Không ít khách mời toát ra một luồng khí lạnh, trong lúc nhất thời, toàn bộ tiệc rượu đều im lặng.
Cái gan của Lương Chấn cũng khá được, thân thế của Dương Thần và Lâm Nhược Khê đều có chút quanh co, có thể nói là không ít người trong lòng đều biết rõ, nhưng trong điều kiện tiên quyết không có lợi, cũng không cần thiết phải mạo hiểm chọc giận Dương - Ninh hai gia tộc, đi nói ra trực tiếp!
Những lời vừa nói ra, như nước đã đổ đi, chỉ cần nhìn một chút giờ phút này, sắc mặt u ám của Ninh Quang Diệu, liền có thể biết được, tình trạng tâm lý của chủ nhân Dương gia.
- Sao vậy? Mọi người đều không dám nói? Thật là những kẻ đáng thương vừa giả dối vừa hèn nhát, trong lòng mọi người rõ ràng đều coi thường bọn họ, nhưng lại ở đây nịnh hót, mọi người sống như vậy, không thấy mệt mỏi sao?
Lương Chấn khinh miệt nói.
Sắc mặt Lâm Nhươc Khê ảm đạm một hồi, tuy rằng cảm thấy rất tức giận, nhưng những lời Lương Chấn nói kỳ thực cũng không sai, rất nhiều người trong hội trường, trong lòng nhất định đang lén chế giễu cười nhạo thân thế của mình.
Dương Thần hơi đau lòng dang tay ôm lấy bờ vai của người phụ nữ, mặc dù trái tim như lửa đốt, nhưng không biết tại sao, chỉ cảm thấy ở đó có cái gì không đúng.
- Tên tóc vàng, nơi này là Lý gia, cũng tha thứ cho cậu ở đây giương oai chửi bới loạn?
Lập tức có người bắt đầu thổi phồng, thừa cơ hội muốn nịnh bợ Lý gia.
Lý Vân Bằng ra hiệu cho mọi người im lặng, sắc mặt bình thản nói:
- Cháu Lương, tôi thấy có thể anh đã uống nhiều rồi, hay là hôm nay hãy rời hội trường đi nghỉ ngơi trước đi, đợi đến khi tỉnh lại, lại đến đàm phán.
- Sao? Mọi người muốn lén bịt miệng tôi? Chẳng qua tôi nói vài lời chân thực, mấy trăm người ở hội trường hôm nay, chẳng lẽ mọi người có thể để một chút tin tức cũng không được lộ ra?
- Tôi nói cho mọi người biết, chính là tôi đã nhìn thấy mọi người được gọi là những nhà quyền thế ở Yến Kinh khó chịu!
- Lý gia các ông ra vẻ đạo mạo như vậy, còn khua chiêng gõ trống mà tổ chức tiệc rượu đầy tháng, còn ai không biết Đường Tâm, con dâu của các ông trước kia Nghiêm Bất Vẫn đã dùng qua? Ai không biết đứa bé kia là giống nòi của Nghiêm gia?
- Các ông còn không biết xấu hổ mà mời các vị khách đến yến tiệc lớn như vậy, các ông còn xứng đáng là một trong “tứ đại gia tộc”? Tôi nhổ vào! Nếu không phải cha tôi để tôi đến đây, tôi cũng ngại mà đến đây bẽ mặt!
Nói năng hùng hồn đầy lý lẽ không kiêng nể, làm cho khách mời xung quanh cũng thiếu chút nữa là không nhận ra người thanh niên này!
Nói anh ta có gan đã không còn đủ để so sánh rồi, quả thực là vô cùng to gan lớn mật.
Sắc mặt Đường Tâm tức giận đến trắng bệch, nhưng lại không lời nào để nói, từ khi được gả vào Lý gia tới nay, những người trong nhà đều không phân biệt đối xử với cô và đứa trẻ trong bụng, nhưng cô cũng luôn luôn đóng vai một nhân vật con dâu Lý gia chăm chỉ khác thường, chính là để mọi người không nói xấu.
Nhưng thật không ngờ, lại có người nói ra, thậm chí là nói ra vào ngày ăn mừng như vậy!
Bước chân Đường Tâm mềm nhũn, thiếu chút nữa là lảo đảo ngã xuống đất, may mà được người hầu nữ của Lý gia đỡ lấy từ đằng sau.
Đường Uyển ở bên cạnh vội vã đi tới dắt lấy em, chân mày lá liễu dựng lên, đôi mắt đẹp hung hăng trừng mắt nhìn tên ngông cuồng tự cao tự đại Lương Chấn, chỉ hận hôm nay không phải ở Đường gia, bằng không cũng sẽ đi tới quất vào mặt của hắn.
