Tuy rằng không biết tại sao ở một nơi như này lại xuất hiện lính đánh thuê, càng không thể biết được bọn chúng ở đây làm gì, nhưng Dương Thần biết, không thể địch lại sức của kẻ địch, quay đầu lại nhìn hai cô gái, tỏ ý không cần phải chống cự, cứ đi theo bọn chúng rồi tính sau.
Mặc dù đã mất đi tu vi, Dương Thần cũng chưa từng nghĩ rằng mình là loại ấm sứt vòi chỉ biết khoe mẽ, những lúc như thế này thì lại càng phải bình tĩnh thì mới giải quyết được vấn đề.
Chỉ có thể thuận theo ý của bọn chúng, rồi tìm cơ hội chạy chốn hoặc phản kích, như vậy mới có khả năng sống sót.
- Vậy mời các vị dẫn đường.
Dương Thần thản nhiên cười nói.
Lian nhếch miệng cười, ra hiệu cho mấy tên thuộc hạ, lập tức đưa ba người này về chỗ chiếc xe Jeep.
Dương Thần và hai cô gái ngồi vào chiếc xe Jeep với mấy họng súng đã lên nòng sẵn đang chĩa thẳng vào người, chiếc xe Jeep rồ ga về hướng bắc nơi có trại của bọn lính đánh thuê đã dựng sẵn ở đó.
Sau khi ngồi xóc nảy khoảng hơn mười phút, ba người mới phát hiện, không ngờ đã đến được bờ bắc của vùng duyên hải rồi.
Cách đó không xa, là vách đá dựng đứng nằm bên cạnh đại dương mênh mông.
Còn ở một nơi khá cao nằm cạnh bờ biển, có 7, 8 cái lều dã chiến đã được dựng lên từ lúc nào không hay, chắc chắn chỗ đó là căn cứ của bọn lính đánh thuê.
Có rất nhiều tên lính đang cầm súng máy trên tay diễu qua diễu lại tuần tra, với số lượng bên ngoài thì chắc chắn chỗ này cũng phải có ít nhất hơn ba mươi người trở lên.
Điều khiến cho Dương Thần chú ý là, cạnh bờ biển là một cái vịnh nhỏ, ở đấy có đỗ một con thuyền vận chuyển và hai con thuyền chiến, chắc đây là thuyền mà bọn lính đánh thuê này đem tới để làm công cụ chuyên chở.
Bình thường, nếu tìm một chỗ như này để đóng quân, lại có cả thuyền vận chuyển, với kinh nghiệm của Dương Thần đương nhiên có thể đoán được, đây hẳn là nơi giao dịch của chợ đen, đến nơi này để đợi đối phương tới lấy hàng.
Nói trắng ra là, bọn lính đánh thuê này đang buôn lậu thứ gì đó.
Chuyện này khiến Dương Thần có thêm chút hy vọng, bởi bọn lính đánh thuê làm buôn lậu thì thường yếu hơn bọn lính đánh thuê tham gia chiến tranh.
Nhưng Dương Thần còn chưa kịp nghĩ ra đối sách, thì ba người đã bị kéo xuống xe, bị lôi vào trong căn cứ.
Dưới ánh mắt tham lam của một đám lính đánh thuê đủ màu da, Lưu Minh Ngọc và Tiêu Chỉ Tình vô cùng sợ hãi, nhưng chuyện đến nước này rồi, hai cô cũng chẳng còn cách nào khác, chỉ đành bám sát theo sau Dương Thần.
Lian đi đến một cửa một chiếc trại màu xám, kéo tấm cửa rèm lên, cầm khẩu súng chỉ chỉ vào bên trong.
- Vào thôi, ba người bạn Hoa Hạ.
Lian cười tít mắt.
Dương Thần hỏi một cách rất ôn hòa và chân thành:
- Các người định xử lí chúng tôi như thế nào?
