- Hừ, tên tiểu tử này thật là có diễm phúc, lần trước làm hỏng cả một đời của một mĩ nhân như Tư Đồ Sắc Vi, giờ thì lại có cả con bé này nữa.
Yên Phi Vũ cười khinh bỉ nói:
- Chỉ tiếc a, không thể chịu khó thêm một chút, đúng là không biết phân biệt tốt xấu, nếu như đã là vợ của ngươi, thì cũng phải chịu chung số phận với ngươi thôi.
Nói xong, Yên Phi Vũ tập trung thần thức, dò xét cơ thể của Lâm Nhược Khê.
Không khỏi vui mừng, Yến Phi Vũ nói,
- Đại ca, trong cơ thể con bé này cũng có dấu hiệu đặc biệt pháp môn của em trước đây, hẳn cũng đã được tên tiểu tử này truyền cho chút võ công, chúng ta chỉ cần bắt nó, tra hỏi là được.
Yến Phi Vân gật gật đầu
- Em hai, em xem xem tên tiểu tử này thì nên xử lý thế nào đây.
Nói xong Yến Phi Vân cầm kiếm xách ngược Dương Thần lên.
Yến Phi Vũ trong mắt hiện lên một tia độc ác,
- Hừ, tên tiểu tử này là trưởng tôn nhà họ Dương, nếu giết hắn thì sẽ ảnh hưởng đến thế cục, chi bằng giữ lại cái mạng cho hắn, miễn sao hắn đừng có gây chuyện nữa!
- Như thế cũng được, vừa có thể chấm dứt ân oán cá nhân, lại không vi phạm tôn chỉ của Hồng Mông.
Yến Phi Vân cười nhạt,
- Anh sẽ phá huyệt đan điền của hắn!
Nói rồi, lấy Không Minh kiếm đang tỏa ra Hàn Băng Kiếm Khí, định đâm vào khí hải của Dương Thần!
Lúc hai anh em nhà này đang nói đến chuyện võ công, Dương Thần đã tranh thủ chút thời gian này, dùng sức mạnh của thiên địa không ngừng cố gắng chữa trị các vết thương của mình.
Dù sao thì tu vi của mình cũng cao hơn Yến Phi Vân, mặc dù hàn băng này không dễ đối phó, nhưng nếu có thời gian thì cũng có thể xử lí được.
Một khi chân khí mất đi uy lực của nó, thì khả năng phục hồi của Dương Thần tuyệt đối vượt xa tưởng tượng của Yến Phi Vân!
Lúc này, cơ thể Dương Thần đang căng cứng, nhưng vẫn có thể vận động được kinh mạch, định thừa lúc Yến Phi Vân hạ kiếm, sẽ phản kích lại một lần nữa!
Thành bại chỉ trong nháy mắt, Dương Thần biết rằng mình không còn đường lui nữa rồi!
Dù sao, muốn đánh bại Yến Phi Vân có Không Minh kiếm và phương pháp kính tượng trong thời gian ngắn thực sự là một điều vô cùng khó khăn!
Nhưng lúc này, một giọng nói vang lên, phá vỡ bầu không khí yên tĩnh!
- Dừng tay!!
Một người mặc áo xám đột nhiên xuất hiện, lọt vào tầm mắt của mọi người.
Chỉ thấy Yến Tam Nương tóc tai lòa xòa, đang đi ra từ hậu viện, nhìn thấy khắp sân đều là những mảnh chân tay, thi thể còn sót lại, Yến Tam Nương không khỏi đau lòng.
Còn bóng dáng của Dương Công Minh, cũng từ từ xuất hiện, chỉ có điều trên mặt ông già này tràn đầy vẻ u sầu.
Nhìn thấy Dương Thần đang nằm dưới lưỡi kiếm, Lâm Nhược Khê cũng bị bắt, Dương Công Minh khó nén được cảm xúc xót xa của mình.
Nhưng hai anh em Yến Phi Vũ và Yến Phi Vân mặt lạnh như băng, nhìn chằm chằm vào Yến Tam Nương, vẻ mặt vô cùng cứng nhắc!
- Em...em ba!?
- Phi Linh!?
Yến Phi Vân và Yến Phi Vũ trợn mắt há mồm, nhìn Yến Tam Nương và dường như không dám tin vào mắt mình!
Bởi Yến Phi Vũ vô cùng kinh ngạc, nên vội buông Lâm Nhược Khê ra, vứt xuống đất.