- Tâm nhi!
Lý Độn nhìn thấy giọt nước mắt trong suốt của vợ, sắc mặt bi thương trắng bệch, càng giận không kềm được!
- Con mẹ mày… Ngay cả vợ tao cũng dám nói, hôm nay tới Lý gia chúng tao là để gây sự đúng không? Nói với lão Dương, lão Dương khinh thường không thèm đập nát mày, mày làm Lý Độn tao cũng phát cáu!
Nói xong Lý Độn xắn tay áo Âu phục, ra vẻ muốn vung mạnh nắm tay
Mặc dù nói Lý Độn đã có tu vi Tiên Thiên Đại viên mãn, nhưng đối phó với Lương Chấn xem ra hoàn toàn không có tu vi, anh chỉ muốn sử dụng sức mạnh nắm đấm đơn thuần một chút!
Mắt Lương Chấn lộ ra một chút hoang mang, tức giận lớn tiếng hổn hển nói:
- Anh dám thử động thủ! Cha tôi là Lương Thắng Xuyên! Cha… Cha tôi có quân đội!
Lý Độn bị chọc tức, đâu còn chú ý tới những thứ đó, đang muốn tiếp tục tiến lên phía trước, liền bị Lý Mạc Thân giữ lại!
- Đứng lại! Quay về!
Lý Mạc Thân phẫn nộ quát một tiếng, trong mắt tràn đầy sự mãnh liệt.
Lý Độn giật mình một cái, cuối cùng vẫn đánh không lại thế lực của lão nhân, suy sụp tinh thần, lặng lẽ quay về.
- Đồ không có não! Nói động thủ liền động thủ, anh coi đây là chiến trường biên giới Tây Tạng hay là ranh giới bờ sông Đông Bắc?
Lý Mạc Thân khiển trách.
Lý Độn xoắn cái đầu, thanh âm buồn bực không nói.
Lương Chấn lại đắc ý cười to:
- Sao vậy? Sợ rồi à? Không phải rất vênh váo muốn đánh nhau sao? Tôi ăn ngay nói thật, một câu cũng không lừa dối! Hôm nay tôi đến Lý gia ăn cơm, ngày mai đã chết rồi, vậy thì cũng không thoát được quan hệ với Lý gia các ngươi! Cha tôi nhất định sẽ báo thù cho tôi! Tốt nhất các ngươi chú ý một chút! Bảo vệ thật tốt sự an toàn của ta!
Nói xong, Lương Chấn đi đến trước mặt Dương Thần và Lâm Nhược Khê, cười lạnh khinh thường một tiếng, chợt xoay người nghênh ngang định rời khỏi
- “Tứ đại gia tộc, chẳng qua chỉ thế mà thôi, cũng chỉ có thể lừa bịp được người ở Yến Kinh.
Trước khi đi, Lương Chấn tiếp tục khiêu chiến thần kinh của mọi người.
Lý Mạc Thân nhẹ nhàng vung tay lên, lập tức mấy người lính đặc chủng mang y phục hàng ngày từ bên ngoài tiến vào, ngăn Lương Chấn lại.
- Có ý gì? Muốn giết người diệt khẩu sao?
Lương Chấn quay đầu lại.
- Con cái làm chuyện sai trái, người lớn phải ra mặt thay nó xin lỗi, cậu chủ của Lương gia, hôm nay hãy ở lại Lý gia chúng tôi đã.
Lý Mạc Thân nói.
Lương Chấn cười khẩy nói:
- Các ngươi dựa vào cái gì mà giữ ta lại? Còn muốn để cho cha ta đến xin lỗi? Nằm mơ đi! Một đám nuôi con hoang, lẽ nào còn sợ người ta nói sao?
Trong mắt Dương Thần hiện lên một tia sáng, đột nhiên trong lúc mọi người không để ý, bóng dáng chợt lóe lên, một tay từ đằng sau đã túm lấy cái cổ Lương Chấn.
- Cậu thực sự tên Lương Chấn sao?
Bị bàn tay Dương Thần túm tới, cơ thể của Lương Chấn bị giơ lên.
Hai cánh tay Lương Chấn liều mạng tách bàn tay Dương Thần ra, nhưng lại không nhúc nhích tý nào, mặt đỏ lên, nghiến răng nghiến lợi:
- Đúng vậy… Thiếu gia ta chính là… Tạp chủng… Ngươi buông tay ra!
- Xem ra quả thật ngươi không sợ chết, chính là bộ não ngu ngốc.
Mắt Dương Thần lộ ra sát khí, lại thả tên khua môi múa mép này ra, thì bản thân sẽ là đồ vô tích sự.
