Cuối cùng Tuyệt Kiếm Đạo Nhân thẹn quá hóa giận. Dù sao tu vi của mình cũng là Hóa Thần thời kì cuối. Đối phó với Sắc Vi chỉ là một Hóa Thần sơ kỳ, còn trong tình trạng Sắc Vi không có pháp bảo, Sắc Vi chỉ bằng vào phương pháp kết nối linh khí hệ thủy trong trời đất đầy quỷ dị kia, không ngờ lại đánh với gã tới mức giằng co chẳng phân biệt được được thắng thua!
Dưới cơn thịnh nộ, tay phải và tay trái của Tuyệt Kiếm Đạo Nhân cầm kiếm đan vào nhau thành chữ thập.
- Chớ trách bần đạo ra tay ác độc. Vãn bối như cô thực khiến người ta căm phẫn!
Thiên Ti Vạn Lũ bỗng nhiên được thu hồi toàn bộ tới bên cạnh Tuyệt Kiếm Đạo Nhân, hình thành một rào chắn giống như tường đồng vách sắt, phát ra ánh sáng màu trắng chói lọi!
- Hãn Hải Lan Càn Bách Trượng Băng, Cuồng Lan Thức!
Tuyệt Kiếm Đạo Nhân nổi giận gầm lên một tiếng. Vô số phi kiếm với ánh sáng lung linh, trong nháy mắt ngưng kết thành mười kiếm quang cao chừng bảy tám mét, lớn tới mức một người ôm hết!
Kiếm quang ngoan ngoãn quay chung quanh Tuyệt Kiếm Đạo Nhân, lơ lửng trên cao, trông rất đồ sộ!
Mười thanh phi kiếm này hình thành uy hiếp khiến người ta sợ hãi, cao siêu hơn cả lúc trước!
Tuy rằng nói nó chỉ là pháp bảo trung hạ phẩm, uy lực bản thân nó là có hạn, nhưng bởi vì Tuyệt Kiếm Đạo Nhân có sở trường về ngự kiếm thuật, pháp bảo như vậy ở trên tay gã, phát huy uy lực gần giống với pháp bảo trung phẩm cao nhất!
Sắc Vi cảm thấy áp lực đột nhiên tăng mạnh. Vừa rồi cô đối phó cũng đã có chút lộn xộn. Giờ phút này cũng hiểu rõ, với tu vi của mình hiện nay, cho dù có thể kịp thời dùng linh khí hệ thủy ngăn cản, cũng là không đỡ được nổi!
- Để cô hiểu được, uy nghiêm của Hồng Mông là không thể chống lại!
Tuyệt Kiếm Đạo Nhân cười đắc ý. Gã đẩy kiếm chỉ. Mười thanh phi kiếm liền ầm ầm đánh về phía Sắc Vi!
Sắc Vi tránh cũng không thể tránh, chỉ có thể không ngừng bay ngược trở lại. Cô cố rắc những làn mưa linh khí phía trước người, cố gắng ngăn cản sự đả kích của kiếm quang. Nhưng tất cả giống như trang giấy mỏng manh, trong nháy mắt đã bị xé rách!
Chung quy cũng bởi vì tu vi kém hơn. Cho dù mình đạt tới Hóa Thần trung kỳ, cũng tuyệt đối không đánh bại được tên lỗ mũi trâu này!
Mười thanh phi kiếm giống như tên lửa đạn đạo có hệ thống định vị, hướng về phía thân thể nhỏ bé của Sắc Vi, dần dần nuốt cô vào bên trong!
Tuy rằng Tuyệt Kiếm Đạo Nhân cũng không có ý muốn giết chết Sắc Vi, nhưng nếu trúng một chiêu này, Sắc Vi chắc chắn sẽ bị trọng thương. Gã đưa cô về Hồng Mông, cô cũng không có lực phản kháng.
Chẳng lẽ mình thật sự sẽ bị đánh trọng thương, bị bắt đi Hồng Mông sao?
Sắc Vi không cam lòng nghĩ, nhưng cũng bất lực...
Nhưng đúng lúc này, một thân hình giống như quỷ mị, xuất hiện ở phía trước người Sắc Vi!
