Văn Thao hò hét khản cả tiếng, giống như phải là phải lay động trời đất này, tuyên truyền giác ngộ!
Tiếng hét ra giống như khí dâng trào đọng lại trong lồng ngực vài vạn năm, ối chao khiếp người!
Trên bầu trời gió thổi tiêu điều, sao sáng lấm tấm, trời cao mênh mông, thân ảnh của hai người mờ ảo ngưng lập.
Giờ khắc này, sự im lặng đặc biết khiến người khác phát run.
Trầm mặc hồi lâu, Dương Thần vẫn không chút biểu tình mới thở dài một hơi, sau khi cúi đầu cười khẽ thì lắc lắc đầu.
- Có lẽ tao nói mày là người điên chưa đủ, mày không chỉ là một kẻ điên mà còn là tên nhát gan…
Đúng vào lúc hào khí ngất trời, Văn Thao nghe lời nói như vậy thì hận không thể xé nát Dương Thần!
- Mày nói tao nhát gan! Ha ha, mày có phải trời vừa tối đã bắt đầu nằm mơ rồi không?
Văn Thao cười nhạo nói.
Dương Thần cũng không giải thích, tay hắn lại lần nữa dấy lên Nghiệp hỏa màu máu hừng hực,
- Tốc chiến tốc thắng đi, lúc đầu là tao cho mày cơ duyên đi đến ngày hôm nay, nhân quả báo ứng, rước lấy mọi chuyện hôm nay, để tao chấm dứt.
- Mày cho rằng, băng vừa lửa của mày có thể gây tổn thương cho tao?
Văn Thao khinh thường nói.
- Không đấu rõ ràng một trận, làm sao biết?
Dương Thần không nói thêm lời, thúc dụng sức mạnh thiên địa của Thiên quân bôn đằng hướng về phía Văn Thao thổi đi!
Một tay dấy lên Nghiệp hỏa, tay kia lại dâng lên một tầng Minh thủy màu xanh đen quanh quẩn, thế như chẻ tre xông về phía Văn Thao!
Vài vòng lửa Nghiệp hỏa gào thét quấn vòng quanh thân Dương Thần đồng thời gào về hướng Văn Thao, Minh thủy còn lại hóa thành giao long trong biển, phá không vây kín!
Băng hỏa lưỡng trọng thiên điên cuồng tấn công, đem nửa bầu trời nhuộm thành một màu đỏ lam cùng với cảnh quan tráng lệ!
Tảng linh khí lớn hình thành rung động tầng mây, âm thanh trầm đục như vô số đầu đạn hạt nhân trên không trung không ngừng bùng nổ!
Không trung từng khúc vỡ tung, giống như bất cứ lúc nào đều có thể hình thành khe nứt thời không, nuốt người vào đó
Cảnh đẹp tráng lệ, cũng là lao tù không trung trí mạng!
Một lượng Cửu thiên thần lôi Độ khiếp sơ kỳ uy áp, khiến Ninh Chính Thuần ở một bên xem cuộc chiến kinh hoảng trợn mắt!
Anh ta thậm chí không dám tưởng tượng, nếu hơn mười đạo đỏ lam kia lần lượt thay đổi, đụng vào thân thể chính mình sẽ là cái chết như nào!
Tu vi của người trẻ tuổi kia vượt xa sự mong đợi của anh ta, nghĩ đến trước đây đối đầu với anh ta liền cảm thấy một trận hoảng sợ!
Coi như cao thủ đứng đầu trong gia tộc tới cũng chưa chắc có thể chống đỡ được! Công pháp biến thái của hắn rốt cuộc là học được ở nơi nào, trẻ tuổi như vậy lại có thể có được thành tựu này?
Nhưng! Dương Thần lại không cảm giác được thế công hung mãnh của mình, có thật sự sinh ra hiệu quả gì.
Chỉ thấy vô số thiên hỏa và huyền thủy sau khi khiến thân thể Văn Thao tách rời rồi vỡ vụn, vẫn như cũ không thể cản trở được vô số năng lượng phản vật chất trên không trung toán loạn tuôn ra.
Năng lượng của phản vật chất đó căn bản diệt cũng không hết, vô cùng no đủ, vô cùng vô số, lặp đi lặp lại ngưng tụ và phân tán!
