Sân sâu hun hút, gió đêm hiu quạnh thổi qua ngọn cây, mang theo mùi tanh nồng nặc.
Sân đầy máu và xác chết, cả sân giống như La Tu địa ngục vậy.
Dương Thần chẳng biết đã đứng thẳng lên từ lúc nào, đang dùng hướng niệm dẫn xuất kinh để chữa trị những vết thương trên khắp cơ thể, những vết thương đó đã liền miệng, chỉ còn lại những vết rách lỗ chỗ trên quần áo mà thôi.
Tất cả hàn băng chân khí, đều bị Dương Thần tống hết ra khỏi cơ thể, đồng thời trong lúc chống lại đám hàn băng chân khí này, Dương Thần bỗng nhiên nghĩ ra một chuyện mà hắn chưa từng nghĩ đến bao giờ...
Lâm Nhược Khê lằng lặng dựa sát vào người Dương Thần, nhìn thấy sắc mặt không khó coi như trước của Dương Thần, trong lòng cũng yên tâm hơn một chút.
Thua rồi cũng không sao, chỉ cần thân thể không sao là tốt rồi... Lâm Nhược Khê cũng không nghĩ nhiều làm gì.
Cô không biết là, lúc này Dương Thần lại đang chìm đắm trong một suy nghĩ quái dị khác...
Còn trong sân, ba anh em nhà họ Yến, đang đứng nói chuyện cũ, cũng không chú ý đến bộ dạng vô cùng thống khổ của Dương Thần, lúc này trong ánh mắt lại ánh lên vẻ vui sướng...
Về phần Dương Công Minh, đứng cách đó không xa, thân hình gầy gò ốm yếu, sắc mặt ảm đảm, tràn đầy hoài niệm...
Yến Phi Linh đã kể lại chuyện ngày xưa lúc rời đi, chuyện kể ra cũng khá phức tạp, nhưng vài ba câu nói, cũng có thể kể được đại khái nội dung.
- Em ở biên giới giữa Hoa Hạ và Ấn Độ, cũng là lẩn chốn ở khu đấy, gặp được lão gia và lão phu nhân, lúc đấy em mới bước ra từ ảo ảnh, định lựa chọn đường đi cho riêng mình...
- Hơn bốn mươi năm trước, vào lúc Hoa Hạ đang chìm trong loạn lạc, mặc dù đã đánh lui được giặc ngoại xâm, nhưng cuộc chiến ở vùng biên giới, vẫn diễn ra vô cùng hỗn loạn.
Bất luận là vùng biên giới phía đông bắc, hay là vùng biên giới phía nam, chuyện giao chiến với những nước láng giềng là chuyện xảy ra như cơm bữa.
Hồng Mông, lấy việc bảo vệ Hoa Hạ khỏi tay kẻ khác làm mục đích tồn tại căn bản, cho nên việc những người Hoa Hạ chết đi trong chiến tranh biên giới, cũng không để ý tới nhiều.
Bởi đây là chiến tranh của người phàm, hơn nữa cũng không ảnh hưởng đến thế cục căn bản của Hoa Hạ, chỉ là khiến cho vận mệnh bình thường của Hoa Hạ có chút rối loạn mà thôi.
Còn trước đó, Hoa Hạ chịu đủ mọi ức hiếp bóc lột của bọn ngoại xâm hơn chục năm trời, trong hơn trăm năm, Hồng Mông cũng chỉ lạnh lùng đứng ngoài quan sát.
Tuy rằng dân chúng rơi vào cảnh nước sôi lửa bỏng, nhưng dù sao thì vẫn còn có sức phản kháng, không đến nỗi rơi vào cảnh nước mất nhà tan.
Trong lịch sử, Hoa Hạ cũng đã từng trải qua rất nhiều cuộc chiến tranh, năm đó, khi người Mông Cổ chiếm giữ đến hơn nửa Châu Á, Hồng Mông cũng không hề động thủ, bởi sự thay đổi triều đại là hợp tình hợp lý, nên Hồng Mông đã sớm đứng yên quan sát thôi.
Quả thật Hồng Mông đã không nhìn lầm, ví dụ như chuyện người Mông Cổ chưa đầy mấy trăm năm, đã giao giang sơn vào tay người Hoa.
Cho nên, chỉ cần không hủy hoại hết giống nòi của người Hoa, thì Hồng Mông cho rằng đấy vẫn chưa phải là thời điểm cần phải can thiệp vào.
Yến Phi Linh từ nhỏ lớn lên ở Hồng Mông, vốn dĩ không hề biết gì đến chuyện thế tục.
Nhưng trong số những người của Hồng Mông, chỉ cần có thể bước vào được đến cảnh giới Tiên Thiên, thì đều có thể biết được mọi chuyện thế tục, để cảm ngộ cảnh giới, chuẩn bị hóa thần.
