Cô Nàng Đáng Yêu Của Tổng Giám Đốc Chung Tình

Chương 11

Khi bài hát kết thúc, Dương Văn Nhân tùy tiện tìm một cái bàn ngồi xuống. Anh bắt đầu nốc rượu như uống nước lã. Đã bao lâu rồi… Chính anh cũng không còn nhớ nữa. Đã bao lâu rồi anh không cảm thấy buồn như hôm nay. Đã bao lâu rồi anh không nhớ tới hình ảnh ấy. Vậy mà hôm nay, chỉ một cái liếc mắt của cô ấy cũng đủ làm anh rối bời, làm con tim anh đau nhói.

Nguyễn Khánh Như im lặng ngồi kế bên Dương Văn Nhân, bây giờ cô không thể nói gì hết. Vì anh sẽ không nghe được lời nào. Vì… trái tim anh đang rơi lệ. Cô chỉ có thể ở một bên, lặng lẽ lau đi những giọt nước mắt mà anh đã rơi xuống. Làm một chỗ dựa cho anh khi anh cần sự quan tâm.

Dương Văn Nhân thì cứ uống rồi lại uống, cuối cùng còn nôn thốc nôn tháo ra ngoài. Nguyễn Khánh Như lấy khăn tay ra, cô muốn thấm ướt cái khăn rồi lau mặt cho anh. Lúc cô ra ngoài thì nghe có tiếng cãi vã của ai đó.

Tính cô thì thích nhiều chuyện, cho dù là đang lo lắng cho Dương Văn Nhân nhưng cô vẫn cố tính giỏng tai lên mà nghe ngóng xem người ta đang nói gì. Cô tự nhủ: mình đâu có nhiều chuyện đâu, mình chỉ là tiện thể đi ngang qua và nghe phải những điều không nên nghe mà thôi.

“Cô về đây làm gì? Sao không ở Mỹ với ông ta luôn đi?” Sơ Tịch nói.

“Đúng vậy. Chuyện lần trước chúng tôi không so đo với cô nhưng nếu lần này cô trở về là để đùa giỡn với cậu ấy một lần nữa thì… đừng nói sao tôi độc ác.” Nhạc Vĩ nhìn cô gái trước mặt với ánh mắt tóe lửa.

“Sao thế? Hai người không tin vào bản thân mình như vậy sao? Tôi muốn làm gì anh ta thì liên quan gì tới mấy người? Với lại tất cả là do anh ta tình nguyện, hai người có muốn ngăn cản cũng không được.” Lục Ngạn cười nói với giọng điệu hả hê.

“Cô… cứ đợi mà xem.” Sơ Tịch và Nhạc Vĩ nhìn cô ta như nhìn kẻ thù.

“Cô, cô, cô gì chứ. Im miệng hơn đi, tôi không hơi đâu mà nói chuyện với đứa thấp kém như mấy người. Tôi còn bận… đi tìm Nhân nữa.” Lục Ngạn cười khinh bỉ bỏ đi. 

Nhân… Nhân ở đây có phải là Dương Văn Nhân không? Nguyễn Khánh Như thầm nghĩ.

Rốt cuộc thì giữa anh và cô gái này đã xảy ra chuyện gì. Tại sao Sơ Tịch và Nhạc Vĩ lại căm ghét cô ta như thế?

Nguyễn Khánh Như vừa đi vừa suy nghĩ. Đến khi cô quay lại chỗ cũ thì Dương Văn Nhân đã say khướt và đang ngáy khò khò trên bàn ăn.

Cô đang tính đi tìm Nhạc Vĩ thì anh ấy đã đi tới chỗ cô.

Nhạc Vĩ nhìn Dương Văn Nhân rồi lại nhìn Nguyễn Khánh Như. Tròng mắt anh lóe ra một tia sáng khát thường.

“Anh đưa anh ấy về nhà đi.” Nguyễn Khánh Như nói.

“Không được. Anh còn có việc phải làm hay là… em đưa cậu ấy về đi. Đây là địa chỉ nhà cậu ấy. Thế nhé. Nhờ em cả đấy.” Nhạc Vĩ nói xong liền chuồn đi mất.

Nguyễn Khánh Như đứng chết trân tại chỗ. Làm sao mà cô có thể đưa anh về được chứ. Lúc đến đây là anh lái xe mà. Hu hu hu lại phải kêu taxi sao? Ôi tiền của tôi.



