Cô Gái Trong Trang Sách

Chương 37: Lễ cưới những người bạn thân của tôi

Những người bạn duy nhất đáng được quan tâm là những người ta có thể gọi vào lúc bốn giờ sáng.

Marlène DIETRICH

Tám tháng sau

Tuần đầu tiên của tháng Chín

Malibu, California

Khu biệt thự - bản sao của một lâu đài tại Pháp được một tỷ phú kỳ quặc xây vào những năm 1960 - trải rộng trên gò đất cao của Zuma Beach. Sáu hécta bãi cỏ, vườn và ruộng nho tạo cho người ta cảm giác đang ở giữa vùng thôn quê Bourguignon hơn là ở bên bờ biển, trong thành phố của những tay lướt ván và những bãi biển cát trắng.

Milo và Carole đã chọn chính khu vực kín đáo ấy để tổ chức lễ cưới. Sau khi cuộc phiêu lưu của chúng tôi kết thúc, hai người bạn tôi đã có một chuyện tình hoàn hảo và tôi là người đầu tiên vui mừng trước hạnh phúc bị trì hoãn quá lâu của họ.

Cuộc sống lại tiếp tục. Tôi đã trả được nợ và giải quyết xong các rắc rối với pháp luật. Được xuất bản sáu tháng trước, tập ba trong bộ ba tiểu thuyết của tôi đã đến tay độc giả. Còn tập phim đầu tiên chuyển thể từ bộ tiểu thuyết thì dẫn đầu bảng xếp hạng phim mùa hè suốt hơn ba tuần liên tiếp. Tại Hollywood, con tạo xoay vần thật nhanh: từ một kẻ thua cuộc bông xuôi, tôi lại trở thành tác giả thành công rực rỡ. Vinh quang trên đời là vậy đấy.

Milo đã mở lại văn phòng của chúng tôi và giờ đây cậu ta quản lý công việc của tôi rất cẩn thận, chu đáo. Cậu ta đã chuộc lại chiếc Bugatti nhưng khi biết tin vị hôn thê tương lai mang bầu cậu ta lại đổi nó lấy một chiếc brake Volvo!

Nói tóm lại thì Milo không thực sự là Milo nữa...

Bề ngoài có vẻ như cuộc đời lại mỉm cười với tôi nhưng thực ra tôi sống như một cái xác không hồn kể từ sau khi Billie ra đi. Em đi để lại trong sâu thẳm lòng tôi một khối tình vô tận mà tôi không biết phải làm thế nào nữa. Trung thành với lời hứa của mình, tôi không để mình rơi vào cái vòng luẩn quẩn của “thuốc chống trầm cảm, thuốc an thần và ma túy tổng hợp”, tôi cố gắng giữ mình trong sạch hết mức. Để không rơi vào cảnh ăn không ngồi rồi, tôi thực hiện một chuyến đi ký tặng sách dài ngày và trong vòng vài tháng đã chu du khắp thế giới. Riêng việc lại ngắm nhìn thế giới đã có hiệu quả trị liệu với tôi nhưng ngay khi tôi còn lại một mình, những kỷ niệm đau đớn về Billie lại trỗi dậy, tàn nhẫn nhắc tôi nhớ tới phép nhiệm màu trong cuộc gặp gỡ của chúng tôi, tới những lần chúng tôi đấu khẩu, tới nguồn gốc những thói quen của chúng tôi và tới mối quan hệ thân mật nồng ấm giữa chúng tôi.

Giờ đây tôi đã từ bỏ chuyện yêu đương và cắt đứt mọi liên hệ với Aurore. Chuyện tình của chúng tôi không phải câu chuyện xứng đáng được có một cơ hội thứ hai. Tôi chẳng có dự định gì cho tương lai, bằng lòng chấp nhận sống cuộc sống ngày qua ngày như nó vốn có.

Nhưng tôi không cho phép mình lại tuột dốc xuống địa ngục lần nữa. Nếu tôi lại chìm đắm trong đó thì lần này tôi sẽ không gượng dậy nổi và tôi cũng không có quyền làm Carole và Milo thất vọng, họ vẫn không ngừng tạo niềm vui sống cho tôi. Để không phụ lòng yêu thương của họ, tôi giấu giếm nỗi buồn và những tổn thương của mình bằng cách niềm nở tham dự những bữa tối “casting” hai người bọn họ tổ chức vào tối thứ Sáu hằng tuần để tôi được gặp gỡ tâm hồn đồng cảm. Họ thề với nhau là sẽ tìm bằng được “viên ngọc trai quý hiếm”, vì vậy đã cố gắng huy động mọi mối quan hệ. Trong vòng vài tháng, nhờ những nỗ lực của họ, tôi được gặp cả tiểu đội những cô nàng độc thân ở California đã qua tuyển lựa kỹ càng - nào là giáo sư đại học, nào là biên kịch, giáo viên tiểu học, rồi bác sĩ tâm lý... - nhưng cuộc chơi này chẳng khiến tôi vui và cuộc chuyện trò giữa chúng tôi không bao giờ kéo dài quá bữa ăn.

o O o

- Nhân chứng phát biểu đi! Ai đó trong đám khách khứa yêu cầu.

