Cô Vợ Giả Mạo Rất Thần Bí

Chương 233

Trước cửa thủy tinh lớn của tiệm cafe, Hoắc Khải Hàng khoác áo lên, nhìn ánh mặt trời cười sáng lạn, cảm thấy toàn thân rét run, tất cả da thịt lộ ra ngoài bị gió thổi bay, căng thẳng, nỗi sợ hãi. Lúc anh quay đầu nhìn mình trên cửa thủy tinh, thấy thần sắc ảm đạm, thân hình tiều tụy như vậy..

Khoảng ba bốn ngày không cùng Đông Đình Phong ở chung một chỗ, lòng cô đều đặt hết lên người Vãn Vãn, không rảnh cũng không có tâm tư chăm sóc đến tâm tình Đông Đình Phong. Cô cảm thấy cô nên cùng anh nói chuyện.

Đáng tiếc, lại ngủ rồi. Có ở bên anh , cô mới có thể ngủ sâu được.

Chỉ là về sau , cô lại gặp ác mộng. Không giới hạn, không cách nào cứu được.

Một giây kia, cô từ trong giấc mộng bừng tỉnh, miệng thở phì phò, tay hung hăng mắn chặt ngực, cảm giác giống như có một mạng người chết rất đáng sợ, đang từng chút từng chút buộc chặt.

Trong mộng, Vãn Vãn chết ở trong ngực cô, nhiệt độ cơ thể dần dần mất đi, hơi thở cũng dần dần yếu ,nụ cười trong một tấc đóng băng.....

Cô đau, cô rất khó chịu, cô chạy không thoát, cô hét chói tai...

Cô mất đi một tiểu thiên thần.

Tiếng kêu thảm thiết, theo miệng phát ra, vẻ thống khổ, sau đó,tỉnh lại

“Gặp ác mộng sao?”

Đông Đình Phong ngồi bên cạnh, cầm tay cô, làm một vài công việc, nghe thấy cô kêu, bước nhanh đến người cô. Ninh Mẫn ngẩng đầu, đầu đầy mồ hôi, đau trong lòng, tay nắm chặt lấy vạt áo Đông Đình Phong.

Tay anh không ngừng vỗ về lưng cô.

Cô từ từ bình tĩnh lại, mười phút sau hơi thở mới bình thản, gật đầu nói:

“Vâng, em mơ thấy Vãn Vãn làm phẫu thuật ghép tủy, phản ứng lại rất mạnh, nó bị đưa vào phòng cấp cứu, em ở bên ngoài đợi, đợi không biết bao lâu....em đi tới đi lui cầu xin, đừng mang con của em đi vôi, nhưng, bác sĩ nói với em. Là vô dụng.......không cứu được.....”

Âm thanh bình tĩnh, trong bình tĩnh lộ ra sợ hãi, cô lau mặt kinh sợ chưa tan.

“A Ninh tủy sống bên kia còn đang kiểm tra, mặt khác, trung tâm tủy sống của nước ngoài, anh cũng có liên lạc, trên thế giới nhiều người như vậy, anh không tin, không có ai hợp tủy với Vãn Vãn...”

Anh nâng mặt của cô: “ Cho nên, em hãy trấn định, đừng tự làm loạn trận tuyến”

Cô gật đầu, sau đó lại cắn môi, đưa ra nghi ngờ

“Nếu, vẫn không có hợp thì sao?”

“Tiếp tục tìm, tình hình của Vãn Vãn còn chưa kém đến mức phải thay ngay mới được..”

“Nếu tiếp tục tìm, vần không có tin tức tốt truyền đến thì sao?”

Ninh Mẫm lại đưa ra giả thiết, Đông Đình Phong nhăn mày,nhìn chằm chằm hỏi:

“Vì sao lại muốn bi quan như vậy?”

Ninh Mẫn trầm lặng, bởi vì tình hình chính là bi quan như vây.

Cô ngẩng đầu, bắt lấy tay anh:

“Cẩn Chi, hôn lễ của chúng ta , e rằng phải đổi ngày....thật xin lỗi, bây giờ, em không có tâm tình đê cử hành hôn lễ...”

Vẻ mặt cô áy náy, có thể hiểu được, nhưng không thấy có thể nhận thức cùng.

“Anh trước hết vẫn cho người chuẩn bi, có muốn cử hành hôn lễ hay không ... đến lúc đó mới biết...”

Cô nghiêng đầu, không dám đối mặt với ánh mắt kia, rất ôn hòa, khiến cô cơ hồ không thể nói ra những lời kia, nhưng vẫn phải nói:

“Đừng chuẩn bị”

“Em có ý gì?”

Đông Đình Phong không khỏi nheo mắt lại, đem mặt cô qua nhìn thẳng.

Ninh mẫn cúi đầu, im lặng trong chốc lát mới nói:

“Em không có cách nào đem sự tình nghĩ đơn giản? Điều tệ nhất ..... tình hình phải suy nghĩ.....”