Còn Lâm Nhược Khê tuy cũng cảm thấy nghi ngờ, tại sao lại có thể như vậy, nhưng hiển nhiên vẫn vội vàng chạy đến bên Dương Thần, đỡ Dương Thần đứng dậy.
Dương Thần tuy rằng không cần đỡ, nhưng vì muốn để Yến Phi Vân tin, nên đành phải làm bộ có chút đau đớn.
Nhìn Lâm Nhược Khê lau nước mắt, khóc nức nở không nói nên lời, lần đầu tiên Dương Thần cảm giác sao cô lấy đâu ra nhiều nước mắt như vậy, quả thực là rất không đành lòng.
Yến Phi Vân cúi đầu liếc nhìn Dương Thần một cái, nhưng dường như cũng không còn tâm trạng để để ý đến Dương Thần, cùng với Yến Phi Vũ đi về phía Yến Tam nương.
Lúc này, tất cả những người có mặt ở đây, đều tập trung hết mọi ánh nhìn vào Yến Tam Nương.
Dương Thần tạm thời buông cái ý nghĩ phải chiến đấu xuống, hé mắt nhìn ba người này bằng ánh mắt cổ quái.
Yến Tam Nương... họ Yến? Chẳng lẽ là...
- Phi Linh... là em thật sao!?
Yến Phi Vân dùng ánh mắt vô cùng phức tạp nhìn Yến Tam Nương, bộ mặt có chút co giật.
- Anh cả, anh còn phải hỏi sao!? Cho dù em ba có biến thành như vậy, từ nhỏ chúng ta đã lớn lên bên nhau, chẳng lẽ anh lại không nhận ra.
Yến Phi Vũ nước mắt lưng tròng nói.
Yến Phi Vân không ngừng thổn thức, hít một hơi thật sâu, nói:
- Chẳng trách anh không phát hiện ra em, hóa ra em vẫn luôn ẩn đi tu vi của mình.
Yến Tam Nương gật gật đầu, khuôn mặt đầy nếp nhăn, bất đắc dĩ nói:
- Đúng vậy, nhưng không ngờ, vẫn phải xuất hiện.
Còn Dương Thần thì đột nhiên bừng tỉnh, đúng rồi, sau khi hai anh em nhà này đến, thì không thấy Yến Tam Nương đâu cả, tu vi cũng bị dấu đi!
Xem ra là cố ý trốn tránh!
- Đến tận hôm nay, em vẫn không chịu gặp chúng ta, còn không chịu về gặp cha sao!?
Yến Phi Vân nặng nề hỏi.
Yến Tam Nương lắc đầu,
- Nếu như được, thì em đã không đợi đến tận ngày hôm nay.
- Phi Linh, cho dù là em không muốn trở về, thì tại sao lại lấy bộ dạng như thế này, rõ ràng là em đã luyện đến trung kì, sao lại còn cố ý muốn để cho mình già đi!?
Yến Phi Vũ nức nở nói.
- Em để chị nhìn thấy bộ dạng như thế này của em, bao chị không đau lòng sao được đây!?
- Em có biết là chị đi tìm em bao lâu rồi không!? Từ khi em bỏ nhà đi, chị cũng đã trở mặt cãi nhau với cha rồi! Ở chốn thế tục này mà tu hành, lần tìm khắp cả Hoa Hạ, không ngờ em lại chốn trong nhà họ Dương ở Yến Kinh!
Sắc mặt của Yến Tam Nương có chút thay đổi nhìn Yên Phi Vũ, con ngươi đẫm nước mắt.
- Chị hai... em...
- Phi Linh, để chị xem xem em thế nào, mau biến lại như cũ đi... đừng để mình già xấu như này.
Yến Phi Vũ nói như van xin.
Yến Tam Nương quay đầu lại nhìn Dương Công Minh một cách khó hiểu, rồi lại nhìn ánh mắt đầy mong chờ của Yến Phi Vũ, khẽ thở dài một cái.
- Phù...
Yến Tam Nương gật gật đầu, xung quanh người xuất hiện một đám nguyên khí.
Cách đó không xa, Dương Thần nhìn thấy như vậy, thì lập tức tin rằng, ba người này là người một nhà!
Bởi, nguyên khí mà Yến Tam Nương dùng, quả thực rất giống với nguyên khí của Yến Phi Vân và Yến Phi Vũ! Chẳng qua là do Yến Tam Nương chưa đạt tới kỳ Độ Kiếp, nên có vẻ yếu hơn, chỉ là do mình lúc nãy không chú ý đến mà thôi!
Lúc Yến Tam Nương vận khí, cả người cũng biến hóa theo!
