Văn Thao dường như có thể nhìn thấy, phía sau người đàn ông này vẫn luôn có một cái đầu thật lớn giống như mãnh thú trong dãy núi, bụng đói kêu vang đang nhìn chính mình, đôi mắt hung tàn kia đã nhanh chóng muốn nuốt luôn mình!
Lốc xoáy năng lượng phản vật chất sau khi bị cưỡng ép khống chế được, Văn Thao ổn định thân hình, nhưng đỉnh lớn này lại truyền đến lực hút mãnh liệt, lại gọi gã ở giữa không trung bước đi khó khăn!
- Chết tiệt… đây rốt cuộc là quái vật gì…
Văn Thao cả người run rẩy, cảm thấy một loại cảm giác sợ hãi khó có thể kháng cự được.
Gã rõ ràng có thể cảm nhận được, nếu như bị mãnh thú này ăn hết, bản thân chắc chắn không còn nửa đường sống!
Dương Thần tiếp tục nện bước chân hướng từng tấc từng tấc một về phía gã.
Mỗi một bước đều giống như đạp vào trong lòng Văn Thao, giẫm phải nhịp trống nặng nề, kích động uy dương!
- Có lẽ mày nói không sai, thế giới này có quá nhiều bất công, mày đáng được thông cảm, mày đáng được bi thương, đáng được thương xót… Nhưng trong mắt tao, mày càng ghê tởm, càng buồn cười hơn!
- Mày nói tham quan hại cuộc đời mày, vậy mày vì sao lại có ý đồ biến thành Ninh Quang Diệu để đến thay đổi tất cả. Mày nói La Thúy San là một người phụ nữ khổ, vậy vì sao mày còn muốn lợi dụng cô ta rồi vứt đi như đôi giày? Mày tại sao không thật lòng yêu cô ta, tại sao không đi cứu cô ta?
- Mày nói Hồng Mông và Chư Thần nhìn sinh linh thiên hạ như chó rơm, vậy mày vì đạt được mục đích mà tàn sát nhân sinh, thậm chí muốn ồn ào ra binh động võ, máu chảy thành sông, nhân từ ở đâu ra?
- Mày nói không sai, Dương Thần này quả thật không mạnh… Tao có thương xót, có nhát gan, có vướng bận, có ràng buộc…
- Tao sẽ có tư lợi, không có hoành đồ đại chí, càng không thể thay đổi nguyện vọng vĩ đại của thế giới này…
Nói tới đây, Dương Thần cách Văn Thao chưa đầy ba thước.
Thú ảnh hỗn độn phía sau Dương Thần giống như sóng thần, bất cứ lúc nào cũng có thể nuốt hết Văn Thao!
Thanh âm của Dương Thần giống như sóng lớn, mênh mông mãnh liệt!
- Nhưng!! Tao chưa bao giờ lùi bước, chưa bao giờ phủ nhận, càng không bao giờ mưu toan che dấu yếu điểm của mình! Dối trá của mình! Ích kỷ của mình!
- Tao chính là tao, là Dương Thần lúc trước đứng trước mặt Văn Thao què, là Dương Thần hiện tại đang đứng trước mặt kẻ nhát gan Văn Thao, đều là tao!!
- Mày thì sao? Mày căn bản không dám dùng bản thân mình để đối mặt với thế giới tàn khốc này!
- Mày chỉ là người tránh phía sau đủ loại người, mượn danh nghĩa người khác, tự mình đeo lên một cái mặt nạ thằng hề!!
- Dùng sự hèn mọn và đáng thương của mình, lại cố gắng phủ nhận tín ngưỡng bị bóp méo để dỗ dành sự bất lực vô căn cứ của mình!
- Chính là một người tự ti, là tên tiểu tử miệng nói toàn lời lẽ nhảm nhí, đến bây giờ còn giấu mình bên trong thân thể người khác, không dám gặp kẻ đáng thương, nhát gan mỗi ngày. Mày, dựa vào cái gì mà đấu với tao?
Sắc mặt Văn Thao trắng bệch, không ngừng lắc đầu,
- Không… không phải… tao không phải như vậy… mày nói bậy!
- Có phải hay không cũng không sao, bởi vì hôm nay tao muốn liều mạng với mày.
Hai tròng mắt Dương Thần chợt lóe lên hào quang mãnh liệt, khí thế hung ác của Hỗn Độn đỉnh tuy rằng hung hăng ngang ngược, nhưng coi như ở trong phạm vi khống chế được.