Hắn giống như một mũi tên nhọn bắn thẳng đến, căn bản không để cho người ta có chút suy nghĩ, đã ngăn cản ở đằng trước!
- Ông xã?
Khoảng khắc Sắc Vi nhận ra người đến là Dương Thần, mười kiếm quang rất lớn, đã giống như cái đinh hình chữ thập, hung hăng đâm vào trên người Dương Thần!
Ầm!!!
Ánh sáng lung linh bắn ra bốn phía, kiếm khí tràn đầy!
Sau khi một loạt ánh sáng trắng mạnh mẽ bắn ra, Dương Thần cũng ngạo nghễ đứng, hoàn toàn không bị lay động dù chỉ nửa phân!
Cho dù là tuyệt kiếm tâm đắc của Tuyệt Kiếm Đạo Nhân, trước mặt Dương Thần đã đạt được Cửu Thiên Thần Lôi Kiếp sơ kỳ, vẫn không đáng để nhắc tới.
Dương Thần vốn có thân thể nhanh nhẹn dũng mãnh khác thường, trúng phải một chiêu này, căn bản không cần bất kỳ biện pháp phòng hộ nào.
Sắc mặt Tuyệt Kiếm Đạo Nhân trắng bệch, không thể tin được nhìn Dương Thần đang thản nhiên mỉm cười, trong lòng hoảng sợ khó có thể nói lên lời!
Cho dù cao thủ Độ Kiếp Kỳ trong Hồng Mông, cũng có rất ít người dám dùng thân thể đỡ ngự kiếm thuật của mình. Trừ phi là những cao thủ Thiên Giai siêu cấp cao thủ và mấy trưởng lão Địa Giai lợi hại kia.
Người trẻ tuổi này chắc hẳn là Dương Thần người cháu đích tôn do Dương gia nhận về. Nhưng trăm nghe không bằng một thấy. Tu vi và thân thể của tiểu tử này lại mạnh đến nước này sao?
Mà dưới chân núi, người có thể thấy Dương Thần dùng thân thể đỡ được một đòn sấm sét này, cũng chỉ có Ninh Tâm và Ninh Đức.
Hai người đều lộ vẻ kinh ngạc. Lần đầu bọn họ thật sự nhìn thấy Dương Thần, đã kinh sợ tới mức nói không ra lời.
Sắc Vi thở dài một tiếng, nhẹ nhàng hạ xuống bên cạnh Dương Thần, liếc mắt đưa tình với chồng.
- Em còn tưởng rằng ông xã không cần em, vừa rồi đã rất sợ đấy.
Dương Thần cũng không để ý tới Tuyệt Kiếm Đạo Nhân. Hắn cười tủm tỉm xoay người, ôm lấy thắt lưng mềm mại của Sắc Vi.
- Sao lại như vậy được. Anh đã về sớm, tuy nhiên nhìn gã muốn động thủ, lại vừa vặn mượn gã đến giúp em tích lũy kinh nghiệm chiến đấu thực tế thôi. Thế nào, vừa rồi trong quá trình giao đấu, em học được không ít nhỉ?
Vẻ mặt Sắc Vi lộ rõ "Quả thế", nhưng gật đầu nói:
- Ừ, thực chiến quả nhiên vẫn phải đấu tu vi. Tuy nhiên em tin rằng, nếu em tới Hóa Thần trung kỳ, gã chắc chắn sẽ không phải là đối thủ của em.
- Đó là điều tất nhiên. Công pháp do anh sáng chế, so với bọn họ tốt hơn nhiều so với những công pháp tầm thường khác.
Dương Thần có vài phần đắc ý.
Lại nói tiếp, hắn tự mình nghĩ ra công pháp vô danh này, nhưng sau khi Sắc Vi bước vào Hóa Thần Kỳ, Dương Thần mới phát hiện ra chỗ huyền bí của nó.
Công pháp bình thường, xác nhận không ngừng nâng cao chân nguyên, cảm ngộ thiên đạo, nâng cao cảnh giới chịu lực và mượn càng nhiều linh khí trong trời đất.
Nhưng Dương Thần mượn "Vãng Niệm Diễn Sinh Kinh" suy nghĩ ra công pháp, tuy rằng không thể đạt được mục đích giống như "Hóa Thân Thiên Địa", nhưng đối thiên địa chi đạo lại có trình độ lý giải tương đối cao.
