Trong một khu rừng xanh hóa không bóng người cách bệnh viện quân khu mấy dặm, sợi tơ màu xám từ dưới đất trồi lên.
Những sợi tơ này, dần dần hội tụ lại một chỗ, sau khi rơi xuống mặt đất, nhanh chóng hòa hợp, phồng lên, dần dần đắp nặn nên một hình người!
Chưa đến chốc lát, Dương Liệt thân người mặc quân phục, sắc mặt cười tà dị, đã đột ngột xuất hiện trong rừng.
Dương Liệt lắc lư đầu, vặn vẹo cơ thể, xương toàn thân kêu “ken két”.
Dường như sau khi đã điều chỉnh cơ thể, Dương Liệt tùy tiện ra khỏi cánh rừng.
- Ha ha…
Tiếng cười quyến rũ từ phía sau cánh rừng truyền đến, một chiếc Porsche 911 màu đỏ lửa, La Thúy San đeo một cặp kính râm Gucci đường vân hoa văn to, đôi môi đỏ mọng khẽ mở nói:
- Ăn thịt người thú vị đấy chứ, sao anh lại thay đổi trở lại?
Dương Liệt mở cửa chậm rì rì ngồi vào ghế lái phụ:
- Cơ thể của Lương Chấn, để người của Lương Gia đến nhận xác, để lại cho bọn họ rồi.
- Thật đáng tiếc, bị hủy rồi sao?
La Thúy San tiếc nuối nói:
- Kỳ thực tôi thấy cơ thể đó tương đối tốt, trắng trẻo.
Dương Liệt chìa bàn tay, ngón tay nựng cằm dưới của người phụ nữ:
- Sao? Thích gã bảnh bao nào? Có cần tôi ăn hộ không? Để anh ta ngày ngày ở bên cạnh cô?
La Thúy San thè ra cái lưỡi đỏ, liếm liếm ngón tay Dương Liệt, dưới kính râm, đôi mắt quyến rũ như tơ:
- Không cần nữa, đã bị anh ăn rồi, gã bảnh bao đã thành người chết rồi, nhưng tôi vẫn phải sống.
- Hừ, con chó cái.
Dương Liệt cười nhạo một tiếng:
- Cô muốn tìm đàn ông tôi không quản, nhưng tốt nhất cô đừng bỏ lỡ công việc chính.
- Yên tâm đi, tất cả đều đã được chuẩn bị thỏa đáng, chỉ đợi cá cắn câu thôi.
Khóe miệng La Thúy San vẽ lên một đường cong vểnh vểnh.
…
Vườn bách thú ngoại ô phía nam Yến Kinh, cách nội thành ước chừng gần hai giờ xe chạy.
Mặc dù vào mùa đông, cũng may ánh mặt trời rực rỡ, buổi chiều tới nơi, vừa lúc ánh nắng chiếu ấm áp, vừa may đến một nơi đẹp.
Mặc dù sau khi giết người ở Lý gia, trên người trên tay đều dính không ít máu loãng, nhưng điều này lại không ảnh hưởng tới Dương Thần, dùng lực thiên địa tùy ý phân giải một chút, quần áo liền rực rỡ hẳn lên.
Sau khi Dương Thần mua xong vé cho một gia đình ba người, cùng với Lâm Nhược Khê dắt tay Lam Lam, vào khu vườn.
Lâm Nhược Khê để tránh chói mắt, còn đặc biệt đeo một cặp kính râm, tuy nhiên vừa nhìn thấy, ngược lại có vẻ tướng mạo và khí chất của Dương Thần, cực kì không tương xứng với hai mẹ con.
Có ý như tên tiểu tử ở một thị trấn nhỏ ở nông thôn, cưới một cô vợ trẻ thời thượng trong nội thành.
Vì đúng dịp nghỉ đông, trong vườn bách thú, những du khách là phụ huynh dẫn con nhỏ đến tham quan rất nhiều.
- Cha, Lam Lam muốn xem voi!
Bước đi lanh lợi, cô bé tiểu mập đã gấp gáp không thể đợi hơn.
- Biết rồi, không phải mình đang đi sao?
Dương Thần nhìn vào đám người chen chúc, dứt khoát một tay ôm lấy Lam Lam, để đứa bé cưỡi lên cổ mình.