Lúc đấy, Yến Phi Linh mới hơn hai mươi tuổi, vừa mới bước vào cảnh giới Tiên Thiên, nên cũng đi du lịch khắp nơi ở Hoa Hạ, đã gặp vô số trường hợp chiến tranh.
Thấy xác chết của người Hoa ở khắp nơi, lang bạt kỳ hồ, ta cửa nát nhà, Yến Phi Linh đột nhiên tự hỏi mình --- sự lựa chọn của Hồng Mông có thực sự chính xác hay không?
Cho dù sau này có quay trở lại với Hồng Mông, nhưng cũng khó có thể quên được cuộc chiến ở thế giới phàm tục, càng ngày càng cảm thấy mình không thể ngồi yên quan sát như thế này được nữa rồi.
Vì thế đợi cho đến khi bước vào thời điểm Tiên Thiên, rốt cuộc Yến Phi Linh cũng quyết định, chính mình phải thoát ra khỏi ảo ảnh, cho dù là sẽ có một thay đổi rất lớn trong vận mệnh, nhưng ít nhất cũng có thể cứu thoát được những người dân lương thiện vô tội.
Nhưng quy định của Hồng Mông, đó là người của hội không thể tham gia vào chuyện thế tục nếu như không có sự đồng ý của hội, mặc dù Yến Phi Linh còn chưa luyện đến kỳ Hóa Thần, nhưng cũng biết được hầu hết bí mật của Hồng Mông, đương nhiên là phải chịu sự trói buộc rồi!
Chẳng qua, thân phân của Yến Phi Linh khá đặc biệt.
Cha của anh em họ Yến, chính là một trong những Thiên Giai trưởng lão của Hồng Mông --- Yến Vô Trần
Con gái của Yến Vô Trần, muốn chạy đến thế giới trần tục để tham gia chiến tranh, những người của Hoàng Giai cũng không thể quyết định là có đi bắt người hay không, huống hồ, Yến Phi Linh mới luyện đến kỳ Tiên Thiên, cho dù là có đi ra ngoài thì cũng không gây ra ảnh hưởng gì lớn.
Còn Yến Vô Trần, sau khi cãi nhau một trận ầm ĩ với Yến Phi Linh, Yến Phi Linh vẫn không chịu nghe lời của ông ta, nên đã công bố rằng nếu cô dám rời khỏi ảo cảnh, thì sẽ không còn quan hệ cha con gì nữa!
Kết quả. Yến Phi Linh thấy rằng cha mình quá máu lạnh, nên dứt khoát quyết tâm rời khỏi ảo cảnh.
Đương nhiên, với những chuyện như vậy, Yến Phi Linh không đem chúng nói hết ra vào lúc này, nhưng Yến Phi Vân và Yến Phi Vũ cũng đều đã hiểu.
Cũng chính bởi vì cảm thấy phụ thân quá tàn nhẫn, nên Yến Phi Vũ cũng cảm thấy bất bình thay cho em gái mình, cũng muốn rời khỏi Hồng Mông, lựa chọn ra bên ngoài thanh tu, đồng thời đi truy tìm tung tích của Yến Phi Linh.
Cứ thế, cha con nhà họ Yến, đã mấy chục năm rồi chưa nói chuyện thỏa mái với nhau!
- Khi đó, trốn trong khu giao chiến ở vùng biên giới Ấn Độ, quân đội của Hoa Hạ và khu chăn nuôi của người dân, bởi vì trang bị thô sơ lạc hậu, khó có thể bắt kịp được với thế cục, nên đương nhiên là bị bao vây.
Lúc đấy tổng chỉ huy của Hoa Hạ là lão gia Dương Công Minh, ông ta đã đương quân xâm nhậm vào bên trong vùng đất của kẻ thù, tiến hành một cuộc bao vây tiễn trừ, mới có thể chấm dứt cuộc chiến, thống nhất đất nước.
- Lúc đấy em nhìn thấy quân Ấn Độ giết người cướp bóc ở khu chăn nuôi, liền mở sát giới, giết chết hết quân đội Ấn Độ.
- Nhưng điều mà em không ngờ tới chính là, bên Ấn Độ lại có một tổ chức gọi là “Phạm Thiên”. Chính nhóm đấy luôn áp chế nhóm Tổ Long của Hoa Hạ.
- Tuy rằng em mới luyện đến Tiên Thiên trung kỳ, nhưng lúc này cũng liều mình đuổi theo hai gã cao thủ Vishnu và Atula, lúc đó em và bọn chúng giao chiến trên đỉnh núi, tùy rằng đã khiến bọn chúng phải bỏ chạy, nhưng chính mình cũng bị thương nặng...
