Sau khi Lâm Nhược Khê nói xong, cũng không có biểu cảm gì, dường như tất cả những chuyện này căn bản không phải do cô âm thầm thúc đẩy vậy!
Quách Tuyết Hoa và vú Vương nghe đến ngây người, còn Dương Thần trong lòng thấy có chút ớn lạnh.
Trước đây chỉ cho rằng cho dù Lâm Nhược Khê và Lý Kiến Hà không có chút cảm tình nào với nhau, nhưng tốt xấu gì cũng từng có quan hệ đồng môn với nhau.
Nhưng thật không ngờ, lần này Lý Kiến Hà không may rơi vào tình cảnh này, Lâm Nhược Khê lại ra tay đánh rắn giập đầu, không chỉ thừa cơ kiếm lợi, mà còn tiếp tay khiến Lý Kiến Hà đang sống khỏe mạnh phải uống thuốc độc tự sát.
Bảo Dương Thần tin Lâm Nhược Khê không thể đoán ra sau chuyện này Lý Kiến Hà sẽ ra sao, Dương Thần chắc chắn không tin. Vậy thì kết luận chỉ có một, giữa thương trường và kẻ thù, Lâm Nhược Khê đã lạnh lùng lựa chọn lợi ích thương nghiệp.
Lý Kiến Hà e rằng đến chết, hắn ta cũng không ngờ rằng chính vì hắn ta đến cầu cứu Lâm Nhược Khê nên mới thất bại thảm hại như vậy.
- A!
Dương Thần lắc đầu cười nói:
- Nếu đêm qua em nói ra tính toán với Lý Kiến Hà hoặc nói ra dự định của em với nhà họ Lý, mẹ cũng sẽ không hoài nghi em điều gì.
Quách Tuyết Hoa lần đầu tiên ý thức được về con người Lâm Nhược Khê, lúng túng gật đầu:
- Con bé này, sao lại…sao lại giấu diếm những chuyện như vậy chứ? Nếu con sớm nói ra những chuyện này, làm sao mẹ lại đi tính toán mấy tấm ảnh này chứ!
Bà hoàn toàn tin rằng Lâm Nhược Khê không hề có chút dính líu gì tới Lý Kiến Hà, vì Lý Kiến Hà đã bị cô gián tiếp hại chết rồi.
Lâm Nhược Khê cười gượng nói:
- Tuy rằng con vốn không có ý định tính toán gì với Lý Kiến Hà, nhưng cũng chẳng phải việc tốt gì, nói cho cùng cũng là con đã hơi tàn nhẫn với anh ta, nếu như không phải vì tivi đã đưa tin, con cũng không định sẽ nói ra.
Mặc dù Lâm Nhược Khê cười nói những lời này, nhưng Quách Tuyết Hoa vẫn thấy trng lòng có chút sợ hãi, bà muốn hoàn toàn gỡ bỏ hiểu lầm này với cô con dâu.
Luôn cho rằng Lâm Nhược Khê rất ôn hòa, lương thiện, nhưng dựa vào trí thông minh của mình để quản lí cả một xí nghiệp lớn như vậy, thật không ngờ rằng khi làm ăn lại thâm sâu khó lường như vậy.
Nhưng, một người phụ nữ vốn đã quen với cảnh đấu đá trong các gia tộc lớn như bà, bà không cảm thấy hành động của Lâm Nhược Khê có gì không tốt, dù sao cũng là đối phó với người ngoài, nếu không cứng rắn, không sắc xảo, mới khiến cho bà phải lo lắng.
Dương Thần cũng không phải lần đầu bị Lâm Nhược Khê qua mặt, trước đây cũng có không ít việc Lâm Nhược Khê đã tự mình làm, khiến hắn lo lắng. Lần này cũng chỉ biết cười tự giễu mình, lại bị qua mặt.
Chỉ không ngờ rằng, người hại chết Lý Kiến Hà không phải là hắn mà lại là Lâm Nhược Khê.
Sau bữa sáng, Lâm Nhược Khê vẫn đi làm như bình thường, Lam Lam cũng được Mẫn Quyên đưa đi nhà trẻ.
Dương Thần thi triển công phu, dự vào phương pháp phối hợp của Tiêu Chỉ Tình đưa cho, lần nữa trở lại tầng hầm của pháo đài cổ, tìm kiếm dược liệu, luyện linh đan.
