- Người cô nên ghét chính là Rafael đó. Gã chính là thủ lĩnh của ma đảng Sprinkle Bakes, còn chẳng phải sai những thuộc hạ Huyết tộc của gã cùng với người của Camarilla đến Trung Hải rồi sao.
Dương Thần cười nói.
Rafael được nhắc đến đương nhiên là Tộc trưởng của tộc Tzimisce, đồng thời cũng là nông thần Hermes từng gặp qua vài lần.
Christine dường như không muốn nói thêm:
- Gã chính là một tên kỳ quái u ám như vậy. Gã sẽ không để cho thuộc hạ của mình biết gã có Thần Cách đâu.
Hades, ta có thể nói rõ cho ngươi biết rằng, thần khí của Chủ Thần chúng ta đều có liên quan đến Thần Cách của mình. Đây cũng là lý do tại sao lúc trước, khi Selene vừa xuất hiện ở Hàn Quốc thì Artemis liền lập tức có thể cảm nhận được, cho dù khoảng cách có là nửa địa cầu.
Trong tất cả các thần khí chỉ có một thần khí, cũng là thứ đã mất tích, căn bản nên thuộc về “Mũ giáp tàng hình”, thực ra là vương miện, nó là thứ mà không thể dùng bất cứ cách nào cảm nhận được.
Vì thứ thần khí này căn bản là thứ để che giấu không cho ai cảm nhận được, vì vậy, chỉ là người sử dụng mới có thể cảm nhận được sự tồn tại của nó, đây cũng là một ngoại lệ duy nhất trong thần khí.
- Thảo nào… Hades trước không thể tìm về được, hóa ra là không thể cảm nhận được.
Dương Thần giờ mới hiểu được.
Christine ngáp một cái:
- Được rồi, ta còn cần phải ngủ một chút đã. Ngươi ở Hoa Hạ có rảnh rỗi thì giúp ta quan sát một chút, thực sự muốn tìm được kẻ nào đang cố ý làm ra vẻ huyền bí thì nói cho ta biết, ta sẽ đích thân đi xử lý tên đó, đừng tưởng có thể trốn được ở Hoa Hạ thì chúng ta không dám đi giết người.
Dương Thần cười lên vài tiếng, rồi cúp điện thoại xuống.
Thiên Long và Diệp Tử ở bên, cũng đã hiểu được phần nào, đều thở phào nhẹ nhõm, chỉ cần chiếc thắt lưng đó không phải là thứ có thật thì cũng không dễ dàng xảy ra xung đột lớn.
- Một khi đã như vậy thì chúng tôi đi trước đây. Nếu chúng tôi tìm ra được tên đầu sỏ thì chúng tôi sẽ nói với anh Dương một tiếng.
Thiên Long nói.
Dương Thần vội xua tay:
- Xin đừng, việc này không có liên quan đến tôi, tạm biệt.
Tiễn Thiên Long và Diệp Tử đi, Dương Thần mới bình tĩnh lại để suy nghĩ. Nhưng chuyện này có nghĩ thế nào thì cũng không có đầu mối, không thể hiểu được rốt cuộc là nhắm vào người nào để làm những chuyện như vậy, nếu đơn giản thì cũng không ngồi đây để đoán rồi.
Cứ như vậy thời gian đã trôi qua khoảng nửa tiếng đồng hồ, thức ăn trên bàn không biết từ lúc nào đã đầy đủ hết.
Lúc trước Đường Uyển không có chen vào nói, một mình tự rót rượu uống, không ngờ uống đến nỗi mặt đỏ bừng, say lờ đờ, dáng vẻ ngơ ngác.
- Sao em lại uống thành thế này chứ, không uống được thì đừng uống.
Dương Thần bật cười nói.
Đường Uyển chu miệng, mùi rượu bốc lên:
- Lâu lắm rồi không được thoải mái uống rượu như vậy, uống uống uống, nhiều hơn nữa…rượu trắng, mang rượu trắng lên tiếp đi…
Dương Thần không phản đối được, gắp cho Đường Uyển chút đồ ăn, cười nói:
- Được rồi, đừng chỉ có uống rượu, ăn chút gì đi, sau đó thì về thôi.
Đường Uyển cắn môi, cười cười, một tay chống lên cằm, một tay cầm đũa, từ từ gắp đồ ăn.
Dương Thần sau khi ăn hết hơn một nửa chỗ đồ ăn ở đây thì đưa người phụ nữ này rời khỏi nhà hàng.
Không khí ở trên đường cực kỳ lạnh, cái rét khiến xương cốt lạnh thấu.
