Cô Gái Trong Trang Sách

Chương 36: Lần cuối tôi thấy billie

Một tình yêu lớn, đó là khi hai giấc mơ gặp nhau và sát cánh bên nhau tới tận phút cuối cùng để vượt qua thực tế.

Romain GARY

Paris

23 tháng Mười hai

Tám giờ tối

Trước đêm Giáng sinh, khu chợ Noel nhộn nhịp hết mức. Khoác tay tôi, Billie để dòng người xô đẩy đi giữa những căn nhà gỗ nhà màu trắng được dựng lên ở khoảng giữa quảng trường Concorde và vòng xuyến Champs-Élysées. Mô hình bánh xe lớn, những dây đèn trang trí, những tác phẩm điêu khắc trên băng, rồi làn hơi bốc lên từ những cốc rượu nóng và món bánh mì tẩm gia vị nướng, tất cả như mang lại cho đại lộ chút phép màu thần tiên.

- Anh quyết định tặng em một đôi giày à? em hỏi khi chúng tôi đi qua dãy cửa hàng sang trọng trên đại lộ Montaigne.

- Không, anh dẫn em tới rạp hát.

- Chúng ta sẽ xem kịch à?

- Không, mình ăn tối!

Khi đến trước mặt tiền bằng cẩm thạch trắng của nhà hát trên đại lộ Champs-Élysées, chúng tôi vào thang máy để lên nhà hàng nằm trên tầng cao nhất.

Trong cảnh bài trí sang trọng phối hợp giữa gỗ, kính và đá hoa cương, căn phòng được sơn màu phấn trắng làm tôn lên hàng cột màu mận chín.

- Các vị muốn uống chút gì đó không? quản lý nhà hàng hỏi sau khi đưa chúng tôi vào một trong những căn phòng nhỏ phủ lụa, rất riêng tư.

Tôi gọi hai ly sâm banh rồi lấy từ trong túi áo ra một chiếc hộp nhỏ mạ bạc.

- Em hãy giữ lấy nhé, tôi nói rồi chìa cho em.

- Một món đồ trang sức à?

- Không đâu, em đừng tưởng tượng quá lên...

- A, một chiếc USB! em phát hiện ra khi mở hộp. Anh đã viết xong cuốn tiểu thuyết!

Tôi gật đầu, đúng lúc ấy họ mang món khai vị tới.

- Em cũng có thứ này cho anh! em nói giọng đầy bí hiểm, rồi lấy từ trong túi xách tay ra một chiếc điện thoại. Trước khi chạm cốc, em muốn trả lại anh cái này.

- Nhưng đây là điện thoại của anh mà!

- Vâng, sáng hôm ấy em đã xoáy của anh, em thú nhận mà chẳng hề ngại ngùng. Anh cũng biết là em thích lục lọi mà...

Tôi càu nhàu rồi lấy lại điện thoại của mình trong khi em trưng ra một nụ cười mãn nguyện:

- Em đã tự cho phép mình đọc mấy tin nhắn của anh. Em thấy là mọi chuyện với Aurore đã ổn rồi!

Dù cho em không hoàn toàn sai nhưng tôi vẫn lắc đầu ra dấu chối. Mấy tuần vừa qua, Aurore hay nhắn tin cho tôi hơn và lời lẽ cũng tình cảm hơn. Nàng viết rằng nàng nhớ tôi, xin tôi tha thứ cho một vài lỗi lầm của mình và trong vài dòng nàng có nhắc đến một “cơ hội thứ hai” mà có lẽ cặp đôi chúng tôi đáng được hưởng.

- Cô ấy lại yêu rồi! Em đã nói với anh rồi mà, em cũng sẽ hoàn thành cam kết của mình trong hợp đồng! Billie khẳng định rồi rút từ trong túi áo ra mẩu giấy ăn nhàu nhĩ lấy ở trạm nghỉ ven đường.

- Đúng lúc lắm, tôi nói rồi buồn rầu nhớ lại cái ngày chúng tôi đã ký thỏa thuận ấy.

- Phải, em đã tát anh một cái ra trò, không biết anh có còn nhớ không?

- Vậy tối nay là lúc kết thúc cuộc phiêu lưu phải không?

Em nhìn tôi vẻ như muốn giỡn:

- Đúng vậy! Cả hai bên đã hoàn thành nhiệm vụ: anh viết xong cuốn sách còn em thì giành lại cho anh người phụ nữ anh yêu.

- Chính em mới là người anh yêu.

- Xin anh đừng làm mọi chuyện phức tạp lên, em nói trong khi người quản lý nhà hàng mang đồ ăn tới.

Tôi quay mặt giấu đi nỗi buồn của mình và ánh mắt tôi trốn chạy qua ô cửa kính cao đến chóng mặt nhìn xuống thành phố, từ chỗ này có thể thấy được các nóc nhà của Paris đẹp đến nao lòng. Tôi để người phục vụ đi khỏi rồi mới hỏi:

- Cụ thể thì bây giờ mọi chuyện sẽ thế nào đây?

- Chúng ta đã nói chuyện này nhiều lần rồi, Tom. Anh gửi bản thảo cho biên tập viên của nhà xuất bản, ngay khi anh ta đọc thì thế giới tưởng tượng mà anh miêu tả trong truyện sẽ hình thành trong tâm trí anh ta. Và chỗ của em là ở trong thế giới đó.

- Chỗ của em là ở đây, bên anh!