Chúng tôi đang ở trong căn lều lớn màu trắng được dựng lên để đón tiếp khách mời. Chủ yếu là cảnh sát, lính cứu hỏa và nhân viên cứu thương là đồng nghiệp của Carole và họ tới cùng gia đình. Ngoài mẹ Milo, tôi gần như là người duy nhất đại diện cho bên nhà trai. Bầu không khí rất thoải mái, không hề gò bó bởi nghi lễ. Làn gió thổi tung mấy tấm rèm vải và mang tới mùi cỏ tươi cùng không khí của biển cả.

- Nhân chứng phát biểu đi! khách dự dám cưới cùng đồng thanh nhắc lại.

Họ bắt đầu dùng dao ăn gõ leng keng vào ly, buộc tôi phải đứng lên ứng tác một lời chúc mừng mà tôi không muốn chút nào: tình cảm tôi dành cho các bạn của mình không phải là thứ có thể diễn tả trước bốn mươi con người.

Tuy nhiên, tôi cũng cố gắng hòa vào cuộc vui. Tôi đứng dậy và mọi người im lặng chờ đợi.

Xin chào các vị,

Thật vinh dự cho tôi khi được chọn là nhân chứng cho đám cưới này, đám cưới của hai người bạn thân nhất của tôi và thành thực mà nói họ cũng chính là hai người bạn đích thực duy nhất của tôi.

Đầu tiên tôi quay sang phía Carole. Cô ấy thật rạng rỡ trong chiếc váy lồng khung, điểm xuyết những viên pha lê nhỏ.

Carole, chúng ta quen biết nhau từ khi còn nhỏ và như thế có thể nói là từ ngày mới sinh ra. Lúc nào tớ với cậu cũng gắn bó cùng nhau và tớ sẽ chẳng bao giờ hạnh phúc nếu biết rằng cậu không hạnh phúc.

Tôi mỉm cười với cô và cô nháy mắt đáp lại tôi. Rồi tôi quay sang Milo.

Milo, người anh em của tớ, chúng ta đã cùng nhau khám phá và chia sẻ mọi thứ: từ thời niên thiếu khốn khó tới thành công hão huyền trong sự nghiệp. Chúng ta đã cùng nhau mắc lỗi lầm và đã cùng nhau sửa sai. Chúng ta đã cùng nhau đánh mất tất cả và cùng nhau tìm lại tất cả. Và tớ hy vọng rằng chúng ta sẽ cùng nhau đi tiếp con đường của mình.

Milo khẽ gật đầu ra hiệu. Tôi thấy mắt cậu ta lấp lánh và cậu ta đang xúc động.

Đúng ra thì ăn nói văn vẻ là nghề của tớ nhưng những lời văn vẻ không đủ sức diễn tả niềm hạnh phúc của tớ khi được thấy các cậu gắn bó với nhau ngày hôm nay.

Hơn một năm nay, cả hai cậu đã cho tớ thấy tớ có thể tin tưởng các cậu tới mức độ nào, kể cả trong những hoàn cảnh hiểm nghèo nhất. Các cậu đã chứng minh cho tớ thấy rằng câu ngạn ngữ tình bạn nhân đôi niềm vui và sẻ nửa nỗi buồn không phải là một câu sáo rỗng.

Từ sâu thẳm trái tim mình, tớ cảm ơn các cậu và tớ hứa sẽ luôn ở đây khi các cậu cần tới tớ để giúp các cậu gìn giữ hạnh phúc suốt cuộc đời này.

Rồi tôi nâng ly trước tất cả thực khách:

Xin chúc các vị một ngày tốt lành và xin nâng ly chúc mừng cô dâu chú rể.

- Chúc mừng cô dâu chú rể! khách khứa đồng thanh hô.

Tôi thấy Carole đưa tay lau nước mắt trong lúc Milo tiến lại gần ôm lấy tôi.

- Có chuyện này tớ muốn nói với cậu, cậu ta khẽ thì thầm vào tai tôi.

o O o

Chúng tôi tìm được một chỗ yên tĩnh trong khu biệt thự: một bến tàu được dựng bên bờ hồ nơi bầy thiên nga đang bơi lội. Bên trong căn nhà nhỏ vươn ra phía đầu hồi là một bộ sưu tập thuyền bằng gỗ đánh véc ni, chỗ này mang vẻ gì đó vĩnh cửu đặc trưng kiểu của bang New England.

- Cậu muốn nói chuyện gì, Milo?

Bạn tôi nới lỏng cà vạt ra. Cậu ta cố tỏ ra bình thản nhưng trên gương mặt vẫn lộ vẻ bối rối, lo lắng.

