Lâm Nhược Khê nói xong, chuẩn bị xuống núi thì cũng đã hơn nửa tiếng đồng hồ, Dương Thần không thấy sao cả, nhưng chiếc mũi và khuôn mặt Lâm Nhược Khê đều đã ửng hồng lên vì gió thổi.
Lúc xuống núi, Dương Thần lấy áo khoác lên người Lâm Nhược Khê.
Lâm Nhược Khê từ chối nhưng không thể đẩy Dương Thần ra được, trong lòng cô cảm thấy rất ấm áp, nhưng vẫn nhẹ nhàng nói:
- Không cần phải vậy đâu, đi một đoạn đường như thế này không có gì đáng lo cả.
- Đợi đến khi bị nhiễm lạnh rồi thì không kịp nữa, ngày mai là đêm giao thừa rồi, nếu em bị cảm sốt hay gì gì đó thì xui xẻo lắm.
Dương Thần nói.
Hai người xuống núi, trở về xe, Lâm Nhược Khê bỗng như nghĩ đến điều gì đó, cô nói:
- Trước kia anh có nói, Trinh Tú bắt đầu đi học lại rồi à?
- Đúng vậy!
Dương Thần không ngờ Lâm Nhược Khê lại hỏi chuyện này.
Lâm Nhược Khê lại hỏi:
- Cô bé đó vẫn sống một mình sao?
Dương Thần giật mình nói:
- Có phải em muốn đón Trinh Tú về nhà cùng ăn Tết không?
Lâm Nhược Khê do dự rồi gật đầu:
- Nếu cô bé đồng ý, tôi cảm thấy cô bé đó ăn Tết một mình cũng rất cô đơn, đón cô bé về nhà mình dù sao cũng thêm một người, thêm một chút náo nhiệt, mặc dù ngày mai mới là Tết nhưng có thể giúp đỡ nấu ăn chuẩn bị cái gì đó, tôi nghĩ cô bé sẽ rất thích.
- Em thật giống chị ruột của Trinh Tú, luôn nghĩ đến cô bé.
Dương Thần vui sướng nói.
Lâm Nhược Khê lắc đầu:
- Anh không hiểu đâu, Trinh Tú từng sống chung với bà nội, khi tôi biết nó thì nó vẫn là đứa bé với mái tóc thắt bím, tôi không có anh chị em nào, đối với tôi thì cô bé như là một đứa em gái nhỏ, nói chung là có chút tình cảm đặc biệt.
- Anh cũng không phản đối, giải thích nhiều như vậy để làm gì?
Dương Thần cười cười rồi khởi động xe.
Lâm Nhược Khê liếc hắn một cái, im lặng cởi áo khoác ra, gấp gọn rồi để ở sau xe.
Khi Dương Thần lái xe đến phòng trọ của Trinh Tú thì đúng lúc đó nhìn thấy Trinh Tú đang bưng một thùng giấy đi lên lầu.
Trinh Tú mặc một chiếc áo khoác màu cam nhạt, nhìn có vẻ đứng tuổi, chiếc kẹp đuôi ngựa giản dị, một khuôn mặt còn trẻ con có chút màu xám đen, trời lạnh nhưng mồ hôi ẩm ướt vẫn vương trên trán của cô.
- Cô bé, em bưng cái gì vậy?
Dương Thần xuống xe, bước đến phía trước mặt Trinh Tú, lấy thùng giấy từ trong tay Trinh Tú.
Trinh Tú vẫn đang nghĩ có ai đó cướp đồ của mình, nhìn rõ đó chính là Dương Thần, cô mới thở phào nhẹ nhõm, mỉm cười với hắn:
- Sao lại là anh Dương Thần nhỉ, không có gì đâu, chỉ là vài cuốn sách cũ dùng để ôn tập thôi.
Dương Thần vừa nhìn thấy, quả nhiên trong thùng là bộ sách tiếng Anh và khoa học tự nhiên, chắc hẳn là những cuốn sách giá rẻ mua từ chỗ nào đó, hắn cười nói:
- Cho dù có phải cố gắng ôn tập cũng không nên cần cố sức như vậy, sắp Tết rồi mà.
Sắc mặt Trinh Tú có chút ảm đạm, cô gượng cười:
- Không có việc gì đâu, chỉ là đón Tết mà thôi, đọc sách, làm chuyện gì đó cũng sẽ trôi qua thôi, em không để ý lắm.
- Em nói như vậy thì chị Nhược Khê của em sẽ đau lòng lắm đó, cô ấy luôn nghĩ tới em, cùng đến để đón em đến nhà bọn anh rồi cả nhà cùng nhau đón Tết ăn tất niên.
Dương Thần chỉ về hướng chiếc xe.
Trinh Tú có chút kinh ngạc và lo sợ, nhìn thấy nụ cười trên khuôn mặt của Lâm Nhược Khê, khi cô bước xuống xe, Trinh Tú bậm môi, nói không nên lời.