Đường Uyển đi lảo đảo, hai chân đi như vắt vào nhau, loạng choạng bước bên trái rồi lại ngã sang bên phải, thỉnh thoảng lại va phải cái gì đó.
Dương Thần muốn giơ tay đỡ người phụ nữ này, nhưng bị Đường Uyển hất ra.
- Không cần đỡ em… tự em đi được.
Đường Uyển ngây thơ cười nói.
Dương Thần dở khóc dở cười:
- Trông em say quá rồi, có muốn anh giúp em giải rượu không, chút việc nhỏ này anh vẫn có thể làm được.
Người phụ nữ liền cong miệng lên :
- Em rất khỏe, em không say, vui mà...
Cứ lẩm bẩm như vậy, nói chuyện, Đường Uyển đi lắc lư ở phía trước, Dương Thần đi theo ở phía sau.
Những người đi trên đường nhìn thấy cảnh này liền mỉm cười, một người phụ nữ xinh đẹp như vậy say đến nỗi đi lả lướt ở trên đường đúng là một cảnh hay.
Dương Thần bất đắc dĩ, lo lắng người phụ nữ này bị ngã, đi đến trước mặt Đường Uyển, cúi người:
- Được rồi, đừng thế nữa, lên lưng anh đi, anh sẽ cõng em.
Đường Uyển đẩy Dương Thần sang một bên, một tay chỉ thẳng về con đường ở phía trước, tay kia chống vào eo.
- Em đã nói rồi mà, em không say, em nói cho anh biết…Đường Uyển em đây chính là người uống như vậy đấy, cũng có thể một mình trở về…Em không cần đàn ông cõng, phụ nữ cũng có cốt khí của phụ nữ…
- Còn nói là không say à.
Dương Thần than thở lắc đầu, nhưng cũng buồn cười.
Lần đầu tiên nhìn thấy bộ dạng say khướt của Đường Uyển như vậy, bình thường rất lý trí, nhưng lúc này lại ngây ngô vì say rượu, trông thật đáng yêu.
Đường Uyển đương nhiên không biết có nhiêu nụ cười trêu chọc, sau khi lại bước thêm vài bước, cuối cùng cũng lảo đảo, suýt nữa ngã xuống đất.
May thay Dương Thần đưa tay ra đỡ được, không để cô lằng nhằng nhiều, cõng ngay cô lên lưng.
Hai bắp đùi tròn đây của cô kẹp chặt vào hông Dương Thần, Đường Uyển cũng không thể nhúc nhích thêm được, dán chặt thân mình vào thân người đàn ông, đôi môi đỏ mọng khẽ hở, mùi rượu tỏa ra, vẫn tự nói…
- Dương Thần…
- Ừ?
- Anh thân yêu à…
- Ở đây…
- Ông xã…
- Anh ở đây, nói đi.
Dương Thần cũng không muốn giúp người phụ nữ này giải rượu, chắc lâu lắm rồi Đường Uyển chưa được thoải mái như vậy, nên uống rượu thoái mái đến độ dễ say như vậy.
Đường Uyển nhẹ nhàng cười, híp mắt lại.
- Em nhớ Tiểu Giác….
- Đường Giác?
- Ừm... Ông xã, em muốn đi Nga...
- Muốn đi thăm em trai đúng không, nhưng một người trưởng thành như cậu ta, đi đến đó làm ăn cũng không sao.
Dương Thần nói.
- Nó mới không phải… Nó vụng về như vậy, lại còn tưởng mình thông minh, nếu không phải em che chở cho nó từ bé thì nó sớm đã bị người ta dẫn vào con đường hư hỏng rồi…
Đây chính là cái gọi là lời nói thật sau khi uống rượu. Mặc dù trước đó đã nhìn thấy Đường Uyển đối xử với em trai ruột Đường Giác, lúc nào cũng quở trách, thuyết giáo đủ điều, dù sao cha mẹ cũng mất thì chị em là người thân duy nhất, giờ này Đường Giác đang ở Nga, trong lòng Đường Uyển rất nhớ cậu ấy.
- Nhiều năm như vậy, vất vả nhiều rồi, chắc không phải lúc nào cũng nhớ mong cha mẹ em đấy chứ.
Dương Thần ấm giọng nói.
Đường Uyển nói:
- Không nhớ.
- Khi còn nhỏ, chẳng phải nhớ họ sao?
- Không phải… Khi Đường Giác còn nhỏ, không nhớ rõ, nhưng em thì rất nhớ cha mẹ.
Chẳng qua…em cũng biết, nhớ rồi cũng không thể gặp được họ, nên không muốn nhớ nữa.
