Dương Thần khó khăn dừng động tác trên tay lại, quay đầu nhìn qua. Số hiển thị trên điện thoại di động đúng là số điện thoại của vú Vương rất ít khi gọi tới?
Sao khuya như vậy rồi vú Vương lại đột nhiên gọi điện thoại tới làm gì?
Dương Thần không thể không coi trọng. Hắn hậm hực nhưng vẫn buông Lý Tinh Tinh ra. Tay phải rời khỏi trước ngực cô, cầm lấy điện thoại di động trên bàn trà lên.
Lý Tinh Tinh khẽ thở ra hơi thở ẩm ướt. Trong đôi mắt phượng của cô lộ vẻ tức giận, cũng có vài phần mất mát. Cô yếu ớt rúc trong lòng hắn cũng không lên tiếng.
- Alô, vú Vương, có cái...
Không đợi Dương Thần hỏi xong, vú Vương ở đầu điện thoại bên kia dùng giọng nói gấp rút thì thầm:
- Cậu à, không tốt rồi. Thủ tướng Ninh đến đây... Còn có một đạo sĩ kỳ quái nữa... Tình Nhi bảo tôi gọi điện bảo cậu nhanh chóng trở về!
Sắc mặt Dương Thần lập tức lạnh xuống. Một chút tàn khốc chợt hiện lên. Hắn ngồi phắt dậy, khiến Lý Tinh Tinh đang ở trong lòng hắn sợ hết hồn.
- Anh Dương làm sao vậy?
Dương Thần cúp điện thoại, giúp Lý Tinh Tinh kéo lại quần áo. Sau đó hắn liền đứng dậy.
- Tinh Tinh, em đỡ lão Lý vào nhà đi. Anh phải đi về trước. Trong nhà xảy ra chút việc gấp.
Lý Tinh Tinh vừa nghe, cũng không hỏi nhiều. Cô nghiêm mặt gật đầu.
- Vậy... anh Dương, anh cẩn thận.
Dương Thần khẽ cười an ủi cô. Sau đó hắn liền xoay người ra cửa...
...
Ngọn núi phía sau biệt thự phía tây ngoại ô. Gió lạnh thấu xương. Gió thổi qua bóng cây, mang theo từng tiếng động "xào xạc”.
Một bầu trời đen như đầm nước, không có nổi một ánh trăng sao.
Dưới chân núi, Ninh Tâm, Ninh Đức thản nhiên khoanh tay đứng nhìn. Ninh Quang Diệu cũng ở bên cạnh xem. Nhưng ông ta không nửa điểm tu vi, cũng không thấy được tình hình trên đỉnh núi.
Các cô gái Mạc Thiện Ny và An Tâm, Tiêu Chỉ Tình lo lắng cho Sắc Vi, đều cùng Quách Tuyết Hoa chạy cả ra. Lâm Nhược Khê đi cuối cùng, thần thái phức tạp. Dường như cô còn chưa phục hồi lại tinh thần.
Trên đỉnh núi, thường ngày Dương Thần cố ý xây dựng một cái sân cho các cô gái tu luyện. Lúc này từ phía xa có thể nhìn thấy hai bóng người đang đứng.
Sắc Vi mặc áo len màu vàng nhạt trong gió đêm có vẻ có chút yếu ớt, bị gió thổi khẽ động, khiến dáng người mềm mại của cô gái càng có vẻ mỹ lệ khác thường.
Đạo sĩ đứng ngạo nghễ đối diện cô, hai tay khoanh ở trước ngực, chính là Tuyệt Kiếm Đạo Nhân.
- Không ngờ được, chỉ vì muốn dẫn một vãn bối Hóa Thần sơ kỳ về Hồng Mông, bần đạo còn phải động thủ hàng phục. Cũng được, nếu cô không chịu theo tôi rời đi, vậy cô cứ thoải mái tấn công. Bần đạo sẽ khiến cô tâm phục khẩu phục!
Mặc dù Sắc Vi có chút khẩn trương, nhưng cô cũng không sợ hãi. Sau khi cô tiến vào Hóa Thần Kỳ cũng đã so chiêu với Dương Thần vài lần, trong lòng cũng đã an tâm phần nào.
Trên thực tế, bởi vì Dương Thần cũng yêu quý người phụ nữ của mình, lo lắng sẽ làm Sắc Vi bị thương, nên không đánh thẳng tay. Điều này khiến Sắc Vi cũng không rõ ràng, rốt cuộc thực lực của mình cao tới đâu.
Lần này có Tuyệt Kiếm Đạo Nhân hiển nhiên là một đối thủ có tu vi cao hơn mình, Sắc Vi thực sự có chút hưng phấn.
- Nếu Đạo trưởng đã nhường như vậy, vãn bối cũng không khách khí nữa.