Dương Thần biết rằng, tu vi khi xưa của hắn không bằng bây giờ, nếu hiện tại gặp được Nghiên Bất Vấn lúc đó, nhất định có thể dùng thiên hỏa và huyền thủy để nghiền nát giết chết trong nháy mắt!
Nhưng Văn Thao trước mắt, lại có sức mạnh mạnh hơn đối với lực lượng thiên địa, hồn nhiên không sợ!
Có lẽ nguyên nhân đều không phải là tu sĩ, Nghiệp hỏa loại thiên hỏa này có lực sát thương cực kỳ lớn đối với hồn phách, lại không có ảnh hưởng gì đối với Văn Thao?
Ánh sáng tiêu tan, thân thể Văn Thao lại một lần nữa ngưng tụ, thân thể Dương Liệt lại một lần nữa hiện lên!
- Ha ha, rượu mời không uống lại thích uống rượu phạt, một khi mày đã khăng khăng một mực như vậy thì tao phải thổi quyét chướng ngại vật! Mày không chết, lòng tao khó có thể bình an! Xem ra thủ đoạn của mày cũng dùng xong rồi, hiện tại tao liền cho mày biết thực lực thật sự của tao!
Tiếng nói của Văn Thao vừa dứt, cả người hóa thành thể năng lượng, sau một trận bành trướng kịch liệt lại ngưng kết vào cùng một chỗ, lại một trận vặn móp méo dần dần kéo dài ra…
Trong nháy mắt, không đợi Dương Thần kịp phản ứng, ở giữa không trung tạo thành một chỗ trống lốc xoáy!
Dương Thần tính mượn sức mạnh của thiên địa nhưng lại phát hiện, đã uổng phí!
Dường như toàn bộ thế giới trong nháy mắt biến thành trạng thái chân không, tất cả linh khí đều không tồn tại, trong cơ thể mình ngoại trừ Vãng niệm diễn sinh kinh vẫn còn đang chuyển động, thì không thể mượn dùng sức mạnh vô cùng vô tận của thiên địa đến ngăn địch được nữa!
Càng làm cho Dương Thần kinh hãi chính là, thân thể của bản thân không ngờ không còn nghe sai khiến nữa, bắt đầu bị hút vào lốc xoáy kia!
Mặc cho Dương Thần thôi thúc như nào, cơ thể vốn có sức mạnh thiên địa cũng không thể thoát khỏi trói buộc, loại lực hút này lớn như lỗ đen trong vũ trụ!
- Không tác dụng đâu! Dương Thần! Năng lượng phản vật chất của tao đã trải qua sự lột xác, tiến hóa đến mức độ mày hoàn toàn không thể giải thích!
- Mày nghĩ với thực lực khi đó của Nghiêm Bất Vấn, tao sẽ tới đây mạo hiểm? Chẳng lẽ đến trước mặt mày tìm cái chết?
- Tao của bây giờ, mạnh hơn so với Nghiêm Bất Vấn không biết bao nhiêu lần! Lốc xoáy năng lượng phản vật chất này, sẽ mượn kẽ nứt của không gian dị dạng và không gian song song, khiến cả linh hồn của ngươi hoàn toàn dập nát!
- Dù mày có được thần cách có thể luân hồi, nhưng dưới tình huống linh hồn bị tao khống chế, mày chỉ có thể chờ chết!
- Nếu tao không ăn được mày, không dùng được mày, thì sẽ phá hủy mày!!
Bên trong lốc xoáy màu xám bạc, khuôn mặt Dương Thần bắt đầu vặn vẹo, lôi kéo, dùng hết khí lực để ổn định thân hình mình. Nhưng tốc độ lốc xoáy năng lượng phản vật chất kia vẫn như cũ, giống như tằm ăn rỗi ăn mòn sức mạnh thiên địa của chính mình!
Dương Thần thậm chí có thể tưởng tượng, nếu như mình không thể kết nối với thiên địa, tiếp tục bị cắn nuốt như vậy, không mất bao nhiêu thời gian nữa, thân thể của mình sẽ như hình thức năng lượng, bị phân giải triệt để!
Một loại tình trạng không hề chống đỡ cảm xúc khiến Dương Thần vừa tức giận vừa cảm thấy kinh hãi!
Bản thân không ngờ lại sơ suất, vốn tưởng chỉ cần không phải đối mặt với cao thủ đứng đầu trong Huyễn Cảnh thì bản thân có được thực lực tuyệt đối. Thật không ngờ, lần đầu tiên giao phong chính diện với Văn Thao đã cường hãn như vậy!
