Tục ngữ nói, người đáng hận thì tất có chỗ đáng thương.
Dương Thầnthở dài, người như thế này, kỳ thực mình cũng thấy quá nhiều rồi, nếu như có một gia đình ấm áp hạnh phúc, thì ai thèm chạy đến đây dựng trại làm lính đánh thuê làm gì cơ chứ? Nên phản ứng cũng không đến nỗi như hai cô gái kia.
- Anh thấy mình rất oan ức, mà không thấy rằng mình rất ấu trĩ sao?
Dương Thầnthở dài nói.
- Ngươi nói cái gì?!
Kim trạch nổi giận nói:
- Ngươi câm miệng cho ta!
Dương Thầncăn bản là không thèm để ý đến, cho dù mình có nói hay không nói thì đối phương cũng không chịu buông tha cho ba người bọn mình mà.
- Anh cảm thấy cả thế giới này đều đang mắc nợ anh, đất nước này, và cả những con người xung quanh anh nữa, thậm chí ngay cả đến ông trời cũng đang ngược đãi anh.
- Nhưng anh đã từng nghĩ, đám người mà anh căm ghét kia, những chuyện mà anh căm ghét kia, so với những chuyện mà anh đang làm bậy giờ, căn bản là không đáng chút nào chưa?
- Những kẻ vì lợi ích của mình mà hại anh, quả thực là rất đáng hận, đáng chết, nhưng anh đâu có hướng mũi súng vào bọn chúng đâu, hơn nữa anh còn làm tổn hại đến lợi ịch quốc gia, làm hại đến sinh mạng của những người vô tội khác...
Bộ mặt Kim Trạch co giật, đôi mắt như ngọn lửa, giống như đang muốn ăn thịt người vậy.
Dương Thầnthản nhiên nói:
- Nếu cha mẹ anh còn sống, nhìn thấy bộ dạng lúc này của anh, chẳng khác gì bộ dạng của những kẻ đã hại họ, hại anh, thì còn đáng giận gấp trăm lần, làm những chuyện ác gấp cả nghìn lần như vậy, anh cảm thấy bọn họ còn muốn nhận một đứa con như anh nữa không. Anh và đám người đã giết cha mẹ anh, đám người mà anh oán hận có khác nhau là mấy đâu.
- Nếu như anh thực sự có bản lĩnh, thì hãy làm cho những kẻ có thù với gia đình anh phải trả giá, còn mình thì phải sống thật tốt, để cho người nhà anh cũng phải được hưởng những ngày tốt đẹp chứ.
- Anh bây giờ người không ra người, quỷ không ra quỷ, tự cho là đang trả thù đất nước, giết hại người khác, lôi theo một đám ngốc khác chạy đến Quỷ Môn Quan, cái này gọi là đền ơn báo oán đây sao, vậy thì tôi chỉ có thể nói các người chỉ là một đám ngườ không biết kiên nhẫn và đang tự lừa dối bản thân mình mà thôi!
- Kết quả cuối cùng, chỉ là các anh và gia đình các anh sẽ xong đời. Có thể anh sẽ không tin những lời tôi nói, nhưng những gì tôi nói đều là sự thật.
Cuối cùng, Dương Thầntrong lòng vẫn còn xúc động, nghĩ về những ngày tháng trước đây của mình, chẳng phải bởi vì hồi nhỏ quá khổ nên cũng đã làm không ít chuyện ngu xuẩn và bạo ngược đấy sao...
Còn Lưu Minh Ngọc và Tiêu Chỉ Tình đã hiểu được điều gì đó, dương ánh mắt rạng rỡ nhìn dt.
Dường như lúc này, những nguy hiểm xung quanh đã không còn tồn tại nữa rồi, cái cảm giác thong dong không vướng bận gì của Dương Thầngiơ cũng đã truyền sang cho các cô.
Kim Trạch đỏ bừng mặt rồi lại tái xanh, ánh mắt chứa nhiều cảm xúc, cuối cùng, cười nhạo một tiếng.
- Cho dù mày có nói như thế nào đi chăng nữa, thì ngày hôm nay ông mày cũng đã bước đến bước này rồi, cũng đã bung bét ra hết cả rồi! Xem ra mày cũng berp mép lắm, nhưng có tác dụng gì chứ? Đàn ông là phải dựa vào nắm đấm!
Lian đứng bên cạnh dường như đã không thể kiềm chế được nữa rồi, cười nhạt nói:
- Đại ca, để em bảo anh em dẫn hai con đàn bà này vào lêu cho anh trước nhá?