Sắc Vi vừa nói xong, chân nguyên trong cơ thể lập tức tăng cường ngưng kết. Trong phạm vi một dặm, linh khí mờ mịt một mảnh, bắt đầu rung lên vận chuyển theo một quy luật nhất định!
Tuyệt Kiếm Đạo Nhân nhíu mày.
- Sao, đây là pháp môn gì vậy...
Không đợi gã nghĩ ra, gã liền cảm thấy một dòng linh khí âm u lạnh lẽo, giống như thác nước, từ trong hư không trút thẳng xuống!
Ầm!!!
Một dòng thác màu xanh thẳm, giống như một dòng nước mạnh giội thẳng vào vị trí Tuyệt Kiếm Đạo Nhân vừa đứng, khiến một khối núi đá bị vỡ thành mảnh nhỏ!
Tuyệt Kiếm Đạo Nhân bay lên trời, né tránh cũng rất nhanh. Trong lúc sợ bóng sợ gió một hồi, nhìn dòng thác màu xanh thẳm kia tan đi, trong lòng gã đầy ngạc nhiên kinh sợ!
Đó cũng không phải là dòng nước, mà là linh khí thuộc tính Thủy. Cô gái này có thể đột nhiên ở giữa không trung hội tụ thành dòng linh khí!
Cô gái này mới vừa mới nhập môn Hóa Thần sơ kỳ, có thể nhạy bén khống chế sử dụng được linh khí thuộc hệ thủy trong trời đất?
Sắc Vi thấy một đòn không trúng, liền nhắm mắt lại, đắm chìm trong thế giới chỉ có một mình cô.
Bốn phía trở nên u ám, chỉ có vô số những tia sáng màu xanh lam lóe lên.
Sắc Vi biết, mình có khả năng cảm nhận được linh khí nước, có thể sử dụng tất cả linh khí nước trong phạm vi một dặm này.
Lúc trước, trong cơn mưa to cô đã hiểu ra được một chút nguồn gốc của đạo, khiến Sắc Vi lĩnh ngộ được "Đạo". Xu hướng cũng giống như cơn mưa lớn.
Đây là cảm ngộ của nàng, cũng là tâm tính của cô.
Tất cả linh khí hệ thủy, đều hóa thành "xúc tu" của Sắc Vi, dễ dàng nắm giữ được phương vị của Tuyệt Kiếm Đạo Nhân trên bầu trời!
- Chính là chỗ đó!
Sắc Vi căn bản không cần mở mắt, vẫn có thể thấy được Tuyệt Kiếm Đạo Nhân giữa không trung. Linh khí hệ thủy từ bốn phương tám hướng hội tụ lại giống như vô số những lưỡi dao sắc bén!
Những "Mưa bụi" li ti giống như muốn cắt da thịt gã, khiến gã trở thành một cái sàng thịt!
Tốc tốc tốc!
Vô số ánh sáng màu lam giống như một trận mưa sao lóe lên trong khoảnh khắc, nhưng lại là cuồng phong bão táp!
Tuyệt Kiếm Đạo Nhân hoảng sợ biến sắc. Gã lại không thấy được cô phóng ra bất kỳ pháp môn nào. Những linh khí hệ thủy này giống như tương thông với tâm linh của Sắc Vi, không chút nương tay công kích về phía gã!
Nhưng dù sao tu vi của Tuyệt Kiếm Đạo Nhân cũng là Hóa Thần thời kì cuối, cao hơn Sắc Vi không chỉ một đoạn.
Gã vận dụng chân nguyên khí cương xung quanh người, hóa giải "mưa dao" do linh khí hệ thủy tạo thành!
- Hay cho một hậu sinh vãn bối! Quả nhiên thật sự có vài phần bản lãnh. Một khi đã như vậy, bần đạo sẽ không nương tay nữa!
Tuyệt Kiếm Đạo Nhân hét lớn một tiếng, trường kiếm sau lưng "vút" một tiếng đột nhiên bay ra khỏi vỏ!
- Xem phi kiếm của tôi đây. Thiên Ti Vạn Lũ!
Phi kiếm này tản ra một màu trắng nhạt, quay xung quanh Tuyệt Kiếm Đạo Nhân. Phi kiếm bay càng lúc càng nhanh!
- Thiên Ti Vạn Lũ, phân tán!
Tuyệt Kiếm Đạo Nhân giơ thẳng kiếm lên cao, vẽ một ký hiệu kỳ lạ, điểm vào trong Thiên Ti Vạn Lũ.
Vút!
Phi kiếm vốn chỉ từ một thanh, trong nháy mắt tách ra. Giống như ảo ảnh, Phi kiếm ở trước mặt Tuyệt Kiếm Đạo Nhân hóa thành vô số thanh kiếm xoay nhanh như chóng chóng, giống như thực sự có muôn vàn kiếm quang bắt đầu quay chung quanh!