Lần này tìm được rất nhiều dược liệu từ rừng Amazôn và rừng mưa nhiệt đới ở Việt Nam. Đáng tiếc là không thể tìm được thiên tài địa bảo để luyện cực phẩm linh đan.
Nhưng, vận may của Dương Thần tốt, những dược liệu tìm được, vừa hay có thể luyện được một lò Tiêu Vân Đan.
Đây cũng là loại đan dược mà ban đầu Lục Hoa Đình và Hác Trường Phong muốn cướp đoạt.
Lúc đó Dương Thần lừa chúng rằng hắn có, lần này thì thực sự có thể luyện ra được rồi.
Nhưng loại Tiêu Vân Đan này phải dùng cho Hóa Thần kì mới có tác dụng rõ rệt nhất, đồng thời tu vi cũng sẽ có tiến bộ lớn, cũng là loại trợ lực lớn cho quá trình tiến vào Độ Kiếp Kì.
Dương Thần dự định, sau khi luyện thành, đợi những người phụ nữ của hắn tiến vào thời kì Hóa Thần sẽ cho họ dùng, tránh đặc tính của thuốc quá mạnh, sẽ thành nguy hại.
Luyện đơn cả ngày trời, ngoài việc cho ra mấy chục viên Tiêu Vân Đan ra, Dương Thần còn luyện ra trên trăm viên đơn dược loại trung và loại kém.
Trong đó, điều làm Dương Thần thấy đặc biệt vui mừng đấy là qua nhiều lần luyện đơn, nội đan điền được nuôi dưỡng, lực thổ nạp thiên địa, nhờ có cái đỉnh lô thần kì này mà linh khí đã mạnh lên đáng kể.
Dương Thần có cảm giác này là bởi chiếc đỉnh lô này đang dần dần được nâng cấp, tăng uy năng của nó.
Biểu hiện rõ nét nhất là những đường chạm khắc trên mặt đỉnh càng ngày càng rõ nét, mặc dù xung quanh tiên đỉnh đều bị ánh sáng sáng rực rỡ bao phủ, nhưng Dương Thần lại có thể cảm nhận được.
Dương Thần không biết chiếc tiên đỉnh này có thể thăng cấp đến mức độ nào, nhưng nó bây giờ chắc chắn không phải đang ở trạng thái tốt nhất.
Sau khi về tới Hoa Hạ, Dương Thần tặng cho Thái Ngưng ở Yến Kinh một ít, sau đó lại về Trung Hải chia cho những người phụ nữ của hắn.
Những đan dược trung đẳng và hạ đẳng này, nếu như đều đặn sử dụng mỗi ngày, Dương Thần tin rằng một ngày nào đó tu vi của họ sẽ đạt tới Hậu Thiên, đột phá Tiên Thiên.
Điều khiến Dương Thần cảm thấy vui mừng đó là tu vi của Sắc Vi đúng là được trời phú nên rất mạnh.
Chỉ mấy ngày không gặp, mà Sắc Vi đã vượt qua giai đoạn sơ cấp Tiên Thiên, tiến vào thời kì Tiên Thiên đại viên mãn.
Dương Thần tạo ra môn công pháp này, là do hắn có ngộ tính đặc biệt với sức mạnh Thiên Địa, do vậy mới vượt qua những công pháp thông thường đem tới hiệu quả tu hành cao.
Nhưng Sắc Vi lại có thể trong thời gian ngắn tiến bộ nhanh như vậy, là có liên qua mật thiết tới ngộ tính của cô.
Làm xong những chuyện này, Dương Thần mới lái xe tới nơi Tiêu Chỉ Tình ở, đón cô về nhà.
Tiêu Chỉ Tình đương nhiên trang điểm rất tỉ mỉ, khoác lên mình chiếc áo len có họa tiết hoa hồng, phối với chiếc váy da ngắn, tuy không có chiều cao người mẫu như Lâm Nhược Khê, nhưng đôi chân thon dài lại vô cùng quyến rũ.