Lam Lam hào hứng ôm lấy đầu ba, cảm giác cưỡi ngựa làm cô bé có chút đắc ý, vẻ hưng phấn trên khuôn mặt non nớt mập mạp.
Lâm Nhược Khê bất đắc dĩ nói:
- Anh chiều con bé như vậy, về sau nó sẽ rất khó dạy.
- Không phải từng nói con gái phải nuôi dưỡng nhiều sao? Hơn nữa đưa con đi chơi, cưỡi cổ cha thì có sao?
Dương Thần nói, nắm lấy bắp chân béo ục ục của Lam Lam, dùng miệng nhẹ nhàng cắn, chọc cho Lam Lam cười vui một trận.
Tìm bản đồ, khi đến quầy voi, lại phát hiện bên ngoài lan can, rải rác rất ít người, mà trong khu hoạt động của voi, đến nửa bóng dáng cũng không có.
Dương Thần tản thần thức để cảm nhận, mới phát hiện, xung quanh đích xác là một con voi cũng không có.
Khuôn mặt nhỏ nhắn của Lam Lam phồng lên, trong mắt tràn đầy sự thất vọng:
- Voi đâu rồi? Không có voi.
Dương Thần nhìn xung quanh, vừa lúc thấy một người chăn nuôi của vườn bách thú, liền hỏi thăm, mới biết được, bởi vì mùa đông của Yến Kinh rét lạnh, toàn bộ voi được chuyển đến nơi ấm áp qua mùa đông.
Trong sự tiếc nuối, Dương Thần đành cười với con gái:
- Lam Lam, mùa đông ở đây không có voi, nhưng ở đây có gấu bắc cực, còn có con hổ lớn, có muốn đi xem không?
Lam Lam chu môi ủy khuất:
- Tại sao mùa đông lại không có voi?
- Vừa rồi không phải chú ấy đã nói sao, voi sợ lạnh, đến phương nam sống qua mùa đông rồi.
Lâm Nhược Khê xoa xoa cái miệng nhỏ nhắn cong lên của con gái.
Lam Lam nghi ngờ nói:
- Vậy các chú ở trong vườn bách thú không để cho voi mặc quần áo sao?
Dương Thần và Lâm Nhược Khê hơi nhức đầu, đứa bé này thực sự vấn đề gì cũng muốn biết hết.
- Voi không thích mặc quần áo.
Dương Thần thuận miệng bịa vài câu chuyện, nhưng tò mò hỏi:
- Lam Lam, nói cho cha biết, tại sao con lại muốn xem voi như vậy?
Vẻ mặt Lam Lam thành thật, âm thanh như trẻ đang bú nói:
- Bởi vì voi đối với Lam Lam khá tốt, trước kia có một con chó lớn hư hỏng muốn cắn Lam Lam, bị voi đuổi đi rồi, voi còn cho Lam Lam cưỡi lên người nữa!
Dương Thần nghe xong càng buồn bực:
- Cô bé mập, không được lừa cha, chuyện xảy ra bao giờ? Sao con lại từng cưỡi voi? Con chó lớn hư hỏng con gặp ở đâu?
Lam Lam nghiêng cái đầu nhỏ mơ mơ màng màng suy nghĩ một chút:
- Lam Lam không biết là ở đâu, ở đó có cây cỏ rất cao, rất cao, ông mặt trời thật to, thật to, có rất nhiều ngựa con, con cừu nhỏ…
- Ông nội cũng biết đó, nhưng ông nội không nhìn thấy, ông nội chỉ ở đó nhìn thấy Lam Lam, Lam Lam không lừa cha, con chó lớn đó rất hư, Lam Lam cầm viên đá đập vào nó, nó còn chạy tới.
Nghe đứa trẻ nói một chuỗi những hồi ức kỳ quái, Dương Thần ý thức được, điều này có thể lý giải một mấu chốt của thân thế Lam Lam.
Nhưng Lam Lam còn nhỏ như vậy, sao con bé có thể có kinh nghiệm ở cùng với một con voi hoang dại, hơn nữa, theo sự miêu tả của Lam Lam mà suy đoán, rất có thể là thảo nguyên, đất rừng châu Phi hoặc Nam Á, nhưng con bé nói về “con chó lớn hư hỏng”, có thể là động vật ăn thịt như các loài lang sói.
- Lam Lam, khi đó chỉ có một mình con sao? Bên cạnh không còn ai khác sao?