Ngay cả gã cũng có thể thoát thai hoán cốt, chỉ sợ thật sự muốn liều chết với cao thủ bên trong Huyễn cảnh, khó càng thêm khó!
Mắt thấy chính mình đang rơi xuống chỉ sợ sẽ vô lực hồi thiên, nội tâm Dương Thần giãy dụa, chẳng lẽ lại phải bất đắc dĩ sử dụng Hỗn Độn đỉnh?
Nếu quái vật không khống chế được, ngược lại khống chế chính mình, chẳng sợ một chốc nữa thật sẽ không biết sẽ làm ra loại chuyện gì…
Chính trong lúc nội tâm Dương Thần giằng co, Văn Thao hóa thành thể năng lượng cũng không ngừng cười hô hố!
Người đàn ông cảm thấy cầm chắc được thắng lợi, khinh miệt thì thầm:
- Dương Thần, mày thắng nhiều người như vậy, thế thì đã sao… Cuối cùng không phải là thua bởi tay tao sao?
- Mày có biết tại sao mày phải bại bởi tay tao không? Trước khi chết tao cho mày biết, mày tồn tại quá nhiều điểm yếu đuối mới có thể có ràng buộc…
- Thế giới chính là một khu rừng rậm cá lớn nuốt cá bé, cao thủ thật sự chỉ biết dùng bản năng của động vật mới để bản thân mình sống sót được càng tốt hơn.
- Hy sinh lợi ích của bản thân để người khác sống tốt thì chính là ý tưởng ngu xuẩn đến cực điểm!
- Sợ đầu sợ đuôi, khiếp ý, ràng buộc, thương xót, yếu đuối… tất cả đều khiến mày chết trong tay tao!
- Tao vốn tưởng mày sẽ không giống bình thường, nhưng xem ra mày làm kẻ mạnh, còn không đủ tư cách!! Làm đối thủ của tao, càng không có tư cách!!
Trong tiếng cười điên dại, Văn Thao lại một lần nữa gia tăng tốc độ lưu động của năng lượng phản vật chất, lốc xoáy giống như biết thành một vòi rồng, mắt thấy sẽ đem toàn bộ phạm vi 10km bao trùm lấy!
Ninh Chính Thuần trên mặt đất thấy không đúng, bất chấp tất cả hóa thành một đạo bạch quang mang theo Ninh Quang Diệu rời khỏi hiện trường.
Văn Thao chuyên tâm đối phó Dương Thần, cũng không phân tâm để ý tới, dù sao đuổi giết hai người này dễ dàng hơn rất nhiều so với giết chết Dương Thần!
Sức mạnh thiên địa chống đỡ trên người Dương Thần càng ngày càng loãng, dần dần sẽ tan vỡ.
Mắt thấy thắng lợi đang ở trước mắt, Văn Thao muốn toàn lực thi triển một thế công cuối cùng, bỗng có một tia cảnh giác!
Đột nhiên!
Một cặp mắt thật lớn màu đỏ tươi từ trong trung tâm lốc xoáy kia thoáng hiện!
Theo sát sau là một thú ảnh khàn đục màu xám triển khai hai đôi cánh bằng thịt, phát ra tiếng gầm gừ đinh tai nhức góc, từ giữa tàn sát bừa bãi mà ra!
- Đây… đây là cái gì?
Văn Thao trong lúc khiếp sợ cảm thấy lốc xoáy năng lượng phản vật chất của mình không có cách nào tiếp tục cắn nuốt Dương Thần nữa, ngược lại bị một lực hút to lớn đến tột đỉnh bắt đầu không ngừng hút vào trong!!
Thật giống như vốn đuổi theo dồn sức đánh một con dã thú, đột nhiên đảo mắt, tình thế đột biến, chính mình bị dã thú đuổi theo, còn bị đuổi theo cắn thịt!
Một tiếng gầm điên cuồng rống giận của Dương Thần truyền ra trong thời khắc này, sau đó là hai mắt đỏ sẫm của hắn giống như một pho tượng Chiến thần Địa ngục. Một cánh tay tráng kiện vác lên Hỗn Độn đỉnh giống như một sườn núi nhỏ, vững như núi Thái Sơn đứng bất động ở trung tâm lốc xoáy.
- Mày nói ai… không có tư cách?
Dương Thần hỏi lại, âm thanh từng chữ một trầm thấp u lãnh.