“điều tệ nhất” ba chữ này thắt đầu lưỡi của cô, cũng làm ánh mắt Đông Đình Phong ôn hòa trổ nên sắc bén. Hơn nữa nguy hiểm, anh buông lỏng tay.

Cô cảm nhận được, muốn xuống giường, rời đi, lại bị anh kéo lại .

Một cái kéo, lảo đảo cô ngồi trên đùi anh. Đùi anh cơ bắp thật rắn chắc.

Anh ôm lấy eo nhỏ của cô: “ có thể giải thích một chút được không? Theo em điều tệ nhất là tính như thế nào?”

Hơi thở của anh có chút bất ổn. Thậm chí là không vui. Ninh Mẫn không nói lời nào, trong lòng bàn tay xuất hiện từng tầng mồ hôi.

Anh nâng căm cô ép cô nhìn mình, sắc mặt lạnh nhạt, cực lạnh , lòng đau như dao căt.

“Đừng có nói, em bây giờ tính nạo thai....”

Môi cô run rẩy, mặt trắng bệch: “ Cẩn Chi......em....”

Suy nghĩ hỗn loạn, mắt chặt mắt lại, cô cắn chặt răng vẫn nói ra câu kia.

“Em không thể để Vãn Vãn gặp chuyện không may...”

Đông Đình Phong lạnh lùng nở một nụ cười: “Vãn Vãn không thể có chuyện, đứa trẻ trong bụng có thể vứt bỏ đi có phải hay không?”

“Em không muốn”

Cô cực kỳ ủy khuất.

“Em đang chuẩn bị làm việc này” anh lên án. Cô cúi thấp đầu xuống.

“Cấy ghép một nửa tủy sống, tính nguy hiểm rất cao, em biết, để đảm bảo Vãn Vãn an toàn, em có không phải muốn cùng Hoắc Khải Hàng tái sinh một đứa nữa....”

Anh thô lỗ đẩy cô ra, cô không phòng bị, suýt nữa ngã sấp, anh ý thức được mình ra tay hơi mạnh, khẩn trương muốn đỡ cô, thấy cô ổn định bước chân, lại tuyệt tình thu cánh tay về, tức giận ở trong lòng, khẩn trương, buồn bực__ hiện tại anh hiểu được tầm quan trọng của Vãn Vãn trong lòng cô.

“Em không có ý này”

Ninh Mẫn tiến lại gần bắt lấy bàn tay to của anh:

“Nếu như anh thật sự nghĩ vậy em cũng không có cách nào, Cẩn Chi bác sĩ nói rất rõ ràng, phụ nữ có thai thì không thể lấy tủy sống, động vào thuốc tê sẽ có hay không ảnh hưởng tới thai nhi.. nghiên cứu về phương diện này, vẫn là không biết. Nếu phải làm cấy ghép bán nửa tủy sống, đứa trẻ này sẽ không thể cần, nếu sinh nó ra tàn tật thiểu năng, ai sẽ chịu trách nhiệm? Em là mẹ, em sẽ chịu trách nhiệm với nó, nhưng nguy hiểm như vậy em không có cách nào đảm nhiệm, anh cũng không thể, Cẩn Chi, em biết điều này đối với anh rất tàn nhẫn. Nhưng chúng ta còn trẻ, muốn có con về sau còn có cơ hội..... lần này , có thể hay không cứu được Vãn Vãn, vì trước....”

“Nhưng bác sĩ cũng nói, tình hình của Vãn Vãn còn chưa kém đến mức đó. Có lẽ chúng ta vẫn còn thời gian con bé chống cự, tiếp tục tìm kiếm,.....đến lúc, sẽ có người có tủy phù hợp giống với Vãn Vãn...”

“Nhưng , nếu không chống đỡ được đến lúc đó?”

Ninh Mẫn lớn tiếng đánh gãy, hai mắt đo đỏ, âm thanh run rẩy không thành lời.

“Em không biết khi nào thì Vãn Vãn cần tủy, qua mấy tháng nữa bụng của em to lên, mà bệnh của nó lại chuyển biến xấu thì sao?”

“Thời gian còn sống không ít, phá thai, điều này rõ ràng đem một đứa trẻ đã hình thành giết chết. Nếu đến lúc đó,anh bảo em phải làm sao bây giờ?”

“Là bảo vệ Vãn Vãn , hay bảo vệ đứa con trong bụng?”

“Sẽ bức em phát điên”

“Hơn nữa phẫu thuật ghép tủy sống, càng sớm thì càng tốt....để càng lâu càng bất lợi”

“Cẩn Chi, em không thể ngồi nhìn tình hình chuyển biến xấu được”

“Đau dài không bằng đau ngắn”

“Ít nhất bây giờ nó chỉ là trứng thụ tinh, còn nhỏ như vậy, thậm chí còn chưa thể chính xác gọi là người, chỉ là một khối thịt không có tri giác...”