Khuôn mặt vốn dĩ đầy nếp nhăn, bỗng nhiên làn da trở nên căng mịn, trắng nõn nà, những nếp nhăn ở khóe mắt dần dần cũng biến mất, con người cũng trở nên thanh thoát hơn, đôi mắt cũng đậm màu hơn...
Sau đó, nhưng sợi tóc cũng biến thành màu đen, cả thân hình cũng thẳng hơn trước rất nhiều.
Nhìn kĩ lại lần nữa, chỗ gần cổ của Yến Tam Nương, hình như làn da cũng giống như da thiếu nữ rồi...
Dần dần, từ một bà lão, đã cải lão hoàn đồng giống như kì tích vậy, thành một cô gái đang tuổi thanh xuân!
Má hồng, răng trắng, tươi trẻ mềm mại, dáng người thướt tha đẫy đà, đặc biệt là đôi mắt biết nói, mang theo vẻ u buồn.
Không chỉ có Dương Thần, mà cả Lâm Nhược Khê cũng xuất thần nhìn, tiếng khóc cũng ngừng lại.
Yến Tam Nương, Yến bà bà, không ngờ lại là một cô gái mới chừng hai mươi tuổi!?
Tuy rằng Dương Thần biết rằng, theo lý mà nói, thì điều này có thể giải thích được, dù sao thì Yến Tam Nương cũng đã luyện tới kỳ Hóa Thần, nếu như lúc trẻ đã luyện được đến kỳ Tiên Thiên, thi việc giữ lại được vẻ bề ngoài cũng là một chuyện hết sức bình thường mà thôi.
Nhưng, bọn họ đã quen với một Yến Tam Nương trong dung mạo của một bà lão, nên rất khó có thể tiếp nhận một “người bạn đồng trang lứa”, nhưng lại vẫn phải gọi ba chữ “Yến bà bà!
Yến Tam Nương dường như có chút ngại ngùng, không dám nhìn Dương Thần và Lâm Nhược Khê.
Đứng cách đó không xa, Dương Công Minh đứng nhìn Yến Tam Nương khôi phục lại dung mạo của mình, dường như ánh mắt cũng đang hoài niệm, khóe miệng lộ ra nụ cười thản nhiên.
- Phi Linh... đúng là Phi Linh rồi, em gái của chị!
Yên Phi Vũ mừng đến phát khóc, ôm lấy Yến Phi Linh.
Yến Phi Linh cắn đôi môi cánh hoa
- Chị... là em không tốt, để chị phải chịu khổ rồi...
Yến Phi Vũ lắc đầu,
- Không sao, chỉ cần em sống tốt, chị không sao cả...
- Phi Linh, tại sao em lại ở nhà họ Dương, em có quan hệ gì với nhà họ dương.
Yến Phi Vân từ bất ngờ, kinh ngạc, vui mừng bắt đầu lấy lại được tinh thần, mở miệng trịnh trọng hỏi.
- Đúng vậy,
Yến Phi Vũ lúc này dường như cũng đã nhớ ra, nhìn Dương Công Minh bằng ánh mắt thù địch, hỏi:
- Phi Linh, có phải là vì lão già này nên em mới cố tình biến mình già đi? Em có quan hệ gì với lão ta?
Yến Phi Linh tỏ vẻ khó xử,
- Chị, anh cả, hai người đừng hỏi em nữa được không, việc này không thể nói hết trong một sớm một chiều được.
- Không được, chúng ta đã tìm em bốn mươi năm rồi, không dễ dàng gì mới gặp được em, sao lại không được biết rốt cuộc đã xảy ra chuyện gì!? Em cứ việc nói ra, có phải nhà họ Dương đã làm gì đắc tội với em đúng không!? Có anh, có chị ở đây, chẳng lẽ lại phải sợ nhà họ Dương bé nhỏ này sao!?
- Chị đừng hiểu lầm,
Yến Phi Linh vội vàng lắc đầu nói:
- Là em tự nguyện ở lại nhà họ Dương, lão gia và phu nhân có ơn với em, em cũng không muốn đi gặp đám người của Hồng Mông... cho nên ở lại đây luôn.
- Có ơn với em? Ơn gì?
Yến Phi Vũ bực bội nói.
Yến Phi Linh ngoái đầu lại nhìn Dương Công Minh, thấy Dương Công Minh nhìn mình gật đầu mỉm cười, rồi giống như hít một hơi thật sâu, từ từ nói:
- Chuyện này phải kể từ lúc cách đây hơn bốn mươi năm, lúc em mới bỏ nhà ra đi...