Kim trạch vung tay lên,
- Không cần, để các anh em đang đi tuần thay ca, nhường các anh em phải chịu vất vả trước!
Lian hăng hái gật đầu, vừa hô vọng ra bên ngoài, hai gã thanh niên trai tráng cầm súng lập tức vọt đến, định mang hai cô ra khỏi lều.
- Đại ca, gã này thì nên xử trí thế nào đây?
Lian lại hỏi.
Kim Trạch cười gằn nói:
- Đây không phải là loại mà có người anh em thích sao, thằng này xem ra cũng còn trẻ, thịt cũng non, để tặng cho người anh em đó chơi đi!
Lian cất giọng cười đáng khinh, lững thững đi về phía dt,
- Một khi đại ca đã nói như vậy rồi, đến lúc đó mày phải hầu hạ hai anh em chúng tao thật tốt đấy... he he, đích thân tao dẫn mày đi!
Nhìn thấy Lian và hai gã có vũ khí tiến tới, hai cô gái bất giác đều trốn sau lưng dt.
Nghe thấy những từ ngữ dơ bẩn đó, khuôn mặt sinh đẹp của hai cô đỏ bừng.
Khoảnh khắc đó dường như kéo dài vô tận, hai cô gái không dám hít thở, Lưu Minh Ngọc sợ đến mức dường như bàn tay cô trắng như phấn, định nếu như đối phương hạ thủ thì sẽ liều mạng xông lên.
Dương Thầnyên lặng không biến sắc, yên lặng chờ Lian đến trước mặt mình... còn chưa đầy nửa mét nữa...
Đột nhiên!!! Dương Thầnđộng thủ rồi!!!
Tuy rằng đã mất đi võ công, cơ thể cũng giống như người bình thường rồi, nhưng những kỹ xảo đánh nhau và thân thủ thì vẫn giữ lại được!
Nhìn từ đầu đến chân, Dương Thầnthấy Lian không hề phòng bị, nên đã đánh gãy xương Lian luôn!
Á!!!!!
Lian hét to một tiếng, lại không tự chủ được, phản xạ cũng không kịp, cánh tay đã trở nên bất lực!
Lúc này, Dương Thầndùng một tay khác tóm lấy cây súng trường của Lian!
- Pẳng pằng pằng pằng!!!
Đạn phi từ họng súng ra như mưa, Dương Thầngiơ súng lên, viên đạn trong gang tấc bay thẳng vào ngực Lian!
Máu tung tóe, Lian không tin được vào chuyện đang xảy ra với gã, hai mắt mở to, rồi ngã nhà xuống đất!
Có lẽ căn bản gã không nghĩ rằng Dương Thầncó sức để phản kháng, hơn nữa động tác còn nhanh như vậy, Kim Trạch và hai gã lính gác cửa sợ đến đái cả ra quần!
Dương Thầnkhông chút do dự tiếp tục giơ súng lên, hướng thẳng vào phía hai tên lính gác cửa, một tràng đạn lại được bắn ra!
Với khoảng cách gần như vậy, lại căn bản là chưa kịp phản ứng, hai gã lính gác cửa đã ngã bổ nhà xuống đất!
Chuyện này cũng đã nằm trong tính toán của dt, đám lính đánh thuê này thực lực cũng không có gì ghê gớm, chỉ là mấy tên bộ đội đã từng được rèn luyện, mặc dù mình đã mất đi võ công, nhưng sức mạnh và tốc độ so với người bình thường, thì cũng có thể được đánh giá vào loại có kỹ thuật tham chiến tốt!
Sau phút náo loạn, Kim Trạch cuối cùng cũng đã tỉnh khỏi cơn mơ, sau khi chạy như bay ra khỏi lều, liền hét toáng lên gọi những tên lính đánh thuê khác đến bao vây căn lều này!
Đầu tiên Dương Thầnngồi thụp xuống, nhặt hết súng đạn trên mặt đất lên, hôm nay mình chỉ có thể dựa vào súng ông, phải đảm bảo là không thể để súng đạn làm bị thương được!
Lại nói, rất nhiều năm rồi không đụng đến súng ống, cũng may cách dùng những thứ này đã ăn sâu vào trong tận xương tủy của Dương Thầnrồi, nên có thể lập tức ra tay được!