Lâm Nhược Khê cũng ý thức được tính quan trọng của manh mối, lập tức truy vấn.
Cô nhóc bỗng nhiên nhìn cô một cách kỳ lạ, nói xa xôi:
- Mẹ không nhớ ư? Là mẹ đã nói mẹ phải đi một chút, tý nữa sẽ quay lại tìm Lam Lam. Nhưng Lam Lam rất đói, nên liền đi tìm thức ăn… Mẹ đừng giận Lam Lam, từ nay về sau Lam Lam sẽ không chạy lung tung nữa.
- Mẹ?
Lâm Nhược Khê chỉ vào mình kinh ngạc, nhưng lập tức nghĩ đến, có thể Lam Lam vẫn hiểu lầm tưởng rằng bản thân là mẹ ruột của con bé.
Lam Lam cũng không chút nghi ngờ, gật cái đầu nhỏ một cách chắc chắn.
- Con bé ngốc.
Lâm Nhược Khê cố nén nước mắt, cười chua xót, ôm lấy Lam Lam, quay đầu nói với Dương Thần:
- Không biết ai lại nhẫn tâm như vậy, sao có thể để con rơi vào nơi đó.
Dương Thần nhìn Lam Lam có chút suy tư, lập tức cười:
- Chắc chắn sẽ có một ngày biết được chân tướng, chúng ta hãy đi xem gấu bắc cực đi.
Lam Lam cũng không vì bài nhạc đệm này mà quấy rầy hứng thú, lập tức hoan hô vui vẻ muốn đi xem gấu.
Trong quầy gấu Bắc Cực, người xem khá đông, trong khu vực rào chắn thủy tinh ngăn cách, khối băng và hòn non bộ nhân tạo, kiến tạo nên môi trường sống tốt đẹp cho gấu bắc cực.
Nhìn thấy gấu bắc cực khổng lồ đang đi lại khoan thai ở đằng kia, Lam Lam ghé vào rào chắn, chớp hai mắt, hỏi:
- Cha ơi, gấu bắc cực đang nghĩ gì, tại sao nó không nhìn qua đây?
Lâm Nhược Khê xinh đẹp cười nói:
- Con bé ngốc, gấu bắc cực nghĩ gì, cha của con làm sao có thể biết đươc?
Dương Thần lại nhướng mi nói:
- Sao cha lại không biết? Cha còn nói chuyện với gấu bắc cực rồi đó!
- Thật ư?
Lam Lam nhìn Dương Thần vui bất ngờ.
Lâm Nhược Khê lại có chút kinh ngạc, không nghĩ ra, chẳng lẽ Dương Thần cũng hiểu được ngôn ngữ của loài gấu?
Dương Thần hắng giọng một cái, bỗng nhiên nổi khí, hướng về mười mấy con gấu bắc cực phía trên, lớn tiếng hét lên!
- A! A! A ——
Giọng hô của Dương Thần thật sự rất cao, nhưng lại giống tiếng còng chiêng bị hỏng, cực kỳ khó nghe, rất nhanh làm cho mười mấy du khách xung quanh ghé mắt nhìn sang!
Lâm Nhược Khê coi như đã rõ, đây đâu phải là “ngôn ngữ của gấu”, đây rõ ràng là tiếng hét tùy tiện vớ vẩn!
Nhưng cũng chính tiếng hét đó, đã thu hút sự chú ý của gấu bắc cực, những con gấu đó, thực sự điều động cơ thể, nhìn về phía Dương Thần nghi hoặc, dường như không hiểu loài người đang làm gì.
- Oa! Cha thật sự có thể nói chuyện với gấu bắc cực!
Lam Lam vỗ tay vui vẻ, năn nỉ nói:
- Cha ơi cha ơi! Dạy Lam Lam làm thế nào để nói chuyện với gấu đi!
Dương Thần cười đắc ý:
- Rất đơn giản, cha hô một tiếng, Lam Lam liền hô theo cha, phải càng hô to càng tốt, nếu không gấu bắc cực sẽ không nghe thấy, con biết chưa?
- Dạ!
Lam Lam lập tức gật đầu.
Kết quả là, Dương Thần tiếp tục hét lớn “A A”, Lam Lam cũng dùng giọng non nớt rống lên “A A”.
Hai cha con một lớn một bé, hai thanh âm làm cho tất cả những khách du lịch xung quanh đều liếc nhìn, cười cười nói nói, chỉ chỉ trỏ trỏ có chút hài hước và không nói gì.
