Dương Thần vừa nghe xong những lời này, vui vẻ trở lại, lập tức không để ý đến xung quanh, ôm lấy eo cô từ phía sau, ấn xuống giường.
- Á!
Lâm Nhượng Khê kêu lên một tiếng, chưa kịp nói thêm gì đã bị Dương Thần hôn liên tiếp, chỉ có thể “ ưm ưm a a” mấy tiếng.
- Ha Ha! Anh biết em sẽ tha thứ cho anh mà, đừng giả vờ lạnh nhạt nữa, giả vờ lạnh nhạt với người ngoài thì không sao, chứ gỉa vờ với người ngày ngày nằm cùng giường làm gì!
Lâm Nhược Khê chỉ cảm thấy cả mồm đầy mùi rượu, dùng sức đẩy Dương Thần ra, đứng dậy chỉnh lại quần áo.
- Lát nữa em còn phải đi làm, anh làm đầu tóc, quần áo của em bù xù hết rồi này.
Lâm Nhược Khê giận dỗi nói.
Dương Thần vẫn cố tình kéo cô ngồi lên đùi mình, đặt cặp mông mềm mại xuống, vừa hay chính giữa có cậu nhỏ không chịu nằm yên.
- Em yêu! Nếu em không nói sẽ tha thứ cho anh, thì hôm nay anh không ăn sáng mà ăn em đấy!
Dương Thần vẻ mặt hí hửng nói.
Lâm Nhược Khê hít một hơi, dở khóc dở cười liếc nhìn hắn, vẻ mặt ngượng ngùng, cũng không dám cử động gì, vì cái vật cưng cứng phía dưới kia sắp sửa xuyên thủng váy để vào trong rồi.
- Anh đúng là đồ mặt dày, em sắp bị làm phiền chết đây, có thể không tha thứ cho anh sao?
Lâm Nhược Khê nhịn cười nói.
Dương Thần ngây ra trong chốc lát mới chợt bừng tỉnh:
- Được lắm! Tối qua em giả vờ ngủ?
Lâm Nhược Khê đắc ý cắn môi:
- Thì sao nào, dùng chân khí khống chế tim đập loạn xạ, anh không để ý tới đúng không?
Dương Thần vẻ mặt khó tả, bản thân hắn chỉ dựa vào nhịp thở của cô để đoán xem cô đã ngủ chưa, không chú ý tới sự thay đổi trên cơ thể và kinh mạch của cô.
- Không tồi không tồi, dùng chân khí có tiến bộ, nhưng sự tiến bộ này lại đem ra để lừa ông xã thì đáng đánh đòn!
Nói là làm, Dương Thần cười mấy tiếng, không quan tâm tới tiếng kêu la của cô, một tay ôm chặt eo của cô, một tay đánh mấy cái vào mông cô.
Tuy rằng lực đánh không lớn nhưng lại giở trò khiến cho tiếng phát ra rất lớn.
Lâm Nhược Khê nửa ngồi nửa nằm, nói:
- Dương Thần, anh bỏ em xuống! Em…em sắp tức lên rồi đấy!
Dương Thần lại tỏ vẻ vô cùng cảm khái, nhìn chằm chằm vào quần trong của Lâm Nhược Khê nói:
- Em xem em kìa, sắp làm mẹ rồi còn mặc chiếc quần lót màu hồng, nhìn thấy nó không cởi ra không được…
Mặt Lâm Nhược Khê đỏ lựng lên, cô ôm mặt cúi thấp đầu.
Hai người vui đùa ầm ĩ một hồi, không khí cũng chuyển biến tốt hơn hôm qua rất nhiều.
Xuống dưới tầng, Quách Tuyết Hoa đang tết tóc cho Lam Lam, thực ra mái tóc hình quả dưa của Lam Lam cũng không cần thiết phải tết, nhưng đứa nhóc này thấy trong nhà trẻ nhiều bé gái có đuôi sam nên về nhà nũng nịu đòi tết đuôi sam.
Quách Tuyết Hoa lại chỉ sinh con một bề, không có con gái, bây giờ lại có cháu gái, liền chiều ý tết tóc cho Lam Lam, cũng chỉ là tết cho có mà thôi.
Nhìn thấy Lâm Nhược Khê xuống tới, Quách Tuyết Hoa vẫn có chút không được tự nhiên, nhưng vẫn miễn cưỡng cười một cái:
- Mau ngồi xuống ăn đi!
Lâm Nhược Khê im lặng không nói gì, gật gật đầu, ngồi xuống ăn sáng.
Không khí giữa mẹ chồng nàng dâu có chút gượng gạo, vú Vương thấy vậy cũng không biết làm sao, cảm thấy cứ tiếp tục như vậy cũng không hay, vì vậy nên lấy điều khiển mở tivi.
Bật đến kênh thời sự buổi sáng, nghe thấy tiếng từ tivi phát ra, mới cảm thấy dễ chịu hơn một chút.
- Dương Thần à! Tối nay Chỉ Tình có tới không?
Quách Tuyết Hoa hỏi.