Lưu Minh Ngọc và Tiêu Chỉ Tình đều kinh hồn bạt vía, lo lắng nhìn dt.
- Ông xã, phải làm sao bây giờ?
Lưu Minh Ngọc nghe tiếng bước chân ở bên ngoài chạy đến, lại hoàn toàn không biết bên ngoài đang xảy ra chuyện gì, lo lắng hỏi.
Dương Thầntrầm giọng nói:
- Bọn họ chắc sẽ không tùy tiện tấn công đâu, bởi trong này đều là cổ vật quý hiểm, nếu như bị lạc đạn, chẳng khác gì tự tay đốt đi cả đống tiền.
Đây cũng là lý do khiến cho Dương Thầncó chút yên tâm, bằng không quả thật cũng không biết nên làm thế nào, đối phương mà quăng vào một quả mìn, thì ba người mình chết chắc luôn!
Quả nhiên, bên ngoài vọng đến tiếng gào thét điên cuồng đầy phẫn nộ của Kim Trạch:
- Thằng tiểu tử thối! Không ngờ mày vẫn còn có hai tay! Nhưng mày tưởng m có thể chạy thoát như vậy được sao!?
- Mày giết ba người anh em của tao, nợ máu phải trả bằng máu! Mày có giỏi thì cứ ở lỳ trong đó đừng có ra, chỉ cần mày dám lộ ra một đầu ngón tay thôi, ông mày cũng sẽ lột da chúng mà!
Tiêu Chỉ Tình nhỏ giọng hỏi gấp gáp:
- Dt, chi bằng cả ba người chúng ta đều cầm súng, liều chết bắn ra ngoài! Một khi bọn chúng không dám công kích chúng ta, thì chúng ta công kích bọn chúng trước, nếu như tất cả cùng ở ngoài, nếu chúng ta đánh bừa, không chừng có thể đánh chết hết bọn chúng đấy!
- Không được,
Dương Thầnnhíu mày nói:
- Nếu như chúng ta động thủ trước, tương đương với việc chúng ta ép bọn chúng phải ra tay, bọn chúng chắc chắn sẽ dùng những vũ khí hạng nặng như súng máy và lựu đạn, cho dù chúng ta có thể bắn chết được vài tên, nhưng bọn chúng cũng có thể làm chúng ta nổ banh xác.
- Vậy phải làm sao bây giờ?! Chẳng lẽ chúng ta chỉ còn cách chờ chết?!
Dương Thầnnghĩ ngợi, nhưng nhất thời cũng không nghĩ ra được cách gì.
Mất đi võ công, liền cảm thấy đến trí thông minh cũng không còn nữa rồi, Dương Thầnbất đắc dĩ phát hiện, làm một người bình thường không ngờ lại khó chịu như vậy!
Mình thì không nói làm gì rồi, ngay đến cả người phụ nữ của mình cũng không thể bảo vệ được! Cảm giác nhục nhã cứ luẩn quẩn trong đầu, khiến cho Dương Thầnbực bội đến mức không thể thở được!
Nhưng đến lúc này, bên ngoài lại yên tĩnh một cách đáng ngờ!
Dương Thầncó cảm giác, đối phương đang định làm một chuyện gì đó nguy hiểm!
Không đợi hắn hiểu ra, bỗng nhiên có vài “trái kim loại” bay từ ngoài vào!
- Xì xì xì!!!
Từng đợt khói vàng trắng tràn ngập trại trong nháy mắt!
- Chúng dùng lựu đạn khói?!!
Dương Thầnkhông tự chủ được hô lên, nhiều năm rồi không chiến đấu, không thể ngờ rằng đối phương vẫn còn chiêu này!
Lựu đạn khói sẽ khiến cho nước mắt chảy không ngừng, rồi giãy dụa, cuối cùng sẽ dẫn đến tử vong vì trúng độc!
Vật như thế này, chắc chắn sẽ không làm hỏng các cổ vật bày ở đây, đồng thời khiến cho ba người không tài nào phản kháng, sẽ dãy dụa mà chết!
- Hết cách rồi, chúng ta lao ra thôi, hai người đi sau anh, nín thở!
Dương Thầnkhông do dự nữa, liều chết xông ra, cũng chỉ có thể như vậy được thôi! Chỉ có thể hi vọng nội công của Lưu Mình Ngọc có thể phát huy được tác dụng, chỉ cần có thể đánh đỡ mình được khoảng mười tên, còn mình sẽ dùng súng bắn những tên còn lại!