Nguyễn Khánh Như tốn sức chín trâu mười bò thì mới kéo lê được Dương Văn Nhân đến cửa nhà anh. Lúc này cô mới sực nhớ ra là mình không có chìa khóa, cô đang loay hoay không biết làm sao thì cánh cửa trước mặt mở ra. Một người phụ nữ trung niên từ phía trong đi ra. Bà ấy có vẻ không có gì ngạc nhiên khi nhìn thấy cô.

“Con đưa Nhân về à? Cám ơn con nhé, con phụ cô đưa nó vào trong với.” Người phụ nữ trung niên nói.

“Dạ.”

Nguyễn Khánh Như không thể chối từ nên đành ngoan ngoãn đỡ anh vào trong phòng.

Dương Văn Nhân được đỡ lên một chiếc giường. Người phụ nữ trung niên cẩn thận cởi giày, đắp chăn cho anh rồi mới kêu cô cùng ra ngoài phòng khách ngồi.

“Con ngồi đi, để dì đi rót nước cho con.” Bà ấy đi vào trong. Một lúc sau, bà ấy quay trở lại với khay nước trên tay.

“Cám ơn dì.” Nguyễn Khánh Như cẩn thận nhận ly nước, lễ phép nói lời cảm ơn.

Không khí như ngưng đọng lại, không ai nói với ai câu nào. Nguyễn Khánh Như có len lén nhìn người phụ nữ trước mặt. Mặc dù nghe giọng điệu của bà ấy thì có vẻ đã hơn bốn mươi tuổi nhưng gương mặt thì vẫn còn rất trẻ. Cô không khỏi cảm thán.

“Con làm cùng chỗ với Nhân à?” Lúc này, người phụ nữ trung niên đột nhiên mở miệng.

Nguyễn Khánh Như hồi hồn lại, cô trả lời: “Vâng, con là thư ký của anh ấy.”

“Đã lâu rồi thằng bé không có uống say như vậy. Lần này đã làm phiền con rồi.”

“Không. Không sao đâu dì.”

Hà Dung lặng lẽ đánh giá cô gái trẻ trước mặt. Mặc dù cô bé không xinh đẹp lắm nhưng rất dễ thương và đáng yêu. Nét đẹp của cô bé dịu dàng như nước, Và nếu bà không lầm thì cô bé là một người con gái tốt. Nếu như cô bé có thể chăm sóc cho Nhân thì thật là tốt biết bao.

“Có thể con cho là dì hơi đường đột. Nhưng nếu có thể thì mong con quan tâm Nhân nhiều hơn một chút. Thằng bé thật sự rất đáng thương.”

“Dạ. Con thấy anh ấy vẫn sống rất vui vẻ mà. Anh ấy còn có dì và chú bên cạnh quan tâm, chăm sóc mà. Con thấy anh ấy vẫn còn rất hạnh phúc đấy chứ.”

“Ba thằng bé…” Hà Dung ngập ngừng.

“Ba anh ấy sao ạ?” 

“Thật ra có thể xem như nó có ba mà cũng như không có. Dì thì lại ở tận Biên Hòa nên không thể thường xuyên quan tâm, chăm sóc cho nó. Nên dì mong, con có thể giúp đỡ nó nhiều hơn một chút.” Hà Dung nhìn thẳng vào Nguyễn Khánh Như bằng ánh mắt thâm tình.

Bà nói tiếp: “Thật ra dì chỉ lên đây thăm nó một chút rồi lại phải quay về dưới. Lát nữa là dì phải đi rồi nên trong nhà chỉ còn mình nó. Dì không thể an tâm được.”

“Con sẽ chăm sóc anh ấy hộ dì…” Nguyễn Khánh Như vừa nói xong câu đó thì cô thật sự muốn tát vào mặt mình.

Hà Dung nghe thấy vậy thì rất vui: “Thật à. Vậy thật cảm ơn con. Thôi! Dì cũng phải đi đây. Chào con.” Bà nói xong thì cũng xách túi đi ra khỏi cửa.

Nguyễn Khánh Như đứng hình tại chỗ, cô cảm thấy hình như mình bị lừa.

Cô đi vào phòng Dương Văn Nhân, ngắm nhìn anh đang ngủ say. Theo những gì mà tối nay cô nghe được thì anh không được ba yêu thương và đã từng bị cô gái kia phản bội. Nếu… nếu cô có thể là người xoa dịu những vết thương trong lòng anh thì tốt biết bao.

Suy nghĩ một hồi thì cô cũng không chịu được nữa. Cuối cùng cô gục xuống mép giường ngủ.

_________________