Nhìn dáng điệu ngại ngùng e dè của cô khi bước vào cửa, Dương Thần muốn nói với cô rằng những người phụ nữ của hắn nhiều đến nỗi khiến mẹ hắn cũng cảm thấy mơ hồ, nhưng nghĩ lại lại thôi. Đối với Tiêu Chỉ Tình mà nói, đây là lần đầu cô chính thức gặp mặt người trong gia đình, vào một đại gia đình như vậy.
- Tiêu tiểu thư đến rồi à, mau ngồi đi.
Người đầu tiên nhiền thấy hai người là vú Vương, vú Vương vội vàng mời Tiêu Chỉ Tình ngồi xuống ghế sô-pha.
Tiêu Chỉ Tình cũng từng gặp qua vú Vương, nên nhanh chóng hỏi han, cười nói:
- Vú Vương, gọi con là Chỉ Tình được rồi, con không phải tiểu thư gì hết…
- Em đương nhiên là tiểu thư rồi, em ngồi xuống đi.
Dương Thần đứng bên cạnh nghiêm trang nói.
Tiêu Chỉ Tình nhe hàm răng trắng, liếc nhìn hắn một cái.
Quách Tuyết Hoa từ nhà bếp đi ra, Dương Thần giới thiệu với Tiêu Chỉ Tình, Tiêu Chỉ Tình ngọt ngào nói một câu:
- Con chào bác!
Quách Tuyết Hoa nhìn Tiêu Chỉ Tình rồi tò mò hỏi:
- Chỉ Tình, nhìn con… có lẽ con còn ít tuổi.
Tiêu Chỉ Tình đỏ mặt:
- Vâng…con còn chưa đủ 20 tuổi.
Quách Tuyết Hoa và vú Vương đều không khỏi kinh ngạc, rồi lại đồng loạt liếc nhìn Dương Thần, ý tứ rất rõ ràng:
- Con lại hạ độc thủ với một thiếu nữ.
Nhưng nói ra thì Tiêu Chỉ Tình là người tình ít tuổi nhất tính đến giờ của Dương Thần. Quách Tuyết Hoa thấy cô gần như con gái của mình vậy, nên ấn tượng đầu tiên cũng khá tốt.
- Hôm nay mời con đến đây, một là để cảm ơn con đã xả thân cứu Dương thần lúc còn ở bên châu Úc, hai là để chính thức gặp mặt, gần gũi nhau hơn, đằng nào sau này cũng sẽ là người một nhà.
Quách Tuyết Hoa nắm lấy bàn tay cô cười nói.
Tiêu Chỉ Tình ngượng ngùng lắc đầu:
- Là chuyện nên làm ạ…
- Cái gì gọi là nên làm chứ, con bé này, căng thẳng cái gì…
Quách Tuyết Hoa cười.
Vì phải chờ chuẩn bị cúng tổ tiên, Quách Tuyết Hoa và vú Vương không có nhiều thời gian nói chuyện với Tiêu Chỉ Tình, nhưng Tiêu Chỉ Tình lại ngoan ngoãn cùng vào bếp với hai trưởng bối, vừa nói chuyện, vừa giúp những việc đơn giản.
Đến khi trời tối, thì mọi người đã chuẩn bị xong một bàn đầy thức ăn, Quách Tuyết Hoa và Tiêu Chỉ Tình nói chuyện rất hợp nhau, vú Vương thì lúc nào cũng cười toe toét.
Sau khi Mẫn Quyên đón Lam Lam về, con bé cũng rất có cảm tình với Tiêu Chỉ Tình, bởi tuổi tác của Tiêu Chỉ Tình rất dễ gần gũi với Lam Lam.
Được biết con bé là đứa con gái được Dương Thần và Lâm Nhược Khê nhận nuôi, Tiêu Chỉ Tình có chút kinh ngạc, vì cô thấy Lâm Nhược Khê không giống kiểu phụ nữ sẽ nhận nuôi dưỡng trẻ con.
Lam Lam hồn nhiên hỏi:
- Cô Chỉ Tình, cô là dì mới của Lam Lam à?
Tiêu Chỉ Tình không hiểu gì, Mẫn Quyên bên cạnh thì thầm giải thích, Chỉ Tình mới xấu hổ gật đầu.
Lam Lam vỗ tay, vui vẻ nói:
- Lam Lam lại có dì rồi, có dì, mẹ sẽ lại mua đồ chơi mới cho Lam Lam!