Dương Thần bước chân chậm lại, yên lặng quay đầu nhìn Đường Uyển, nhìn ánh mắt cô lờ đờ khi nói chuyện giống như những lời nói vô nghĩa vậy.
- Không được phép thương hại em…
Đường Uyển bỗng nhiên cong miệng lên nói.
- Anh không thương hại em.
Dương Thần dịu dàng cười nói:
- Chỉ là anh cảm thấy em cũng không dễ dàng gì. Nhưng yên tâm đi, sau này em chăm sóc cho Đường Giác và Đường Đường, anh sẽ chăm sóc cho em.
- Hi…vậy thì tốt rồi. Em… thà rằng bị người ta ghét, chứ không chịu để cho người ta thương hại.
Nói xong, dường như cô cũng đã rất buồn ngủ, gối đầu lên vai Dương Thần, nhắm mắt ngủ.
Dương Thần khẽ cười, tiếp tục bước chậm đến bãi đỗ xe.
Màn đêm yên tĩnh cứ lặng lẽ trôi qua.
Ánh sáng buổi sớm mùa đông chiếu rọi vào căn phòng, khúc xạ lên tầng nhà, lung linh như ánh đèn pha lê.
Không khí trong phòng ngập mùi thơm của người phụ nữ, trên chiếc giường trắng tinh, mềm mại, Dương Thần từ từ tỉnh dậy.
Tối qua Dương Thần cũng không trở về, đưa Đường Uyển về nhà xong liền tắm rửa, ôm người phụ nữ trong lòng, như ôm một chiếc gối lớn, cứ thế ngủ một cách thoải mái.
Đường Uyển tỉnh dậy sớm, nằm trong lòng Dương Thần, chớp chớp mắt, giống như có gì đó tò mò nhìn hắn.
- Nhìn gì vậy, anh chưa đủ đẹp sao.
Dương Thần cười đùa.
- Tối qua anh…không làm gì em sao?
Đường Uyển đột nhiên hỏi.
Sắc mặt Dương Thần cứng đờ:
- Em thẳng thắn thật, sao lại hỏi như vậy. Em ngủ như heo ý, mà trông anh đói khát như vậy sao?
- Sao không đánh thức em, anh chẳng phải có thể giải rượu cho em sao?
- Anh cảm thấy em uống say thật đáng yêu, nên không nhất thiết giải rượu cho em nữa.
Dương Thần cười cười đụng mũi vào mũi cô.
Vẻ mặt Đường Uyển vui mừng:
- Em tưởng anh thích nói thẳng, hóa ra cũng biết lãng mạn đấy.
- Đây cũng gọi là lãng mạn sao?
- Đúng vậy.
Dương Thần bĩu môi, hơi hơi trầm ngâm, nói:
- Nếu như vậy…Tiểu Uyển à, anh thương lượng với em chút chuyện.
- Cái gì?
- Sau này, em đừng uống rượu trước mặt người khác, ít nhất thì cũng không được uống rượu có nồng độ cao, muốn uống cũng chỉ có thể uống trước mặt anh thôi.
Dương Thần nói.
Đường Uyển nháy mắt mấy cái, ngẫm nghĩ một chút, nói:
- Khó tránh được việc uống rượu, nhưng có thể hứa với anh rằng em sẽ uống ít hơn, nhưng tại sao anh lại nói những lời này?
Dương Thần lộ vẻ mặt chua chát:
- Vì anh không muốn để cho người khác thấy bộ dạng đáng yêu của em.
Hai má cô bắt đầu đỏ ửng lên, bặm môi.
- Đừng nói nữa, em xấu hổ lắm. Em đã 40 tuổi rồi, còn đáng yêu cái gì…
Dương Thần nghiêm mặt nói:
- Đừng nói đến chuyện tuổi tác trước mặt anh, anh nói cho em biết, có lẽ trước kia khi em chưa tu luyện, tuổi của em là một chuyện, nhưng anh tin, có thể kéo dài được tuổi thọ của em thêm vài trăm năm cũng không phải là chuyện khó.
Nếu như đột phá đến Độ Kiếp Kỳ thì thậm chí là 1000 năm cũng không thành vấn đề gì. Em cảm thấy tuổi tác sẽ là hàng trăm năm, 40 năm là cái gì chứ?
Đường Uyển hơi hơi ngạc nhiên ngẩng đầu lên, cô không ngờ được chuyện này. Đúng vậy, nếu như tuổi thọ của cô không phải là 70, 80 tuổi như người bình thường, mà là hàng trăm tuổi thì hà tất phải để ý đến chuyện tuổi tác làm gì?