- Đi thôi! Tối nay hãy ở nhà của bọn anh, cùng nhau đón Tết, tốt hơn nhiều so với việc chỉ có một mình em.
Dương Thần nói:
- Đừng cố tỏ ra như vậy, cũng đâu phải là người ngoài.
Câu nói đó khiến Trinh Tú không thể thốt nên lời từ chối.
Trinh Tú biết nếu cự tuyệt nữa sẽ thật có lỗi với sự quan tâm của hai người họ, vì thế cô gật đầu:
- Em đem cất mấy cuốn sách đi rồi sẽ xuống dưới ngay.
Sau nửa tiếng đồng hồ Dương Thần lái xe về đến nhà, nhưng so với lúc đi thì trên xe đã có thêm một người phụ nữ.
Sau khi xuống xe, Lâm Nhược Khê quên không cầm lấy áo khoác của Dương Thần mà bước vào nhà.
Vừa bước vào phòng khách thì thấy ba người Quách Tuyết Hoa, vú Vương và Tuệ Lâm đang lột đậu hủ, vừa nói vừa cười, thấy Dương Thần dẫn Lâm Nhược Khê trở về, lại có thêm một cô gái trẻ xa lạ, họ cảm thấy tò mò.
Trinh Tú chú ý đến Quách Tuyết Hoa trước, nhiều năm ở trong cô nhi viện, mỗi ngày đều phải nhìn bức họa Quách Tuyết Hoa một lần, khiến cô không khỏi giật mình.
Lâm Nhược Khê giải thích:
- Dì Quách là mẹ của Dương Thần, hiện đang sống ở đây.
Trinh Tú “A” một tiếng.
- Bà Quách.... Bà là mẹ của anh Dương Thần sao?
Trinh Tú không ngờ lại có chuyện trùng hợp đến như vậy.
- Dương Thần, Nhược Khê à, cô gái xinh xắn này là con cái nhà ai?
Quách Tuyết Hoa cảm thấy ánh mắt của Trinh Tú có chút khiếp sợ khi nhìn vào mình, bà không khỏi cười hỏi.
Dương Thần nháy mắt ra hiệu cho Lâm Nhược Khê, việc này phải do cô giải thích.
Vì vậy Lâm Nhược Khê đã kể sơ lược về chuyện của Trinh Tú, Quách Tuyết Hoa mới sửng sốt, thì ra cô ấy là đứa bé từng sống ở cô nhi viện của bà, chỉ vì bà gặp rất nhiều cô nhi nên thực sự không nhớ được đứa nào với đứa nào.
- Nếu như có duyên như vậy thì hãy sống ở nhà chúng ta, không nhất định chỉ vì chuyện ăn Tết gì đó, không phải cháu cần ôn tập để thi đại học sao? Một mình vừa buôn bán vừa ôn tập làm sao có thể thi tốt được? Nếu không nửa năm tới cứ ở nhà chúng ta là được rồi, Lâm Nhược Khê và Dương Thần đều xem cháu là em gái, cháu cứ tự nhiên đi.
Lâm Nhược Khê giật mình, không nghĩ Quách Tuyết Hoa lại có lời đề nghị như vậy.
- À! Đúng rồi.
Quách Tuyết Hoa thấy chính mình đã lơ là ý kiến của Lâm Nhược Khê, dù sao cũng là nhà của cô:
- Nhược Khê à, mẹ nghĩ như vậy, nếu con thấy không tiện thì cũng không sao cả.
Lâm Nhược Khê tất nhiên không thấy bất tiện chút nào, cô cảm thấy hối hận vì không nghĩ đến chuyện này sớm hơn, cô lắc đầu nói:
- Không sao cả, con cảm thấy như vậy rất tốt.
Trinh Tú vội vàng lắc đầu:
- Như vậy không được... Em đã nhận được rất nhiều sự giúp đỡ rồi, làm sao còn có thể sống ở nhà chị Lâm Nhược Khê được.... Như vậy... Như vậy không tốt.
Dương Thần xoa đầu Trinh Tú nghĩ thầm: “Cho em ở thì em cứ ở đi, em muốn về cũng không có cửa đâu, anh sẽ không đưa em về”. Ngôi nhà này càng ngày càng có nhiều người, Tuệ Lâm đến, mẹ mình cũng đã về, bây giờ thêm cô em nuôi Trinh Tú cũng đã tới.
Đáng tiếc bản thân người đàn ông duy nhất vẫn phải sống ở “Ký túc xá nữ sinh”, chỉ có điều quy mô của ký túc xá này không quá khuếch trương mà thôi.
Với sự khuyên giải của mọi người, cuối cùng Trinh Tú cũng đành chịu thua nhưng muốn sống ở đây thì vẫn phải quay về căn phòng trọ của cô lấy hành lý và sách ôn, việc này tất nhiên Dương Thần đã giải quyết rồi.