Dương Thần gật đầu, lần trước đã nói tết Trùng Dương sẽ mời Tiêu Chỉ Tình đến ăn bữa cơm.
- Chiều tối con sẽ đi đón cô ấy.
- Đi sớm một chút, lần trước đến nhà, mẹ cũng chưa được gặp mặt, mẹ muốn cảm ơn cô ấy, nói chuyện với cô ấy nhiều hơn.
Quách Tuyết Hoa cười nói.
Dương Thần trong lòng cười khổ, Quách Tuyết Hoa ngồi trước mặt Lâm Nhược Khê nói muốn nói chuyện nhiều hơn với Tiêu Chỉ Tình, không biết sẽ động chạm tới Lâm Nhược Khê hay sao.
Xem ra Quách Tuyết Hoa thấy Lâm Nhược Khê nhất định không hé răng, lại muốn đánh đòn công kích tâm lí, chắc cũng không có ý định xin lỗi.
May mà Lâm Nhược Khê cũng không có phản ứng gì, chỉ là trong lòng thầm nghĩ gì đó, ngây ra một lúc.
Đúng lúc này, trên thời sự đột nhiên xuất hiện một cái tên rất quen…
- …Rạng sáng ngày hôm nay, tại quán rượu Hilton ở Trung Hải cảnh sát đã phát hiện ra một người đàn ông uống thuốc độc tự sát, người này là Lý Kiến Hà trưởng nam của tập đoàn tài chính Lý Thị. Theo những cổ đông trong công ty dự đoán, lần tự sát này có liên quan tới việc tranh chấp quyền thừa kế với cậu em trai Lý Kiến Xuyên…
Không chỉ Dương Thần, đến cả Quách Tuyết Hoa và vú Vương cũng đều vô cùng kinh ngạc nhìn vào tivi, dừng mọi hoạt động, mọi người đều nín thở nhìn lên màn hình tivi.
Lâm Nhược Khê lại nhíu mày, rồi nhếch môi cười nhạt, ánh mắt lạnh lùng, nhưng cũng chỉ thoáng qua mà thôi, sau đó cô lại tiếp tục ăn cháo.
Các tin tức thời sự trên tivi vẫn tiếp tục phát…
- Nghe nói tập đoàn tài chính Lý Thị có quan hệ hợp tác lâu dài và ổn định với công ty BMW của Đức và tập đoàn Stuart của Ý, đặc biệt sự hợp tác với BMW tại Hoa Hạ là chủ yếu.
Lần này tập đoàn Lý Thị và BMW đang cùng nhau xây dựng phòng trưng bày lịch sử xe hơi BMW tại Trung Hải, nhằm thúc đẩy kế hoạch tiêu thụ xe hơi BMW. Vốn dĩ dự định sẽ do Lý Kiến Hà tiếp nhận, tiến hành kêu gọi góp vốn đầu tư, nhưng kết quả tuyên bố thất bại.
Dự án này tối qua do người em ruột thịt của Lý Kiến Hà, Lý Kiến Xuyên tuyên bố. Đã đàm phán thành công với một trong những tập đoàn hàng đầu Trung Hải – tập đoàn Quốc Tế Ngọc Lôi. Ngọc Lôi sẽ hợp tác với Lý Kiến Xuyên trong dự án này.
Cảnh sát suy đoán, nguyên nhân chủ yếu khiến Lý Kiến Hà uống thuốc độc tự sát là do sự thất bại không thể cứu vãn trong cuộc chiến nội bộ của gia tộc, trong lòng chán nản…
Khi thời sự phát đến đây, Dương Thần và Quách Tuyết Hoa đều kinh ngạc nhìn Lâm Nhược Khê.
- Quốc Tế Ngọc Lôi?
Đấy không phải là nơi làm việc của Lâm Nhược Khê hay sao?
Dương Thần đột nhiên có chút mơ hồ, nhăn mày hỏi:
- Nhược Khê, rốt cuộc là chuyện gì, sao em lại hợp tác với Lý Kiến Hà?
Quách Tuyết Hoa và vú Vương đều nhìn Lâm Nhược Khê bằng ánh mắt kinh ngạc và nghi ngờ. Theo những gì họ nghĩ, Lâm Nhược Khê đáng lẽ sẽ từ bỏ việc hợp tác với nhà họ Lý mới phải.
Lâm Nhược Khê buông đũa, khẽ cười:
- Xem ra Minh Ngọc đã làm xong mọi việc rồi, vậy thì em có thể nói ra rồi.
- Minh Ngọc?
Dương Thần càng sốt ruột.
Lâm Nhược Khê gật đầu:
- Vốn dĩ là nên từ bỏ dự án này, nhưng Lý Kiến Hà chiều qua đã tự mình để lộ sơ hở, lại làm việc khiến em phật ý, cho nên…em cũng không nể mặt anh ta nữa, chỉ là không ngờ rằng sức chịu đựng của anh ta lại kém như vậy…
Dương Thần vẫn đang rất mơ hồ, thì Lâm Nhược Khê đem sự việc nói lại từ đầu đến đuôi.
