỗng sầm xuống.
Sau khi tìm hiểu nghe ngóng được chuyện đã xảy ra trong những ngày qua Dương Liệt liền nổi cơn thịnh nộ.
Cái tên Dương Thần này, thật không ngờ vẫn là người huynh trưởng mà từ nhỏ ta chưa từng gặp mặt? Đây là trò đùa gì đây?
Hóa ra Dương Thần lại chính là người mà từ nhỏ mẹ đã cho đi theo Bộ Tư Lệnh.
Dương Liệt vốn nghĩ rằng, sau khi mình tỉnh lại, người đầu tiên mà mình gặp sẽ là Quách Tuyết Hoa, người mà quan tâm tới mình nhất. Nhưng thật không ngờ rằng , ngay cả cái bóng của bà cũng không nhìn thấy. Đây chẳng khác gì một cú sốc mạnh với Dương Liệt.
Dương Phá Quân nhận được tin, sau khi biết Dương Liệt tỉnh lại tuy rất vui nhưng do cuộc tổng tuyển cử đang trong giai đoạn nước sôi lửa bỏng, ông cũng không thể tới hỏi han tình hình của Dương Liệt được. Ông chỉ có thể đánh điện báo Dương Công Minh đang ở Yến Kinh, và tất nhiên là cũng không thể bay tới chỗ của Dương Liệt ngay lập tức được.
Bởi vậy, Dương Liệt ở trong biệt viện của họ Thái mà trong lòng càng bực bội.
Một người vốn là niềm tự hào của gia đình như gã vậy mà thật không ngờ, lần đầu tiên thực hiện một nhiệm vụ quan trọng lại bị Dương Thần làm cho mất đi hoàn toàn cơ hội, thậm chí Dương Thần bỗng dưng lại trở thành con trưởng nhà họ Dương, cướp đoạt cả người mẹ mà vốn vẫn quan tâm đến gã.
Điều khiến cho Dương Liệt thêm thấy hổ thẹn chính là Dương Thần đã cứu mạng mình trở về.
Hơi ấm của lò sưởi lan ra khắp phòng. Tất cả các phòng đều ngập tràn hơi ấm. Thế nhưng Dương Liệt lại cảm thấy đôi chân của mình ở trong chăn đang lạnh tới thấu xương.
Ngọc Ki Tử cũng thấy đồ đệ của mình trong lòng đang rối ren, phức tạp, nhưng lão lại không nghĩ ra một giải pháp nào hay cả. Lão biết, cái việc này đối với người vốn đầy kiêu ngạo như Dương Liệt mà nói là một đòn đả kích quá lớn, trong một khoảng thời gian ngắn không thể nguôi ngoai được. Cho nên lão chỉ có thể đợi chờ cho đến sức khỏe của Dương Liệt hồi phục lại bình thường thì sẽ trở về Côn Luân. Tìm tới người bác Lăng Tử Hư của mình để xác nhận chuyện này. Lão không nghĩ đến chuyện sẽ ngừng việc cố gắng.
Dưới sự thay đổi lúc nóng lúc lạnh của lòng người, đêm 30 tết đầu tiên sau khi Dương Thần quayvề nước cuối cùng cũng đã tới.