Cách đó không xa, Dương Thần đã lấy lại được tinh thần, nghe được lời của Yến Tam Nương, không khỏi cảm thấy sửng sốt.
Phạm Thiên? Không ngờ đã có thù với nhà họ Dương từ năm đó rồi a, may mà mình đã giết chết hết những nhân vật chủ chốt của tổ chức đó.
Tâm trạng của Dương Thần lúc này vô cùng tốt, vừa hồi phục lại công lực, không hơi không tiếng, chính mình cũng đã hiểu rõ được một vài điều...
- Trọng thương? Vậy... vậy sau này ra sao?
Yến Phi Vũ sốt ruột hỏi.
Yến Phi Linh trả lời:
- Lúc ấy em muốn chạy về hậu phương càng sớm càng tốt, bởi có như vậy mới có thể trốn thoát khỏi sự truy đuổi của đám phiến quân Ấn Độ, lúc đó, nội thương của em vô cùng nghiêm trọng, chắc chắn không thể hồi phục trong khoảng thời gian ngắn được.
- Nhưng không ngờ, đám người Phạm Thiên vô cùng độc ác, đã hạ độc trong lúc giao chiến với em, em chạy trốn không được bao lâu, thì bất tỉnh, không còn biết gì nữa...
Nghe đến đây, hai anh em Yến Phi Vân đều chau mày.
Yến Phi Linh thản nhiên mỉm cười,
- Cũng vào đúng lúc đó, phu nhân, bà ấy đã phát hiện ra em...
Hóa ra, vợ của Dương Công Minh, năm đó trước khi xuất giá, đã làm trong ban hậu cần trong quân đội của Dương Công Minh, mặc dù tiếng là làm ở ban hậu cần, nhưng lại là lưu học sinh, học Tây y, sau đó trở về Hoa Hạ làm bác sĩ ở chiến trường.
Cũng bởi vì trước đây đã có hôn ước với Dương Công Minh, cho nên đã lựa chọn công tác ở ngay tại chiến trường, nơi Dương Công Minh đang chiến đấu! Có thể nói là phu xương phụ tùy!
Lúc đó, trong một lần rút lui khẩn cấp, lão phu nhân đã gặp Yến Phi Linh đang hôn mê bất tỉnh.
Những người khác đều cảm thấy sự xuất hiện của cô có điều gì đó kỳ quái, lại đang là lúc nguy cấp, nên cũng không quan tâm đến nhiều.
Nhưng lão phu nhân không quan tâm đến thị phi, quyết đem theo Yến Phi Linh cùng rút lui.
Rốt cục, sau khi đem Yến Phi Linh về căn cứ, sau khi được điều trị bằng Tây y, đã loại bỏ được một số độc tố ra khỏi cơ thể, sau khi trải qua một cơn nguy kịch cuối cùng cũng giữ lại được mạng sống.
Lúc Dương Công Minh trở lại căn cứ, biết được vị hôn thê của mình có cứu sống được một cô gái trẻ không rõ lai lịch, không khỏi nảy sinh nghi ngờ.
Dù sao thì Yến Phi Linh cũng xuất hiện ở nơi hai bên đang giao chiến, người dân ở đó đều đã đi tản cư hết rồi, làm gì còn có ai ở đó nữa?
Bị hỏi, Yến Phi Linh cũng không nói rõ rốt cuộc mình là người ở đâu, chỉ nói rằng mình tên “Yến Tam Nương” vì là em thứ ba trong nhà.
Đến thân phận cũng không có, ngoại trừ cái tên không biết là thật hay giả, một cô gái có thể bị trúng độc trên chiến trường, chỉ dựa vào những điều trị qua loa, mà lại có thể nhanh chóng bình phục, điều này đương nhiên khiến cho Dương Công Minh nảy sinh lo lắng!
Thế nên, Dương Công Minh đã yêu cầu Yến Phi Linh rời khỏi doanh trại, thậm chí định dùng súng giết cô, tránh trường hợp cô là gián điệp do bên Ấn Độ cử tới...
- Nhắc đến lại thấy buồn cười, lần đầu tiên em gặp lão gia, quả thực giống như kẻ thù không đội trời chung, lão gia luôn nói em là gián điệp, em lại không biết nên giải thích thế nào, rắc rối phiền phức đến mãi tận sau này, vẫn là phu nhân đứng ra bảo vệ em, nói em nhìn không giống người xấu...
Yến Phi Linh mỉm cười, đôi mắt hơi rưng rưng.
Những năm tháng khói lửa đạn bom đó, phu nhân lại quan tâm, chăm sóc tận tình cho một kẻ xa lạ, che trở hết mình cho một cô gái cô độc, giống như một người chị vậy, nên làm sao em có thể dễ dàng quên được?