Lian giả vờ cười, nói:
- Tôi đã cho người đi thông báo với đại ca của chúng tôi rồi, đợi anh ta đến xem các người, rồi sẽ có biện pháp xử lí.
Nói rồi, dùng lực đẩy Dương Thần vào trong lều, hai cô gái đương nhiên cũng bị kéo sộc vào trong.
Vừa vào bên trong trại, bên ngoài đã có hai tên cầm súng đứng gác, căn bản là không có lối thoát nào dành cho ba người.
Lưu Minh Ngọc lo lắng nói:
- Bọn chúng có ý gì vậy, không giết chúng ta, cũng không nói rõ nguyên nhân đã giam chúng ta trong đây rồi.
- Một khi đã nói để chúng ta đi gặp đại ca của bọn chúng, thì chắc chắn hắn ta là thủ lĩnh của bọn lính đánh thuê này, sau khi gặp xong, thì sẽ biết ngay thôi.
Dương Thần vừa nói, vừa nhìn xung quanh căn lều, không ngừng chau mày, phát hiện ra có rất nhiều điểm không thích hợp.
Căn lều này, không ngờ lại đựng đầy những thùng gỗ, hơn nữa những chiếc thùng gỗ này lại được làm rất khéo léo và hoàn mĩ, chắc chắn bên trong phải đựng thứ gì rất quí giá, chiếc thùng nào cũng được buộc rất chặt, dường như là sợ là sợ sẽ có tình huống bất ngờ xảy ra.
- Dương Thần, có phải anh đã phát hiện ra điều gì rồi không?
Tiêu Chỉ Tình to gan, không kìm được liền hỏi.
Dương Thần ngẫm nghĩ một chút, đi đến bên cạnh một chiếc hòm gỗ nhỏ, cẩn thận mở nắp chiếc hòm đó ra.
Trong hộp, xuất hiện vô số những tờ báo, điều khiến Dương Thần bất ngờ chính là chữ viết trên báo đều là tiếng Hán.
Nói như vậy, chắc chắn những chiếc hòm này có liên quan đến Hoa Hạ rồi!
Sau khi nhấc một tờ báo lên xem, bên ngoài tờ báo còn bọc mọt lớp giấy bóng, để bảo vệ chúng tránh khỏi bị ẩm ướt.
Khi giở đến lớp bọc cuối cùng, Dương Thần mắt chữ A mồm chữ O, cuối cùng hắn cũng hiểu tại sao bọn lính đánh thuê này lại cẩn thận đến như vậy rồi!
- Đây là...
Tiêu Chỉ Tình đứng ở đằng sau cũng nhìn thấy, vội vàng che cái miệng nhỏ của mình vào, không dám tin vào chính mắt mình.
Dương Thần gật đầu, thấp giọng nói:
- Nguyên Thanh Hoa, lại còn là Nguyên Thanh Hoa có vân Vân Long nữa chứ, là thứ hiếm có nhất trong nhữn thứ hiếm có, trên thị trường ít nhất cũng phải cần đến mười triệu thì mới có thể chạm được vào nó.
Lưu Minh Ngọc cũng giật mình, mặc dù cô không hiểu cổ vật, nhưng cũng đã từng nghe đến danh tiếng của Nguyên Thanh Hoa, nhất thời nói như mất giọng:
- Lẽ nào bọn chúng buôn lậu cổ vật!?
- Hơn nữa còn không phải là mức độ bình thường. Hai người nghĩ mà xem, nếu như bọn chúng còn có những cái lều khác, tại sao lại giam chúng ta trong cái lều này? Một cái lều bày đầy cổ vật? Vì vậy chỉ còn có thể có một khả năng, đó là những chiếc lều khác cũng đều giống như chiếc lều này, tất cả đều đang chứa những cổ vật vô giá!