Dương Thần đang tính đến sô-fa ngồi xem tivi thì Lâm Nhược Khê nói lớn:
- Áo khoác của anh để ở chỗ nào vậy?
Lúc này Dương Thần mới nhớ tới chiếc áo lúc nãy khoác lên người cô, hắn thuận miệng nói:
- Ném lại đây!
Lâm Nhược Khê có chút không hài lòng, chiếc áo này do cô mua tặng Dương Thần, sao có thể ném lung tung vậy, cô cảm thấy không vui chút nào.
- Đón lấy.
Lâm Nhược Khê ném chiếc áo khoác về phía Dương Thần.
Trong lúc ném đi, một chuỗi dây nhỏ trong suốt từ túi áo rơi xuống nền nhà vang
lên một tiếng “tinh”.
Mọi người giật mình nhìn thấy chiếc vòng cổ hình trăng lưỡi liềm.
Tuệ Lâm ở gần đó, ngồi xổm nhặt nó lên nhìn rồi “ô” một tiếng:
- Chiếc vòng thật đẹp, nó làm bằng bạch kim à?
Lâm Nhược Khê mới để ý đến thứ này, nó hình trăng lưỡi liềm, được chế tác tinh xảo, trông khá đơn giản, đường cong vô cùng mềm mại, nhất định là một sản phẩm có giá trị, hơn nữa được làm bằng bạch kim, cũng rất thượng hạng.
Vừa nghĩ tới thấy việc Dương Thần bỏ nó vào túi áo, sẽ không thể là đồ hắn đeo, chẳng lẽ... Là món quà hắn muốn đem tặng người phụ nữ nào à?
Là cho chính mình sao? Mặt Lâm Nhược Khê đỏ ửng nhưng nghĩ lại cũng không
đúng, quà của mình không phải chỉ có “búp bê sủi cảo sao” thôi sao?
Lâm Nhược Khê nhìn về phía Dương Thần.
Dương Thần ồ lên một tiếng:
- Là Trinh Tú tặng anh, anh để trong người, may mà không bị hỏng.
Trinh Tú thấy Dương Thần thực sự mang nó theo người, cô cảm thấy vô cùng vui sướng mà nở nụ cười.
Trinh Tú tặng cho Dương Thần chiếc vòng cổ bằng bạc?
Bản thân Trinh Tú sống vất vả như thế, vậy mà còn tặng Dương Thần vòng cổ bằng bạc sao?
Tình huống này, người phụ nữ khác chắc chắn sẽ không nghĩ nhiều, chỉ nghĩ cảm tình giữa Dương Thần và Trinh Tú khá tốt, nhưng Lâm Nhược Khê từng nhìn thấy Dương Thần có biểu hiện mờ ám với nhiều phụ nữ khác.
Ngày thường bản thân không thèm nghĩ tới, nhưng hôm nay, ngay cả Trinh Tú – người cô xem như em gái, mới mười tám tuổi đầu, không lẽ lại có gì đó với tên kia?
Không kiềm chế được, chút lạnh lẽo xuất hiện trong đôi mắt của Lâm Nhược Khê, cô nhìn Dương Thần bằng ánh mắt không tốt.
Dương Thần cảm thấy lạnh sống lưng, mới để ý Lâm Nhược Khê nhìn mình bằng cặp mắt căm giận và không hài lòng, hắn mới hiểu ra người phụ nữ này đang nghĩ gì, đành cười khổ và nói:
- Bảo bối à, em đừng nghĩ lung tung nữa, đây chỉ là món quà lưu niệm Trinh Tú tặng anh vì đã giúp đỡ cô ấy thôi, không như em nghĩ đâu, anh không có gì với Trinh Tú cả.
Lâm Nhược Khê kinh ngạc nhưng khuôn mặt lại đỏ lên, luống cuống quay người đi, vừa đi lên lầu trên vừa nói:
- Ai thèm quan tâm anh có chuyện gì.
Những người còn lại có chút xấu hổ, mới hiểu ý tứ trong câu nói của cặp vợ chồng này.
Trinh Tú ngượng ngùng, xấu hổ nhìn Dương Thần.
Tuệ Lâm và vú Vương đều cười, chỉ có Quách Tuyết Hoa là đã nghe ra được ý khác.
Ý Dương Thần là “thật không có gì
“, ý nghĩa trong câu nói đó chẳng phải là nói có cái gì đó với cô Trinh Tú ở bên ngoài đó sao?
Tuy rằng hơn mười năm không gặp nhưng bằng máu mủ tình thâm, Quách Tuyết Hoa vẫn nhanh chóng phát hiện tình cảm đặc biệt của con trai mình, lại nghĩ tới bức tường kỳ lạ ngăn cách Lâm Nhược Khê và Dương Thần, bà không khỏi suy nghĩ, không lẽ... con mình là một củ cải lớn sao?
Nói vậy, Lâm Nhược Khê vẫn lạnh nhạt với Dương Thần, không ở chung phòng với hắn, là vì còn có ý khác rồi.