Cô Vợ Giả Mạo Rất Thần Bí

Chương 232

Từ nhỏ đến lớn, từ trong xương cốt Ninh Mẫn đã lộ ra tinh thần có đánh cũng không suy sụp, đối với cuộc sống cô luôn theo hướng lạc quan.

Khi đó, cuộc sống hết sức ưu đãi cô, có cha mẹ luôn yêu thương cô, có ông nội độ lượng nhìn xa trông rộng, chất lượng cuộc sống, vẫn rất tốt, môi trường sống, vẫn có ánh nắng mặt trời. Không có âm mưu dương mưu, không đánh đánh giết giết, không có ngươi lừa ta gạt, chỉ có cuộc sống học tập đơn giản.

Cô lớn lên trong học tập siêng năng cần cù. Cô tin tưởng trên đời có chính nghĩa.

Cô cho rằng thân là quân nhân nên thể hiện một loại năng lương chính.

Đi lính ở bộ đội, cô mở mang kiến thức tới đẫm máu, và giết chóc,nhưng lòng của cô như trước nắng__ bởi vì cô rất tin tưởng, sự tồn tại của cô là có ý nghĩa : giữ gìn quốc gia yên ổn, giữ năng lượng chính, cô tin tưởng, cô nguyện là người trung thành, như tín ngưỡng của sinh mệnh, có thể là vì người càng nhiều mang đến nhiều hạnh phúc, ân huệ.

Sau khi xuất ngũ, cô ẩn giấu, lấy một thân phận vô cùng bình thường, sống ở trong góc khác của cuộc sống, sáng 9h đi tối 5h về một cuộc sống đơn giản trôi qua.

Trong loại đơn giản này, cô như cũ chuyển giao năng lương ấy__ vài năm ấy cô là thư ký trong đại sứ quán, nhàn đến không có việc gì, sẽ tiếp nhận một số công việc phiên dịch, tìm thêm một ít khoản thu nhập, không phải cô thiếu tiền, mà muốn đủ khả năng đi giúp đỡ những người cần giúp. Để người ta an tâm, cảm nhận giá trị của cuộc sống.

Nhiệm vụ tháng 9, cô sâu sắc lĩnh hội được cảm giác tàn khốc khi bị vứt bỏ. Sự đáng sợ đấu tranh chính trị, ngay cả mạng người cũng nhỏ bé__

Khi đó, cô từng nghĩ người tốt sẽ được báo đáp, đó chỉ là lời nói gạt người, có quyền có thế, thì có thể thao túng được chuyện sinh tử của người khác. Ở trước mặt chính trị, khái niệm chính nghĩa này là không có rõ ràng__ chỉ có thắng hoặc thua, mới có thể trở thành lực lượng chủ đạo.

Hiện tại cô phát hiện ra cảm thấy chính trị là một cái gì đó rất đáng sợ, một khi bước vào sẽ có phiền toái không ngừng.

Phủ thủ tướng, xuất hiện tai nạn xe cộ không phải chuyện ngoài ý muốn, mà là có người tạo nên.

Hoắc Khải Hàng tra ra chiếc xe xảy ra chuyện, phanh là bị người ta phá hư, theo quan sát cho thấy, chiếc xe này dừng ở chỗ cửa công trường đang thi công, đã có một người đội mũ lưỡi trai đi vào, người đó không phải lái xe, hơn nữa hắn rất quen thuộc phủ thủ tướng, chỉ chụp được một cái bóng.

Căn cứ vào phán đoán của bảo vệ trong phủ, người này có cải trang, nhất thời không xác định được thân phận. Nhưng lái xe đã chết.

Ninh Mẫn không thể xác định mục đích thực sự của hung thủ gây ra vụ này. Cô chỉ biết một sự kiện, cuộc sống của cô vì lần va chạm này, một lần nữa lại thay đổi.

Liên tục mấy ngày liền, Ninh Mẫn đều canh giữ ở bệnh viện, lấy được những tin tức đều rất tệ.

Nghê Mịch ngữ khí nặng nề nói với cô: “ Nên chuẩn bị tốt tư tưởng, theo số liệu báo cáo, trước mắt mà nói, không có hy vọng, hiện tại việc chúng ta có thể làm là chờ đợi thuốc khống chế một thời gian, lại tiến hành phân tích một bước số liệu nữa. Nếu như tủy sống không tương xứng phù hợp, sẽ làm cấy ghép một nửa tủy sống, đây sẽ là cơ hội cuối cùng .....nhưng, hậu quả như thế nào, cô nên suy nghĩ kỹ càng....tủy sống của Hoắc thiếu khẳng định là không thể dùng...”

Đây là tai họa đột ngột.

Nhiệt huyết của cuộc sống , lập tức, như là sự sống từ trong sinh mạng của cô bị hút ra vậy.

Cô tin rằng, bất cứ ai gặp phải cảnh ngộ như cô, cũng sẽ luống cuống mờ mịt.

Mà cô cũng biểu hiện ra nỗi kinh sợ này.