- Bọn này làm ăn cũng không nhỏ đâu, chẳng trách anh thấy bọn chúng còn dùng cả một chiếc tùa vận chuyển, nhiều cổ vật như vậy, ít nhất cũng phải mười mấy tỷ. Cho dù không phải là Hoa Hạ, mà là quốc gia khác, mất đi nhiều cổ vật như vậy, chỉ cần chính phủ biết, chắc chắn sẽ dốc toàn lực đi tìm ở khắp nơi trên thế giới, bọn họ...
Đúng lúc Dương Thần đang nói, thì ở bên ngoài vọng đến một giọng nói.
- Quan sát cũng không tệ, không ngờ vẫn biết được đây là hàng gì.
Theo sau đó, là một gã đàn ông người Châu Á dáng cao gầy, mặc một chiếc áo rằn ri bó sát người, có mái tóc dài ngang vai, nói giọng phổ thông cực chuẩn tiếng vào.
Phía sau gã đàn ông này, là tên Lian đang đứng nhếch miệng cười.
Ánh mắt gã đàn ông này dừng lại trên cơ thể của Lưu Minh Ngọc và Tiêu Chỉ Tình một lúc, rồi mới quay người sang nói với Dương Thần, ánh mắt như phát sáng:
- Người anh em, nghe Lian nói, ba người gặp sự cố máy bay nên mới phải lưu lạc ở Arhem phải không?
Nhưng Dương Thần lại hỏi một câu ngoài ý muốn của gã:
- Anh là người Hoa Hạ?
Gã đàn ông này hơi sững người, nhìn thấy Dương Thần không hề có chút sợ hãi nào, hơi suy nghĩ, nói:
- Xem bộ dạng của cậu, chắc chắn không phải là người của chính phủ đến do thám, không ngờ lại không biết tôi, tôi là thủ lĩnh của đội lính đánh thuê “Thứ Xà” tên là Kim Trạch, giới giang hồ thường gọi tôi là “Thứ Đầu”, sao, nghe qua rồi chứ?
Lúc hỏi câu này, hai con mắt giống như nọc độc rắn nhìn chằm chằm vào khuôn mặt không biến sắc của Dương Thần.
Dương Thần thản nhiên lắc đầu,
- Chưa, chưa nghe thấy bao giờ.
Đây là lời nói thật, có thể là tên thủ lính của đội linh đánh thuê Thứ Xà này quá vô danh, hoặc cũng có thể hắn mới nổi, nên Dương Thần thực sự là chưa từng nghe danh.
- Chưa nghe thì thôi, tôi tin mấy người, chắc chắn mấy người không liên quan gì đến đám quân đang truy đuổi bọn tôi.
Kim Trạch cười híp mắt nói, gã cũng có thể nhìn ra, quả thực là Dương Thần không biết, một khi đã như vậy, gã cũng không cần phải lo lắng về việc đám người mình phái đi đã bị lộ tung tích.
Vừa nghe thấy như vậy, Lưu Minh Ngọc liền hỏi với sự mong chờ:
- Nói như vậy, các ông có thể thả cho chúng tôi đi?
- Đi?
Kim Trạch khoát khoát tay
- Vị tiểu thư xinh đẹp này, cô đúng là đánh giá cao phẩm chất của chúng tôi rồi đấy...
Dương Thần nắm chặt tay, thầm nghĩ quả nhiên là không có gì tốt đẹp cả, còn hai cô gái thì sợ đến tái mặt.
Kim Trạch cười hừ hừ nói:
- Anh em chúng tôi ở cái nơi khỉ ho cò gáy này mấy ngày để đợi giao dịch làm ăn, quả thật là rất vất vả, ngứa ngáy khó chịu lắm rồi.
- Lẽ nào có hai vị tiểu thư sinh đẹp như vậy dâng đến tận cửa, người làm thủ lĩnh như tôi lại không cho anh em hưởng chút phúc sao, không cho bọn họ thay phiên nhau làm thịt các cô, thì sao có thể bỏ qua được cơ chứ?