Lý Vân Bằng lúc này vội vàng đi lên, vỗ vai Dương Thần hạ giọng nói:
- Dương Thần, đừng kích động, Lương Thắng Xuyên không phải là loại lương thiện, nếu làm hắn nóng nảy, áp lực lên Dương gia của cậu sẽ rất lớn.
- Thật không?
Dương Thần lẩm bẩm, bỗng nhiên bàn tay để không bên trái một phát tát vào đầu Lương Chấn!
- A! ! !
Không ít những người phụ nữ ở hiện trường đều phát ra những tiếng thét chói tai!
Trong tình huống tất cả mọi người đều không chuẩn bị tâm lý, Dương Thần lại cho một chưởng đập vỡ cái đầu của Lương Chấn!
Máu từ động mạch cổ Lương Chấn trào ra, tựa như suối phun, Dương Thần nắm lấy cái cổ, cũng đã bị bóp méo biến dạng.
Trên mặt đất, một vật trắng hồng, tản ra nhiệt khí, thậm chí còn rơi xuống bát đĩa của một số bàn ăn.
Lý Vân Bằng đứng bên cạnh Dương Thần kinh hãi nhất, ông ta ngây ra như phỗng nhìn Dương Thần, giống như vừa làm một việc nhỏ nhặt không đáng kể, vứt thi thể trên mặt đất, yên lặng lắc lắc tay.
- Dù sao cũng có vài người tưởng rằng, giết một người phải nghĩ đến rất nhiều hậu quả, thực ra giết người là giết người, người chết rồi, chuyện kế tiếp, lúc khác nói.
Ngữ điệu Dương Thần rất bình thản, nhưng lại tựa như tiếng trống trong trái tim của rất nhiều người xung quanh.
Một người đàn ông trẻ tuổi, vừa mới từ một con cừu non dịu dàng, trong nháy mắt hóa thành con sư tử mạnh mẽ hung bạo.
Lý Mạc Thân và Ninh Quang Diệu đều híp mắt, mỗi người đều có chút suy nghĩ, nhưng Lý Độn lại nhếch mép hưng phấn, hướng về Dương Thần giơ ngón tay cái.
Dương Thần quay đầu lại nói:
- Bà xã, bế con gái, không phải còn muốn đến vườn bách thú xem voi sao?
- À?
Lâm Nhược Khê suýt không kịp phản ứng, nhưng lập tức “ah” một tiếng.
Người phụ nữ nhíu lông mày, tuy rằng cảm thấy ghê tởm, nhưng cũng may đã quen hơn so với ngày xưa rồi, xoay người ôm lấy Lam Lam.
Cô bé tiểu mập lại có chút hưng phấn nhìn cha giết người, chớp hai mắt, không một chút sợ hãi.
Dương Thần hướng về phía Lý Vân Bằng cười:
- Chú, ở đây mọi người hãy thu dọn nhé, nếu Lương gia có ý kiến, hãy bảo bọn họ tới tìm cháu.
Nói xong, Dương Thần tự mình ra ngoài cửa, nhưng nơi mà hắn đi qua, tất cả khách mời đều cuống quýt theo bản năng lui ra hai bên mở đường.
Lý Vân Bằng và Lý Mạc Thân trao đổi ánh mắt, đều khẽ cười khổ sở, nhưng rất nhanh liền trấn tĩnh lại.
Nếu Dương Thần đã làm như vậy, nhất định đã có tính toán của hắn, Lý gia cũng không cần phải buồn lo vô cớ nhiều như vậy.
Thi thể rất nhanh liền được đám đặc công khiêng đi, tiệc rượu cũng sớm chấm dứt, nhưng không có bất kỳ đại biểu của một gia tộc nào cảm thấy không vui, tiệc rượu đầy tháng lần này, quả là rất kích thích, rất phong phú!
Nhưng tất cả mọi người đang bàn bạc sau lưng, nếu Lương gia biết được người con thứ được phái đến bị giết, sẽ cư xử thế nào, khi Lý gia bố trí ổn thỏa thi thể không đầu ở trong nhà xác bệnh viện quân khu, lại xuất hiện một màn quỷ dị…
Khi nhà xác đúng lúc không một bóng người, trên chiếc giường đơn ở giữa, thi thể không đầu của Lương Chấn, từ trong các lỗ máu từ các cọng lông nhỏ, tiết ra những sợi tơ màu xám bạc nhỏ li ti.
Những sợi tơ này, vốn không thể bị bắt bởi dụng cụ theo dõi của nhà xác, nhanh chóng xuyên thấu qua khe hở của gạch men sứ trên mặt đất, ngấm vào lòng đất, nhanh như chớp…