Vung tay lên, Hỗn Độn đỉnh kia mở ra miệng to như chậu máu, điên cuồng triển khai lực hút đối với Văn Thao!
Hỗn Độn này vốn là thứ ăn sạch vạn vật, chẳng sợ năng lượng phản vật chất kia là năng lượng trái với thiên địa, nhưng cũng khó thoát khỏi phạm vi của Hỗn Độn lực, đương nhiên cũng không thể nào trốn thoát!
Văn Thao ý thức được tình huống không ổn, bất chấp trong lòng hoảng loạn và không cam lòng, đem toàn lực phát ra năng lượng phản vật chất khổng lồ, thử trốn chạy về hướng Tây Nam!
Nhưng Hỗn Độn đỉnh không dễ đối phó như vậy, Dương Thần một lần nữa thúc dục, Hỗn Độn đỉnh lại một lần nữa gia tăng lực độ cắn nuốt!
Bên trong tiếng gào thét của cự thú, thân hình Văn Thao giương nanh vuốt bắt đầu dần dần vô lực, cục diện giằng co dần dần nghiêng về phía Dương Thần…
Nhưng đúng vào lúc này, Dương Thần cảm thấy đầu mình một trận kịch liệt đau đớn.
- HỪ!
Khó chịu hừ một tiếng, Dương Thần cảm thấy một lượng thú tính loạn lưu, ý đồ xâm chiếm đầu óc chính mình!
Hỗn Độn quả nhiên vẫn chưa từ bỏ ý định, vừa mới phóng ra một lức mạnh dũng mãnh liền có ý đồ thừa cơ cắn trả!
Dương Thần khẩn trương chuyển động “Vãng niệm diễn sinh kinh” rồi tiến hành áp chế, nhưng cũng chính sơ sẩy trong chớp nhoáng này đã cho Văn Thao cơ hội!
Văn Thao tuy rằng buồn bực vì sao lại như vậy, chiến ý cũng đã vỡ, thầm nghĩ liều mạng chạy trốn, nào dám quay đầu lại nghĩ nhiều?
Trong lúc nhất thời, Văn Thao đem toàn lực thi triển năng lượng phản vật chất, ý muốn sinh tồn mãnh liệt khiến gã rốt cuộc đã tránh thoát trói buộc của Hỗn Độn đỉnh!
Nhưng gã lại hết sức hăng hái chạy trốn, Dương Thần ổn định lại mãnh thú càn rỡ trong óc, lại một lần nữa phát động thần uy Hỗn Độn đỉnh!
- Chạy đi đâu!
Dương Thần nổi giận gầm lên một tiếng, chiếc cổ lớn của đỉnh giống như một cái lồng ghê gớm lóe ra máu tanh, ầm ầm xé rách bóng dáng Văn Thao…
Đột nhiên!
Một đạo năng lượng màu xám bạc từ thân thể Dương Liệt bắn ra!
Thi thể Dương Liệt đã chết đang bị Hỗn Độn đỉnh hút vào, trong nháy mắt liền bị phân giải thôn tính!
Văn Thao rốt cục ý thức được, không mang theo bất cứ trói buộc gì, chạy trốn dưới hình thức năng lượng thể đơn độc mới có đường sống, cho nên cắn răng buông tha thể xác đã bị chiếm này!
Dương Thần nhất thời không kịp phản ứng, dù sao thi thể Dương Liệt bị cắt nuốt vẫn còn chút biến hóa trong lòng, nhưng sau khi lấy lại tinh thần liền hô to, mắc mưu!
Người này lại vẫn chơi trò kim thiền thoát xác, thừa lúc bản thân nhất thời chậm chạp chạy mất hút!
Nhưng Dương Thần nào có thể buông tha cho tên đầu sỏ gây chuyện này, cho dù chạy thoát nhưng thần thức lại có thể tìm thấy tung tích gã.
Chùm tia sáng năng lượng phản vật chất kia cho dù nhanh hơn nữa cũng không đến nỗi Dương Thần không đuổi kịp nổi.
Không chút do dự, Dương Thần thu lại Hỗn Độn đỉnh, cũng hóa thành một đạo lưu quang gắt gao đuổi theo!
Trời đêm mênh mông, băng gió phả vào mặt.
Văn Thao sợ hãi ý thức được tình huống không ổn, tốc độ của mình không đủ để trốn thoát, nếu như muốn thoát khỏi Dương Thần thì phải nghĩ ra biện pháp khác.