Dương Thần đang ngồi trên ghế sô-pha xem tivi suýt chút nữa đã ngã nhào xuống đất, cái con bé này lại còn nhũng nhẽo những người phụ nữ của hắn, rồi làm lí do đòi Lâm Nhược Khê mua dồ chơi.
Khi trời đã về đêm, Lâm Nhược Khê mới vội vội vàng vàng trở về, vừa mới kí xong một bản hợp đồng lớn với Lý Kiến Xuyên nhà họ Lý, trước đây chưa từng gặp mặt, không cần phải đoán cũng biết Lâm Nhược Khê hôm nay rất bận rộn.
Về đến nhà nhìn thấy Tiêu Chỉ Tình đang ở đó, Lâm Nhược Khê sau khi cởi áo khoác, liền chào hỏi một cách rất tự nhiên.
- Trước đó đã có những chuyện không hay, bây giờ mọi chuyện đã qua rồi, phải chạy ngược chạy xuôi cùng Dương Thần, thật vất vả cho cô quá.
Lâm Nhược Khê thản nhiên cười nói.
Tiêu Chỉ Thình thở phào nhẹ nhõm, vốn cho rằng Lâm Nhược Khê sẽ chẳng vui vẻ gì khi gặp cô, nên vội vàng lắc lắc đầu:
- Cảm ơn chị, chị Nhược Khê.
Có lẽ do đêm qua nghe Dương Thần nói những lời ấy, nên Lâm Nhược Khê tỏ ra rất hào phóng, còn trong lòng thực sự nghĩ gì, thì ai cũng không thể đoán biết được.
Sau khi Quách Tuyết Hoa bày biện đồ ăn xong, không biết lấy ở đâu ra một chiếc thảm lông, đặt trước bàn ăn, thắp hai ngọn nến, dự định sẽ cúng bái tổ tiên.
Trong căn nhà hào hoa hiện đại đầy đủ tiện nghi này, việc cúng bái theo kiểu truyền thống quả thực có chút kì quái, nhưng Lâm Nhược Khê và Tiêu Chỉ Tình lại cảm thấy rất mới mẻ.
- Đáng lí sẽ làm vào Đông chí, nhưng hôm nay chúng ta làm việc này rồi, Đông chí không cần phải làm nữa.
Quách Tuyết Hoa cười giải thích.
Dương Thần lần đầu tiên làm chuyện này, vừa làm vừa học, quỳ xuống tấm thảm, bái lạy chiếc bàn không người ngồi, trong lòng thầm nghĩ mong các vị tổ tông phù hộ đừng để những người phụ nữ của hắn gây chuyện.
Lam Lam không hiểu gì cũng quỳ xuống, giập đầu, nhưng con bé chỉ thấy ấm ức, không hiểu sao chỉ được nhìn chứ không được ăn.
Quách Tuyết Hoa thấy Tiêu Chỉ Tình đứng bên cạnh không nhúc nhích, liền cười nói:
- Chỉ Tình, con cũng được coi là một thành viên trong gia đình, con cũng đến bái lạy đi.
Tiêu Chỉ tình vô cùng cảm động, từ khi trốn khỏi nhà, rốt cuộc bây giờ cũng có cảm giác thân thuộc của gia đình, giống như cây lục bình đã tìm được bến đậu.
Gật gật đầu, Tiêu Chỉ Tình là người cuối cùng quỳ lạy, cô rất thành khẩn khom lưng giập đầu cúi lạy.
Vào lúc này, vú Vương đứng phía sau cười không ngớt, bỗng hai mặt tối lại, khuôn mặt biến sắc.
- Cái này…cái này…
Cả nhà bị dọa cho một trận, thấy khuôn mặt vú Vương biến sắc, giống như vừa trông thấy điều gì khủng khiếp lắm.
- Ngọc Lan, bà sao vậy?
Quách Tuyết Hoa ân cần hỏi han.
Tiêu Chỉ Tình hoang mang đứng dậy, nghĩ rằng bản thân đã làm sai điều gì đó.
Vú Vương tay run run, toàn thân cứng đờ, đi về phía trước, cố gắng trấn tĩnh lại hỏi Tiêu Chỉ Tình:
- Chỉ Tình…cô…cô quay người lại, để tôi nhìn…xem cổ của cô…