Bởi vì cô tin có người rất hy vọng nhìn thấy cảm xúc biến hóa phản xạ có điều kiện này của cô.

Hôm nay, sáng sớm chín giờ hơn.

Ninh Mẫn vội vàng từ trong phòng bệnh đi ra, vừa mới nhận được một cuộc điện thoại, là Hoắc phu nhân gọi, muốn hẹn gặp mặt ở quán cafe bên ngoài bệnh viện. Lúc đi ra cô không có nhìn thấy Đông Đình Phong từ một thang máy khác đi ra.

Đông Đình Phong muốn gọi, thì cửa thang máy đóng lại, anh vội gọi điện thoại:

“Đi đâu vậy?”

“Hoắc phu nhân hẹn em ra bên ngoài gặp mặt”

Âm thanh của cô có vẻ hơi mệt mỏi.

“Cần anh đi cùng không? Anh đang ở...”

“Không cần”

Cô không hề nghĩ ngợi liền cự tuyệt. Đông Đình Phong trầm mặc một lúc rồi gật đầu: “ Nga, sau đó gọi điện cho anh”

“Vâng”

Cúp điện thoại có vẻ rất vội. Bốn phía người đến người đi Đông Đình Phong cảm thấy tâm phiền ý loạn, cầm trên tay món đồ chơi con gấu vừa mới mua ném cho Trần Tụy: “Anh cầm cho Vãn Vãn , tôi ra ngoài đi dạo”

Anh không đợi Trần Tụy nói chuyện, liền vào một thang máy khác đi xuống dưới, xuống tầng đã không thấy bóng dáng Ninh Mẫn đâu.

Anh chậm rãi thong thả đi ra ngoài, vốn chuyện tốt thành đôi, ngày kết hôn định rồi, bà xã lại mang thai, song hỉ lâm môn, hết lần này tới lần khác gặp chuyện xúi quẩy như vậy, ảm đạm thê lương là từ để miêu tả cuộc sống của vợ chồng bọn họ mấy ngày nay. Bệnh tình của Vãn Vãn trong lòng tất cả mọi người, đều là bóng ma.

Đông Đình Phong nhấp môi ông trời không ưu đãi anh.

*

Quán cafe, Ninh Mẫn ngửi thấy mùi hương nồng đậm đã cảm thấy buồn nôn, nhưng cô chỉ có thể chịu đựng.

Trước mặt Hoắc phu nhân ngồi im lặng, gọi một ly cafe mocha, cùng ngồi xuống còn có Hoắc Khải Hàng.

Cô chỉ cần một ly nước chanh. Ba người cùng ngồi xuống, trầm lặng, trong lòng đều có cảm giác áp lực.

“Tình hình có chút nghiêm trọng cô đã nghĩ đến biện pháp đối phó chưa?”

Hoắc phu nhân thản nhiên hỏi, cử chỉ tao nhã, cả người lộ ra hơi thở cao quý.

Ninh Mẫn uống nước, cố hết sức đem cảm giác buồn nôn đè xuống. Vị chua giải vây cảm giác khó chịu của cô. Thật có chút bất an đang lớn dần trong tâm hồn cô.

“Tôi sẽ dẫn Vãn Vãn ra nước ngoài một chuyến”

“Vô dụng, khoa máu bệnh viện trung tâm Quỳnh Thành, ở trên quốc tế là chuyên khoa nổi tiếng, tuyệt đối có thể so sánh với tổ chức điều trị của bất cứ quốc gia nào nước ngoài, toàn bộ dụng cụ đều tiên tiến nhất”

Ninh Mẫn không nói, bởi lời Hoắc phu nhân nói không sai. Bệnh viện trung tâm Quỳnh Thành là bệnh viện tốt nhất toàn quốc. Thuộc bộ máy chính phủ, là bệnh viện hoàng gia, năng lực của bác sĩ nổi tiếng toàn cầu.

“Cô tưởng cô giữ lại đứa bé trong bụng cô, vậy cô phải hy sinh đứa bé cô nuôi dưỡng suốt sáu năm trời này. Vì cái gì, cô đắn đo cho rõ ràng”

“Đừng quên bây giờ cô mang thai đứa bé này, cho dù muốn cấy ghép tủy cũng không thể...”

“Thẳng thắn nói, nếu bác bỏ ý kiến trong lòng tôi, người con dâu như vậy tôi khẳng định là tiếp nhận không nổi, nhưng ông trời lại cho chúng ta một vấn đề khó khăn lớn vậy, không tiếp nhận, không nhượng bộ, không chịu hi sinh, Vãn Vãn như thế mà mất mạng....”

Đây là một sự thật tàn khốc, không thể không đối mặt...

“Nếu như có thể tái sinh một lần, nếu kịp, đây là kết quả tốt nhất...”

Lời của Hoắc phu nhân khiến tâm cô thắt chặt, sắc mặt trắng bệch, cảm thấy chuyện này có thể bức điên người. Cô ôm bụng, bên trong đang có một tiểu sinh linh nhỏ bé, ở đó trưởng thành khỏe mạnh, một khi sinh ra, khẳng định sẽ là đứa trẻ thông minh xinh đẹp.