Căn cứ vào tâm tính, ngộ tính, cơ duyên của bản thân người tu luyện, khi tiến vào Hóa Thần Kỳ, sẽ có một loại cảm ngộ đặc biệt tính chất “Đạo” với tính chất đặc thù.
Sắc Vi chính nhờ mượn cảm ngộ trong mưa lớn, có thể nhận biết cực kỳ nhạy bén trước sự rung động của linh khí hệ thủy, và phù hợp với linh khí hệ thủy với mức độ rất cao.
Tuy rằng uy năng của nó không bằng sức mạnh của thiên địa, nhưng đã cao hơn tu sĩ bình thường rất nhiều.
Lúc trước Sắc Vi sử dụng một loại “đạo" này, diễn hóa ra chiêu số giống như mưa to tầm tã, Dương Thần cũng đã cảm thấy kỳ lạ.
Cuối cùng, hai người cùng hợp lại, gọi “đạo” mà Sắc Vi sở hữu được này là "Vũ lạc chi đạo".
Tuy rằng Sắc Vi vừa mới bắt đầu, lĩnh ngộ của cô đối với “đạo” này còn đang trong giai đoạn sơ cấp, nhưng hắn tin tưởng tu vi của vợ mình được nâng cao, cô sẽ vận dụng "Vũ Lạc Chi Đạo" càng thêm thuần thục.
Dương Thần còn rất chờ mong, sau khi những cô vợ của mình tiến vào Hóa Thần Kỳ, sẽ có những "đạo" với hình thức đặc thù như thế nào?
Ngay khi hai người còn đang anh anh em em, Tuyệt Kiếm Đạo Nhân đã bị Dương Thần hoàn toàn coi thường. Sắc mặt gã đỏ ngầu.
- Dương Thần, cậu đã đến rất đúng lúc. Cô bé này đã bước vào Hóa Thần Kỳ. Cô ta lại không phải là người của Tứ đại gia tộc. Dựa theo quy tắc của Hồng Mông, nên vào ảo cảnh. Hôm nay nếu cậu thức thời, thì đừng vội ngăn cản bần đạo chấp hành sứ mạng sứ giả Hồng Mông!
- Ha ha, quy củ? Chẳng lẽ Hồng Mông đặt ra quy củ, Dương Thần tôi và vợ của Dương Thần tôi sẽ phải tuân thủ hay sao?
Dương Thần cười lạnh quay đầu lại nhìn.
Tuyệt Kiếm Đạo Nhân híp mắt nói:
- Chẳng lẽ cậu còn muốn đối đầu với Hồng Mông?
- Còn chưa đến mức đó. Cho dù tôi có cuồng vọng mấy, cũng không có khả năng đối địch với toàn bộ Hồng Mông. Tôi tin tưởng, trong Hồng Mông vẫn còn có vài cao thủ có thể thắng được tôi.
Dương Thần nói.
- Một khi đã như vậy, còn không mau mau giao người!
Tuyệt Kiếm quát lớn.
Dương Thần cười tà.
- Dựa theo “Chư Minh Thần Ước”, tu sĩ Trung Hoa không được bước ra khỏi địa giới Trung Hoa. Ông là sứ giả Hồng Mông, hẳn là trước khi xuất hiện đã sớm hiểu rõ điều này có phải không?
Tuyệt Kiếm Đạo Nhân vài phần mơ hồ, nhưng vẫn gật đầu nói:
- Không sai. Chính là như thế. Nhưng bản thân cậu còn có cả Thần Cách của Minh Vương trong chư thần. Thật ra là một trường hợp đặc biệt.
- Tốt, một khi đã như vậy, đêm nay tôi sẽ đưa vợ tôi ra khỏi Trung Hoa. Nếu cô ấy không ở Trung Hoa, chung quy ông không thể đưa cô ấy đi Hồng Mông được?
Dương Thần vui mừng nói.
Tuyệt Kiếm Đạo Nhân sửng sốt. Gã cũng không nghĩ tới điều này.
Nếu Sắc Vi thật sự không ở trong Trung Hoa, gã lại không thể ra khỏi Trung Hoa. Dù sao dựa theo cách nói của Hồng Mông, ra khỏi địa giới Trung Hoa, có bị chư thần giết chết, cũng chẳng trách ai.