Khuôn mặt xinh đẹp của Lâm Nhược Khê ửng đỏ, cảm giác một gia đình ba người bị nhìn như nhìn khỉ, thật sự quá mất mặt!
Nhưng Dương Thần và Lam Lam lại không chút xấu hổ, vẫn hét đến đắc ý thì thôi, những con gấu bắc cực đó cũng nhìn chằm chằm hai cha con rất phối hợp, lại đang tự hỏi rốt cuộc xảy ra chuyện gì.
Lâm Nhược Khê cuối cùng không chịu nổi bị nhìn như khỉ như vậy nữa, túm túm tay áo Dương Thần:
- Được rồi! Đừng hét nữa!
Dương Thần quay đầu, buồn bực nói:
- Tại sao? Không nhìn thấy Lam Lam rất vui vẻ sao?
- Tất cả mọi người đều đang nhìn kìa! Thật xấu hổ chết đi được!
Lâm Nhược Khê hạ giọng nói.
Dương Thần xem xét ánh mắt và những nét mặt đang cười nhạo từ bốn phía, khoát tay không hề gì:
- Sợ gì, đây không phải là bệnh viện, hét to cũng không phạm pháp!
- Đưa con bé đi chơi, cũng phải biến mình thành trẻ con, nếu không sao có thể cùng con bé chơi đùa? Anh chỉ muốn con gái anh được vui, những người khác cười anh, liên quan gì đến anh?
Nói xong, Dương Thần tiếp tục cùng Lam Lam kêu loạn “A A”.
Lâm Nhược Khê bị nói đến sững sờ, nhìn nét mặt hưng phấn của Dương Thần, lại nhìn nụ cười sáng lạn trên khuôn mặt đỏ bừng của cô bé mập, rốt cục vẫn phải bại trận.
Bản thân dường như thực sự đã bị hai cha con đánh bại, hoàn toàn không dậy nổi.
Tuy nhiên, nhìn con gái tươi cười ngọt ngào khoan khoái, cùng bộ dạng khoa trương ngang ngạnh của Dương Thần, Lâm Nhược Khê đột nhiên cảm thấy tê tê dại dại trong lòng, một vùng ấm áp, dường như có một cảm giác hạnh phúc lạ thường, bao trùm từng tầng từng tầng lên cô.
Cũng không biết đã hét được bao lâu, hai cha con làm cho những du khách khác cảm thấy bối rối, rốt cục phải rời trận địa, đi tới núi hổ.
Trên đường đi, Dương Thần lại một tay ôm lấy Lam Lam, một tay cầm vài xâu mứt quả bọc đường, bản thân ăn một miếng, cho Lam Lam ăn một miếng. Đương nhiên, vẫn là Lâm Nhược Khê chi tiền, Dương Thần không có thói quen mang theo tiền khi đi ra ngoài.
Khi Dương Thần đưa xâu mứt quả bọc đường đến bên miệng Lâm Nhược Khê, Lâm Nhược Khê cảm thấy xấu hổ trước đám đông, nhưng Dương Thần ba lần bẩy lượt nhét vào, người phụ nữ đành há mồm cắn một cái.
Hương vị chua chua ngọt ngọt, khiến Lâm Nhược Khê vừa yêu vừa hận, trừng mắt nhìn người đàn ông tự nhiên phóng khoáng hơn ai hết, thở phì phì nói:
- Thật phục anh, đưa con gái đến vườn bách thú, mà giống như đưa anh đi vậy!
- Ha ha.
Dương Thần nháy mắt nói:
- Bảo bối Nhược Khê của anh, anh biết, có phải em cảm thấy làm vợ anh rất mất mặt, nhưng cũng rất hạnh phúc không?
- Đúng vậy thì làm sao, thật muốn vứt bỏ anh, nhưng con người xấu xa anh cuối cùng vẫn có cách để làm em không rời xa được.
Bản thân Lâm Nhược Khê có chút phiền não.
- Đó chính là ưu điểm của anh!
- Đánh một chày gỗ nhét một quả táo phải không?
Lâm Nhược Khê đảo cặp mắt trắng dã.
- Sai.
Dương Thần lại nhét xâu mứt màu đỏ vào miệng người phụ nữ, cười rạng rỡ:
- Là một xâu mứt quả bọc đường.