- Đồ... đồ vô liêm sỉ!
Lưu Minh Ngọc không ngờ đối phương lại thốt ra những lời trơ trẽn và thô tục đến thế!
Tiêu Chỉ Tình cũng hốt hoảng đến thất sắc, bất an ôm lấy ngực theo bản năng.
Kim Trạch tiếc rẻ nói:
- Không nhịn nổi nữa rồi, mặc dù nói mọi người đều là người Hoa Hạ, nhưng chúng tôi đều là những kẻ cướp của sống qua ngày, nên cũng chẳng quản chuyện cỏn con này làm gì.
- Yên tâm đi, nếu như hai cô hầu hạ anh em chúng tôi tốt, không chừng có người đồng ý giữ hai cô ở bên cạnh, nếu như vậy, thì có lẽ hai cô sẽ không phải chết sớm đâu...
- Anh không chỉ trộm cắp bảo vật quốc gia, lại còn cưỡng hiếp con gái nhà lành, anh không xấu hổ sao!?
Lưu Minh Ngọc nói đầy phẫn nộ.
Dương Thần cười khổ liếc nhìn cô một cái, Lưu Minh Ngọc đúng là có dũng khí nhưng lại ngốc, nói như vậy chẳng khác nào đổ thêm dầu vào lửa sao?
Nhưng cũng phải nói rằng, đến nước này rồi, đổ thêm hay không đổ thêm dầu vào lửa thì cũng chẳng có gì khác nhau cả.
Ánh mắt, đã lặng yên phân tích bốn góc, tìm cơ hội...
Quả nhiên, Kim Trạch nghe xong những lời này, trán liền nổi gân xanh!
- Xấu hổ? Ha ha!! Những kẻ ra vẻ đạo mạo như mấy người, tưởng mình là công tử, tiểu thư của giới thượng lưu như các người thì hiểu cái gì!?
Kim Trạch cười khẩy nói:
- Tôi có cái gì mà phải xấu hổ? Nếu như không phải lớn lên ở cái nước đó, thì người cha làm quan thanh liêm của tôi đã không bị tên tham quan chó đẻ kia hại chết! Em gái tôi cũng sẽ không bị đám súc sinh đó cưỡng hiếp rồi trở nên điên dại! Mẹ của tôi cũng sẽ không phải khóc đến mù mắt rồi uống thuốc ngủ tự sát!
- Ông mày đã nhập ngũ nhiều năm như vậy, ngày nào cũng uống gió tây bắc mà sống, ngày nào đêm nào cũng nhớ về gia đình, nhưng vừa về đến nhà thì đã chết hết mẹ nó rồi! Ông mày nhập ngũ là để bảo vệ đám súc sinh cả ngày chỉ biết ăn chơi nhảy múa đó!
- Mấy thứ cổ vật chó đẻ này, nếu để trong bảo tàng thì cũng chỉ để cho đám súc sinh kia kiếm tiền bán vé mà thôi, chẳng bằng để ông lấy đi, bán cho bọn nước ngoài, nuôi sống gia đình của những người anh em khốn khổ này còn hơn.
- Lẽ nào nếu không làm người xấu, thì ông mày và những người anh em khốn khổ của ông mày cả đời này phải để cho người ta ức hiếp sao? Chết cha ông mày đi!!
Không chỉ có Lưu Minh Ngọc, Tiêu Chỉ Tình ngây người ra, mà Dương Thần cùng có chút biến sắc, đứng nhìn Kim Trạch đang nổi giận đùng đùng.
Gã đàn ông tóc dài này vẫn còn đang cười man rợn, cùng với khí thể độc ác của một con mãnh thú!
Lưu Minh Ngọc và Tiêu Chỉ Tình đều không nói nên lời, trong lòng biết rõ vạn lần ngàn lần là Kim Trạch không đúng, nhưng cũng cảm thấy đau lòng trước hoàn cảnh đáng buồn của gã.