Hơn nữa, Hồng Mông chỉ quan tâm tới Trung Hoa, cũng không để ý tới địa giới khác.
- Hừ, cậu có lòng tin như vậy, thì cứ đưa người phụ nữ của cậu ra khỏi Trung Hoa. Cô ta chắc chắn sẽ không bị chư thần gây thương tích chứ?
Tuyệt Kiếm Đạo Nhân hỏi.
Dương Thần nhún vai.
- Vậy thì có thể làm sao bây giờ? Nếu ở lại Trung Hoa, ông quay về Hồng Mông báo cáo, nói tôi không phối hợp. Vậy chẳng phải tôi sẽ đối địch với toàn bộ Hồng Mông sao? Tôi nào có bản lĩnh này. Thật ra đi ra nước ngoài, tốt xấu gì tôi cũng một trong mười hai Chủ Thần. Tuy rằng hiện nay không gian pháp tắc của thần tộc có chút hoang phế, nhưng dù sao bọn họ cũng phải cho tôi chút mặt mũi chứ?
Sắc Vi vừa nghe hắn nói muốn đưa cô ra khỏi Trung Hoa, cô lập tức có chút không hài lòng. Nhưng cô cắn môi, cũng không lên tiếng.
Tuyệt Kiếm Đạo Nhân suy nghĩ, như thế không vi phạm quy củ của Hồng Mông. Dù sao Sắc Vi ra khỏi Trung Hoa, là do Dương Thần mang ra ngoài, vậy không phải là chủ động gây sự với tu sĩ Trung Hoa.
Quan trọng là, Sắc Vi chẳng qua chỉ là một tu sĩ Hóa Thần sơ kỳ. Đối với Hồng Mông mà nói, nhiều hay bớt một người, cũng không ảnh hưởng tới toàn cục.
- Được, nếu cậu đã nói như vậy, ngày mai tôi sẽ đến xác nhận. Nếu cô ta vẫn còn ở đây, vậy có thể sẽ không dễ nói chuyện như vậy nữa.
Tuyệt Kiếm Đạo Nhân nói.
Dương Thần gật đầu.
- Tốt, ngày mai thì ngày mai. Đêm ngày mai, ông có thể tìm kiếm khắp Đại Trung Hải, toàn bộ Trung Hoa tùy ông tìm kiếm.
Tuyệt Kiếm Đạo Nhân hừ lạnh một tiếng, liếc mắt nhìn Sắc Vi một cái thật sâu, sau đó mới khôi phục Thiên Ti Vạn Lũ lại nguyên trạng, chân đạp phi kiếm, hóa thành một dường ánh sáng bay đi.
Chờ sau khi Tuyệt Kiếm Đạo Nhân đi rồi, hai bàn tay Sắc Vi nhất thời dùng sức đám vào ngực Dương Thần. Hiện tại cũng không cần làm bà vợ tốt nữa.
- Em không đi! Dựa vào cái gì mà anh muốn em một mình trốn ra nước ngoài?
Sắc Vi chu môi bất mãn nói.
Dương Thần vội cười ha hả ôm cô, giọng ôn hòa dụ dỗ nói:
- Sắc Vi yêu dấu, đừng nóng giận. Anh làm vậy không phải là ngộ biến tùng quyền lừa gạt gã sao? Anh làm sao bỏ em trơ trọi một mình ở nước ngoài được?
- Thật sao?
Sắc Vi nửa tin nửa ngờ.
- Đương nhiên, anh mà sợ bọn họ, thì cầu cho anh cả đời này đều bất lực!
Dương Thần vỗ ngực nói.
Sắc Vi nhẹ nhàng thở ra, gật đầu cười nói:
- Em tin rồi. Ngay cả lời thề bất lực anh cũng nói ra được, vậy chắc chắn anh sẽ không gạt em.
Khóe miệng Dương Thần liền run rẩy, cười khổ nói:
- Chi tiết cụ thể, đợi lát nữa anh sẽ nói cho em biết nên làm như thế nào. Dù sao đi nữa tuyệt đối sẽ không có hại. Chúng ta xuống núi trước đã. Còn có việc phải xử lý đây.