Sắc Vi lập tức cảm thấy kiếm khí đang tiến về phía cô, giống như bất cứ lúc nào cũng có thể nuốt cô vào trong!
- Thiên Ti Vạn Lũ, Bạch Lang Thức!!
Tuyệt Kiếm Đạo Nhân chỉ kiếm về phía Sắc Vi. Vô số phi kiếm giống như dòng chảy ánh sáng, từng dòng từng dòng ánh sáng nối đuôi nhau đánh về phía Sắc Vi!
Sắc Vi không dám sơ suất. Trong hư không, cô lại cô đọng rất nhiều linh khí hệ thủy, nặng nề rơi xuống!
Một "Màn mưa" ánh sáng màu xanh lại được khởi động. Vô số hạt mưa, va chạm với ánh sáng phi kiếm màu trắng, phát ra những đốm lửa màu trắng và xanh đan xen!
Linh khí và kiếm khí đâm vào nhau, gây ra sự chấn động, khiến phía sau núi đều rung chuyển!
Ầm ầm!!!!!
Dưới chân núi, mọi người thấy được trên đỉnh núi những tia sáng va chạm vào nhau rồi bắn ra bốn phía, đều có chút trợn mắt há hốc mồm.
Ninh Tâm và Ninh Đức liếc mắt nhìn nhau, đều cảm thấy khiếp sợ.
- Chẳng qua cô bé kia chỉ mới là Hóa Thần sơ kỳ sao? Không ngờ cô ta có thể khiến Tuyệt Kiếm Đạo Nhân rút Thiên Ti Vạn Lũ của gã ra?
- Tuy rằng Thiên Ti Vạn Lũ không phải là pháp bảo khó lường, nhưng cũng là một pháp bảo phi kiếm hạ phẩm có uy lực không tầm thường. Xem ra, hẳn là công pháp tu luyện của cô bé kia cũng đủ có khả năng công kích mạnh mẽ...
- Nhưng dù sao cô ta mới là Hóa Thần sơ kỳ, sao có thể khiến Tuyệt Kiếm Đạo Nhân đang ở Hóa Thần thời kì cuối phải thận trọng như vậy? Hay là công pháp của cô ta thực sự huyền bí như thế?
Ninh Tâm và Ninh Đức lén trao đổi với nhau. Cả hai hạ quyết tâm, phải báo cáo lại với gia tộc về chuyện kỳ lạ này.
Mà Lâm Nhược Khê và các cô gái khác nhìn Sắc Vi và Tuyệt Kiếm Đạo Nhân chiến đấu bắn tia lửa ra bốn phía, đều có vài phần lo lắng và hâm mộ.
- Hoá ra... chị Sắc Vi thật sự lợi hại như vậy. Về sau chúng ta cũng có thể như vậy không? Hóa Thần Kỳ chiến đấu chính là như vậy sao?
An Tâm giật mình nói.
Tiêu Chỉ Tình cũng xem có chút mê mẩn.
- Không ngờ được công pháp do ông xã sáng chế ra lại có lực chiến đấu mạnh như thế. Tôi còn tưởng rằng chị Sắc Vi căn bản không có cách nào chống cự.
- Ôi, các con còn nói chuyện này để làm gì. Vì sao đến giờ Dương Thần còn chưa về vậy? Nếu Sắc Vi bị thương thì làm sao bây giờ? Không thể trơ mắt nhìn Sắc Vi bị mang đi được!
Quách Tuyết Hoa sốt ruột kêu to.
Nhưng chung quy Dương Thần vẫn chưa xuất hiện.
Trên đỉnh núi, Sắc Vi thôi động vô số màn mưa đang say sưa giao chiến với vô số dòng ánh sáng phí kiếm của Tuyệt Kiếm Đạo Nhân.
Cũng đúng lúc này, Sắc Vi và Tuyệt Kiếm Đạo Nhân đều giỏi dùng các loại chiêu thức đa dạng mê loạn, che giấu chiêu số sát khí. Giờ phút này hai người đánh tới mức hoa cả mắt, chói lọi không gì sánh được!
Tuy rằng Sắc Vi không thể thật sự khiến Tuyệt Kiếm Đạo Nhân bị thương, nhưng những trận mưa linh khí hệ thủy giống như mưa dao, thực sự cũng khiến Tuyệt Kiếm nhất thời khó có thể công kích thành công, công thủ vẹn toàn.
Mà ánh sáng phi kiếm của Tuyệt Kiếm Đạo Nhân không ngừng cố gắng đột phá tầng tầng lớp lớp phòng thủ của Sắc Vi lại luôn thất bại trong gang tấc!