Đảo mắt, cô lại nghĩ đến Vãn Vãn, đó là đứa trẻ cô tự mình nuôi lớn, tình cảm mấy năm này, tâm huyết mấy năm này, niềm vui mà Vãn Vãn mang đến mấy năm này, không thể đong đo cân đếm được, đã sớm là tủy sống của cô, có thể sống như thế sao lại từ bỏ cô...

Không. Cô sẽ dùng mọi cách để cứu Vãn Vãn.

Nhưng cách nào khác bây giờ?

Ngón tay đỡ chén trà đang run: cả hai đều là con của cô, đều là máu mủ ruột thịt của cô, ai cô cũng không muốn vứt bỏ..

Nhưng vấn đề xảy ra trước mắt : cá và tay gấu không thể có cả hai....

Chẳng lẽ, cô thực sự phải vứt bỏ Đông Đình Phong, vứt bỏ máu mủ ruột thịt, một lần nữa trở về bên Hoắc Khải Hàng, cùng đồng tâm hiệp lực để cứu Vãn Vãn, mà cuối cùng nỗ lực một phen sao?

Cô nghĩ cũng cảm thấy thật hoang đường.

Rút cuộc cô không thể đè nén được cảm giác buồn nôn, nói một câu:

“Thật xin lỗi....”

Cô che miệng, chật vật chạy vào toilet.

Ọa!

Chóng mặt, buồn nôn!

Khó chịu!

Trong lòng khó chịu!

Toàn thân khó chịu!

Có hai luồng khí nóng đang thiêu đốt cô, cô không có cách nào thoát khỏi, chỉ có thể nhìn bản thân giãy dụa ở trong lửa, rất nhanh bị thiêu chín.....nhưng trong người lại có ý thức, hay là sống..........nhưng .....ngoài kia có bao nhiêu thống khổ.

Từ trong toilet đi ra, cô nhìn thấy Hoắc Khải Hàng đứng ở cửa, cằm sáng bóng, áo khoác ngoài màu đỏ thẫm, đưa vẻ lạnh lùng của anh càng rõ nét. Thấy cô đi lại khó khăn, mặt anh hết sức lo lắng.

“ Vẫn khỏe chứ?”

“Không sao, mùi cafe khiến tôi có chút khó chịu”

Chân của cô, mềm nhũn ra.

Anh vội vàng đỡ lấy, người này tại sao lại gầy yếu như vậy, thật khiến người ta không bớt lo....

Một khắc đỡ lấy, anh một tay ôm lấy cô.

Từ khi Vãn Vãn gặp chuyện không may, anh không chỉ một lần nhìn thấy cô âm thầm rơi lệ, nhưng ở trước mặt người, cô luôn ra vẻ kiên cường, trước mặt con gái cười tươi sáng lạn. Mu bàn tay , lòng bàn tay tất cả đều là thịt.

“Đừng nhụt chí, mội việc đều có biện pháp giải quyết”

Ninh Mẫn đẩy anh ra một chút, mùi hương cafe trên người anh khiến cô không biết nên theo ai. Trước kia, là cô rất thích mùi này, nhưng bây giờ, cô vô phúc hưởng thụ, cũng không muốn tiếp xúc thân thể.

“Buông em ra”

Cô che miệng đẩy mạnh anh ra lần nữa chạy vào toilet__ lại một trận nôn khan, trong dạ dày bị vét hết ra ngoài không còn thứ gì, dịch vàng đều nhổ ra, sắc mặt cô khó coi tới cực điểm.

Lúc cô dựa tường vô lực đi ra thì đã không thấy Hoắc Khải Hàng đâu, đổi lại là Đông Đình Phong đứng đó. Ngay sau đó cánh tay như thép vòng tới ôm cô, hơi thở thơm mát bạc hà xông thẳng vào mũi cô

“Sao anh lại tới đây?”

Cô hít một hơi, rúc trong lòng anh, cái ôm ấm áp khiến cô an tâm hơn

“Hoắc Khải Hàng gọi điện thoại cho anh, nói em nôn rất nhiều”

“Ồ”

“Sắc mặt em rất khó coi, anh đưa em về nhà nghỉ ngơi một chút, bên bệnh viện đã có mẹ lo rồi...”

“Không cần, em không mệt..”

“Ngoan, em như vậy chẳng những không chăm sóc được cho Vãn Vãn, mà bản thân mình cũng sẽ suy sụp mất”

Sắc mặt cô mấy ngày nay đều tái nhợt như tuyết, thật sự anh rất đau lòng

“Được rồi, em sẽ ngủ một chút, tiện thay quần áo luôn”

Lúc anh dìu cô ra, gọi một cuộc điện thoại, rất nhanh, A lực lái xe đến. Hai người ngồi vào ghế sau, Đông Đình Phong để cô dựa vào trong lòng ngủ.

Cô ngoan ngoãn dựa vào ngủ, cảm nhận cái ôm của anh, không mất mấy công sức cô đã ngủ.