Biện pháp tốt nhất chính là lấy cái gì đó để uy hiếp khiến Dương Thần ngoan ngoãn bỏ đi, nhưng mình vừa chạy đã bỏ xa địa khu Yến Kinh, từ đâu có thể tìm được người có thể uy hiếp hắn?
Bỗng nhiên! Trong đầu Văn Thao chợt lóe lên tà quang, theo phương hướng bản thân tùy ý chạy trốn nhớ tới người đàn ông ở xa phía Tây Nam Hoa Hạ, không phải vừa hay có thể làm con tin?
Dù sao cũng thôn tính được Dương Liệt, cướp lấy phần nhiều trong trí nhớ của Dương Liệt, Văn Thao bật người tập trung vào mục tiêu!
Không quá vài phút, Văn Thao đã điên cuồng bay đến không gian tỉnh Xuyên!
Nơi xa, chính là Nga Mi tú giáp thiên hạ!
Từ xa nhìn lại, hai ngọn núi mờ mịt nguy nga giống như họa mi.
Vác núi dốc đứng hiểm trở, quái thạch lởm chởm khí thế hùng vĩ ngang trời xuất thế.
Mặc dù là ban đêm, mây mù lại dày đặc, mưa buị bay bay, mây mù tràn ngập trong núi, biến hóa hàng nghìn hàng vạn, đem núi Nga Mi nổi bật lên với dáng vẻ thướt tha mềm mại.
Mắt thấy bóng dáng Văn Thao không ngờ buông thẳng xuống, thần kinh Dương Thần cũng một trận căng thẳng!
Đây là Nga Mi? Thục Sơn?
Không cần nghĩ nhiều Dương Thần cũng có thể biết tên què điên cuồng này muốn làm gì.
Y nhất định sau khi cướp được trí nhớ của Dương Liệt đã biết đến Như Hà dừng chân ở phái Thục Sơn phía sâu sau núi Nga Mi, chỗ ấy tuy bí mật, nhưng đối với người có khả năng phi thiên độn địa mà nói, cũng khó tiến vào.
Mà ở nơi đó, Tuệ Lâm chính bởi vì đau lòng, cùng các sư đệ sư muội của mình thanh tu!
Gã sẽ xuống tay với Tuệ Lâm?
Dương Thần nghĩ một chút, lại đổ thêm dầu vào lửa, giống như ma điên hai mắt bốc lửa.
Mình đã khiến cô gái đơn thuần lương thiện kia mất đi nhiều thứ, lại hại cô lẻ loi chạy đến Thục Sơn làm bạn với thanh đèn, lần này nếu như lại để tai họa kia đả thương cô, bản thân thật sự là không bằng heo chó!
Thục Sơn không phải chỉ có ngọn núi Nga Mi là cao nhất, vẫn còn các ngọn núi lớn thay tên đổi họ ở tỉnh Xuyên.
Theo lời nói của Vân Miểu sư thái, tổ sư Thục Sơn cũng có không ít người kinh tài tuyệt diễm, sáng lập ra môn phái ít nhất mấy ngàn năm, nếu không có đệ tử cận đại sa sút thì tất nhiên sẽ dùng trận pháp hộ núi để ẩn núp.
Nhưng hiện giờ, phái Thục Sơn cũng là ở một nơi bí mật sau núi, dựa vào quan hệ của chính phủ để phong tỏa thông lộ với đám người thế tục, mới có thể khiến cho hiếm ai biết.
Dưới bầu trời đêm, mây mù tản ra.
Trong phái Thục Sơn thanh tịch, nhà đá phong cách cổ xưa đỉnh đen tường xanh, các đình đài lầu các ngói đỏ chỉnh tế sắp xếp phân bố, mơ hồ vây thành trận hình Thái Cực Âm Dương.
Mà ở trong môn phái, một tòa tháp Bát Quái cao mấy chục thước màu đen xám bén nhọn, như đã trải qua lễ rửa tội mấy ngàn năm, không giận mà uy, sừng sững không ngã.
Giờ khắc này, trong đại điện của một tòa nhà trung tâm phần sau núi, bốn người mặc quần áo giản dị, đội mũ ni cô đang yên lặng tụng kinh.
Mưa lạnh trong núi kéo dài dường như rất phù hợp với tâm tình điềm nhiên của bốn nữ tăng.
Chính tại lúc này, một đạo lưu quang màu xám bạc ầm ầm chợt lóe lên, lao thẳng vào nữ ni cô đứng đầu trên đại điện!