Hóa ra, sau khi hội nghị ngày hôm qua kết thúc, Lâm Nhược Khê đích thực có vì chuyện với Dương Thần mà không có ý định hợp tác triển khai dự án này.
Nhưng lại không ngờ rằng, Lý Kiến Hà lại có thể nhanh chóng tìm ra chính xác nơi Lâm Nhược Khê đang ở, điều khiến cho Lâm Nhược Khê càng không ngờ tới đó là Lý Kiến Hà có thể vì muốn kéo cô đầu tư vào dự án này mà dám quỳ gối cầu xin cô.
Theo hiểu biết của cô về Lý Kiến Hà, cô nghĩ người đàn ông này không thể vì tiền mà đánh mất lòng tự tôn của mình, quỳ gối trước người khác.
- Em và Hồng Yến đều không nói sẽ đi đâu, làm sao anh ta có thể lập tức tìm ra em ngay khi hội nghị kết thúc chứ? Chỉ có một lí do duy nhất, đấy là anh ta có tai mắt trong công ty.
Mà anh ta lại vì dự án này mà quỳ gối trước em, Trung Hải không phải chỉ có một mình công ty của em có thể bỏ tiền ra đầu tư, càng không nói đến anh ta quen biết với rất nhiều các xí nghiệp lớn khác. Tại sao anh ta cứ nhất định phải đến cầu xin em chứ?
Lúc đó em đoán, có lẽ anh ta đã đi đến đường cùng rồi, nếu không thì cũng sẽ không vứt bỏ cả tự tôn của mình…
Lâm Nhược Khê nghĩ xong những điều này, liền âm thầm tìm Lưu Minh Ngọc, Lưu Minh Ngọc trước đây là Trưởng phòng của Phòng Quan hệ công chúng, quan hệ rộng, sau khi tốn chút kinh phí đi điều tra ra, gia tộc họ Lý coi dự án lần này là cơ hội cuối cùng của Lý Kiến Hà.
Vốn dĩ năng lực của Lý Kiến Xuyên hơn Lý Kiến Kiến Hà rất nhiều, vài năm gần đây đã tiếp quản phần lớn các công việc ở Châu Âu, cho nên mới phái Lý Kiến Hà đến Hoa Hạ.
Nhưng thật không ngờ, Lý Kiến Hà lại vì nguyên nhân bản thân năng lực không đủ, đồng thời gây sự với vợ mình là Thân Nhã Hinh, hai người chỉ còn là vợ chồng trên danh nghĩa.
Mất đi chỗ dự là gia tộc của Thân Nhã Hinh, Lý Kiến Hà như chim gãy cánh, gia đình càng ngày càng không hài lòng về anh ta.
Lần hợp tác này, kì thực chính phủ Hoa Hạ cũng không chấp nhận phê duyệt, vì xuất phát từ sự bảo hộ cho xe ô tô trong nước, hạng mục này của công ty BMW như đang đứng trước họng súng.
Đa số các doanh nghiệp có tiền nhưng đều không có khả năng hợp tác, chỉ có mấy xí nghiệp lớn mà Lý Kiến Hà có thể liên hệ, nhưng lại bị Lý Kiến Xuyên âm thầm gây khó dễ nên cũng đều không chịu hợp tác.
Cuối cùng chỉ còn lại mỗi Ngọc Lôi của Lâm Nhược Khê.
Lý Kiến Xuyên là người thông minh, anh ta biết phía sau Ngọc Lôi có bệ đỡ là gia tộc họ Dương, vợ chồng Dương Thần sau lần xung đột với Lý Kiến Hà, thì không dám đến liên hệ, sợ sẽ tự châm lửa đốt mình.
- Sau khi Minh Ngọc nói với em những tin tức này, em liền kêu ông ta trực tiếp liên hệ với Lý Kiến Xuyên, nói với anh ta, nếu như phân chia lợi nhuận cho chúng em từ 4 lên 6, em có thể lập tức kí kết hợp đồng, hợp tác với anh ta.
Như vậy đồng nghĩa với việc Lý Kiến Xuyên có thể hoàn toàn loại bỏ vị trí của Lý Kiến Hà trong gia tộc của anh ta. Hơn nữa việc thông qua xét duyệt của chính phủ cũng dễ dàng hơn so với hợp tác với những xí nghiệp khác. Mặt khác ưu thế lớn nhất của em chính là lượng tiền mặt của chúng em rất lớn, lúc nào cũng có thể tiến hành đầu tư xây dựng và quan hệ với các cơ quan nhà nước cũng rất tốt, không có chuyện sẽ phiền não về vấn đề phê duyệt giấy tờ.
Tuy rằng Lý Gia sẽ kiếm ít đi một chút, nhưng việc thực thi dự án này tốt xấu gì cũng tuyệt đối sẽ không xảy ra sai sót. Hơn nữa Lý Kiến Xuyên còn có thể ngồi vững trên chiếc ghế của mình, còn em, em có thể tối đa hóa lợi nhuận cho công ty…
Xem thời sự hôm nay, có lẽ Minh Ngọc đã kí xong hợp đồng rồi, Lý Kiến Hà đã mất hết tất cả muốn tự sát cũng là điều bất đắc dĩ…