- Tớ không muốn tiếp tục sống trong dối trá nữa, Tom ạ. Tớ biết lẽ ra nên nói với cậu sớm hơn, nhưng...

Cậu ta ngừng lại giữa chừng để gãi gãi lông mày.

- Có chuyện gì thế? tôi tò mò hỏi. Đừng nói với tớ là cậu lại thua chứng khoán nhé!

- Không, là Billie...

- Billie làm sao?

- Cô ấy... cô ấy tồn tại. Thực ra, không thực sự thế, nhưng...

Tôi không hiểu cậu ta đang định nói gì.

- Cậu say rồi!

Cậu ta hít vào thật sâu để lấy lại bình tĩnh rồi ngồi xuống bàn thợ mộc.

- Phải kể lại ngọn ngành mọi chuyện. Cậu còn nhớ cách đây một năm cậu thế nào không? Cậu đã thực sự trượt dài. Cậu làm toàn những thứ ngu ngốc: vượt tốc độ, ma túy, rắc rối với pháp luật. Cậu không viết nữa, cậu chìm đắm trong tình trạng suy sụp chỉ muốn hủy hoại bản thân, không gì có thể đưa cậu thoát ra, các biện pháp điều trị không thể, thuốc không thể, cả sự giúp đỡ của bọn tớ cũng không.

Tôi ngồi xuống bên cạnh cậu ta, đột nhiên thấy lo lắng.

- Rồi một sáng, cậu ta tiếp tục, tớ nhận được cuộc gọi của nhà xuất bản báo về một lỗi in hỏng khi in tập hai của Bộ ba tiểu thuyết. Họ đã gửi cho tớ một bản qua đường bưu điện và tớ phát hiện ra rằng cuốn sách đột ngột đứt đoạn ngay giữa một câu: “cô hét lên rồi ngã”. Cả ngày hôm đó, câu văn ấy cứ luẩn quẩn trong đầu tớ và tớ vẫn nghĩ đến nó khi tới cuộc hẹn vào buổi chiều tại xưởng phim của hãng Columbia. Các nhà sản xuất đang tiến hành tuyển diễn viên cho bộ phim chuyển thể từ tiểu thuyết của cậu, và hôm ấy, đoàn phim đang thử các vai phụ. Tớ quanh quẩn một lúc trên sân khấu nơi họ cho diễn thử để tìm diễn viên vào vai Billie. Chính lúc đó tớ đã gặp cô ấy...

- Cô nào?

- Cô ấy tên là Lilly. Đó là một cô gái trông khá đáng thương, cứ khệ nệ vác sách đi đi lại lại trong buổi thử vai. Cô ấy có nước da nhợt nhạt, đôi mắt chuốt mascara và dáng vẻ mệt mỏi như các nhân vật nữ của Cassavetes. Tớ thấy cô ấy đóng thử rất tuyệt nhưng trợ lý đạo diễn lại gần như chẳng cho cô ấy chút hy vọng nào. Gã đó thật chẳng có mắt nhìn người trong khi cô ấy chính “là” Billie của cậu. Vậy là tớ mời cô ấy đi uống chút gì đó rồi cô ấy đã kể chuyện đời mình cho tớ.

Milo dừng lại nghỉ vì không thể tiếp tục nổi, cậu ta rình chờ phản ứng của tôi, thận trọng lựa lời nói, nhưng tôi đã chán ngấy cái thói vòng vo của cậu ta.

- Mẹ kiếp, cậu tiếp đi!

- Vừa đi làm bồi bàn, thỉnh thoảng bí mật làm người mẫu, Lilly vẫn tìm cách để trở thành diễn viên hài kịch. Cô ấy đã chụp hình cho vài tờ tạp chí, đóng phim quảng cáo thấp cấp và kể cả đóng phim ngắn nhưng không phải là Kate Moss. Dù vẫn còn trẻ nhưng cô ấy lại cảm thấy sự nghiệp của mình sắp kết thúc. Tớ thấy cô ấy thật đáng thương và dường như đang lạc lối trong môi trường khắc nghiệt của nghề người mẫu, nơi các cô gái săn đuổi lẫn nhau, nơi cô nào chưa tỏa sáng được trước hai mươi lăm tuổi thì coi như không có tương lai...

Một cơn rét run chạy dọc sống lưng tôi, lên tới tận gáy. Tôi thấy máu đang đổ dồn về hai thái dương. Tôi không muốn cái sự thật mà cậu ta sắp tiết lộ với tôi.

- Cậu định nói với tớ gì vậy hả Milo? Cậu đã đề nghị gì với cô gái ấy?

- Tớ đề nghị với cô ấy 15 000 đô la, cuối cùng cậu ta thú nhận. Mười lăm nghìn đô la để vào vai Billie nhưng không phải trong phim. Mà là trong đời thực.