“Hiện tại không có , em còn dễ chịu một chút”

“Cẩn Chi, để nó ở trong bụng em thời gian càng lâu, càng lớn, em sẽ có cảm tình với nó...” có nước mắt đang tuôn rơi.

Đông Đình Phong sắc mặt nặng nề, chuyển thân, thu tay lại xỏ vào túi, kéo dây sạc điện thoại ra bên ngoài, anh không thể kéo sợi dây. Anh buồn phiền đặt tay lên sô pha, ngược lại đem ổ phích điện thoại đang sạc rút ra, đi ra ngoài, trước khi đi , còn kịp nói một câu:

“Anh ra ngoài làm một chuyện, có một chuyên gia khoa máu nước ngoài vừa đến, đến lúc đó sẽ gặp Nghê Mịch cùng nhau hội chuẩn, trước đó em đừng để anh động vào đứa trẻ, nếu không.....”

Nếu không sẽ thế nào, anh không nói hết, nhưng ngữ khí không tốt là hung ác là đau lòng.

Cô ngã ngồi trên sô pha, trong miệng khô khốc, hoảng sợ khó chịu trong lòng.

Nghe thấy anh bước đi nặng nề xuống lầu, đi rất nhanh, sau đó bên ngoài tiếng nổ máy của động cơ, rất nhanh xe đi ra bên ngoài.

Bốn phía lập tức im lặng.

Ninh Mẫn đứng trước cửa sổ, nhìn ra thế giới một mảng hiu quạnh bên ngoài cửa sổ, năm nay đầu xuân sớm, nhưng vạn vật vẫn còn ngủ đông. Trời như lạnh thêm.

Nhưng mùa xuân dù sao cũng đến. Đó là sự thật không thể thay đổi.

Thời điểm đến, xuân về hoa nở, là kết quả tất nhiên.

Lúc này cha Ninh TRùng ở ngoài gõ cửa. Ninh Mẫn ngẩng đầu nhìn cha đi vào

“Mẫn Mẫn , chuyện này , không phải là chuyện nhỏ... tạm thời chúng ta không thể tùy tiện hà quyết định kia, đợi chuyên gia hội chuẩn xong, nghe ý kiến của chuyên gia...”

Phòng cách âm không tốt, âm thanh hai người nói chuyện lúc nãy ông đều nghe được. Trong lòng cũng không chịu nổi,... hai chuyện vui sao lại náo loạn thành ra như vậy...

“Cha”

Ninh Mẫn sắc mặt bình tĩnh, đưa tay ôm cha, tự an ủi

“Cha đừng lo cho con, con biết rõ mình làm gì, đứa trẻ con sẽ không vứt bỏ”

Ninh Trùng giật mình : đứa nhỏ này có ý gì? Không vứt bỏ người nào? Hay cả hai đều không vứt bỏ? Vì sao ông cảm thấy trong lời nói của con có hàm ý khác.

Lúc này di động reo lên

Ninh Mẫn buông cha ra, đi lên tủ đầu giường cầm máy lên nhìn, đâu lông mày nhăn lại.

“Ai vậy?” Cha hỏi

“Quý Như Thương”

“Người phụ nữ đó tìm con có chuyện gì? Còn nữa, con sao lại đến gần người phụ nữ này. Cách xa bà ta ra một chút, người phụ nữ đó rất nguy hiểm”

Ninh Trùng không có hảo cảm với Quý Như Thương. Một là dựa vào thân thế của người phụ nữ này, không sạch sẽ như Quý Như Tịch, trước hôn nhân náo động gây ra nhiều chuyện, mãi đến khi gả cho Cố gia mới an phận, đáng tiếc, lão tam Cố gia lại mất sớm.

Sau này, tuy rằng bà vẫn giữ danh phân tam phu nhân Cố gia, nhưng bên dưới vẫn cùng vài người đàn ông khác thân mật .

Mọi người xung quanh đều nói : Cố tam lão gia cưới người phụ nữ này, thật có mắt như mù.

Mà bà cũng có thủ đoạn, mấy năm nay đều lợi dụng mấy người đàn ông này, vị trí leo lên ngày càng cao.

Quý Như Tịch rất coi trọng bà, hai người phụ nữ này là trụ cột của Quý gia.

Cô không nói tiếp, nghĩ nghĩ lại ấn nghe, một chỗ khác truyền đến câu nói

“Chúng ta gặp mặt đi”

Ninh Mẫn gật đầu: “Nói thời gian, địa điểm”

“ Nam Phương gia mộc hội sở, một giờ sau”

“Được”

Bên kia Quý Như Thương sau khi để điện thoại xuống, nhìn người đàn ông phía sau, thản nhiên nói:

“Việc có thể thành hay không, còn tùy vào anh?”

“Bà yên tâm, hôm nay nhất định sẽ loại bỏ được cục thịt trong bụng cô ta....để đôi vợ chồng này trở mặt thành thù...”

Người kia cười nói.