- Không, không thể thế được! Em không thể vừa sống trong thế giới thực vừa sống trong thế giới ảo. Em không thể sống ở đây được! Em đã suýt chạm tới cái chết và giờ em vẫn còn sống đã là một điều kỳ diệu rồi.

- Nhưng giờ em ổn rồi mà.

- Em chỉ tạm thời ổn thôi và anh biết rõ điều ấy. Nếu ở lại, em sẽ lại ốm và lần này thì em sẽ không qua khỏi đâu.

Tôi bối rối trước thái độ cam chịu của em.

- Em nói giống như thể... như thể em rất vui khi rời khỏi anh vậy!

- Không, em không vui chút nào nhưng ngay từ đầu chúng ta đều biết rằng chuyện của chúng ta không thể kéo dài mãi được. Chúng ta biết rằng chúng ta chẳng có tương lai và rằng chúng ta chẳng thể cùng nhau gây dựng nên bất cứ điều gì.

- Nhưng giữa chúng ta đã có nhiều chuyện xảy ra!

- Dĩ nhiên: những tuần vừa qua chúng ta đã trải qua một quãng thời gian kỳ diệu nhưng dù sao cũng không thể dung hòa được hai hiện thực mà mỗi chúng ta tồn tại trong đó. Anh sống trong thế giới thực, còn em, em chỉ là một nhân vật tưởng tượng.

- Được lắm, tôi nói rồi đứng dậy, nhưng ít nhất em cũng nên tỏ ra buồn bã một chút chứ.

Tôi ném khăn ăn xuống ghế, quẳng toàn bộ số tiền mình còn lại lên bàn rồi rời khỏi nhà hàng.

o O o

Cái lạnh cắt da cắt thịt đang làm thành phố chững lại khiến tôi lạnh thấu xương. Tôi dựng cổ áo khoác lên và đi ngược lên đại lộ cho tới tận khách sạn Plaza, nơi có ba chiếc taxi đang đợi khách.

Billie chạy đuổi theo tôi và nắm chạy lấy cánh tay tôi:

- Anh không có quyền bỏ em lại như thế! Anh không có quyền phá hỏng tất cả những gì chúng ta đã cùng trải qua!

Em rét run lên cầm cập. Những giọt nước mắt lăn dài trên má em, hơi khói thoát ra từ miệng em.

- Anh thì biết gì cơ chứ? em hét lên. Anh tưởng em không đau đớn trước viễn cảnh phải mất anh sao? Không đâu anh chàng tội nghiệp ạ, anh không biết em yêu anh tới mức nào đâu!

Em đứng đối diện tôi, bực tức trước những lời trách móc của tôi.

- Anh muốn em nói với anh rằng: cả đời mình em chưa bao giờ thấy yêu người đàn ông nào như thế này. Em thậm chí còn chẳng biết rằng người ta có thể có được thứ tình cảm thế này với một ai đó! Em không biết rằng niềm đam mê có thể song hành cùng lòng cảm phục, óc hài hước và tình cảm trìu mến! Anh là người duy nhất bảo cho em biết đọc sách. Là người duy nhất thực sự lắng nghe khi em nói và là người duy nhất mà em không thấy mình ngu ngốc trong mắt người ấy. Người duy nhất thấy lời lẽ em nói cũng quyến rũ như đôi chân em. Người duy nhất thấy trong em một điều gì đó khác chứ không chỉ là một cô gái để lên giường cùng... Nhưng anh quá ngu ngốc nên chẳng nhận ra.

Tôi ôm em vào lòng. Tôi cũng vậy, tôi đang tức giận: giận thói ích kỷ của mình và giận cái rào cản không thể vượt qua nổi này, rào cản ngăn cách thế giới thực và thế giới tưởng tượng, không cho chúng tôi được hưởng câu chuyện tình yêu mà chúng tôi xứng đáng.

o O o

Lần cuối cùng, chúng tôi trở về “nhà mình”, về căn hộ nhỏ gần quảng trường Furstemberg, nơi khởi đầu cho chuyện tình của chúng tôi.

Lần cuối cùng, tôi đốt lò sưởi để chỉ cho em thấy là tôi đã nắm vững bài học em dạy: đầu tiên là giấy vò nhàu, rồi những cành củi nhỏ, cuối cùng mới là khúc củi lớn xếp thành hình cái lều.

Lần cuối cùng, chúng tôi cùng nhau uống thứ rượu lê đốt cháy họng nhưng ngon tuyệt vời.

Lần cuối cùng, Léo Ferré hát cho chúng tôi nghe rằng “cùng với thời gian, mọi thứ sẽ trôi đi”.

o O o

Lửa bắt đầu đượm và phản chiếu những tia sáng nhiều màu lên tường. Chúng tôi ngủ trên tràng kỷ. Billie gối đầu lên bụng tôi còn tôi vuốt tóc em.

- Anh phải hứa với em một điều, em lên tiếng, quay người lại phía tôi.

- Bất cứ điều gì em muốn.

- Hứa với em là không được rơi vào cái hố đen trước đây anh đã từng trượt xuống nữa và không bao giờ lạm dụng thuốc để mụ người đi nữa.

Tôi xúc động trước lời van nài thật tâm của em, nhưng không chắc mình có thể làm được khi chỉ còn lại một mình.

- Anh lại vững vàng trên đường đời rồi, Tom. Anh đã bắt đầu viết lại và yêu lại. Anh có những người bạn bên cạnh. Hãy sống hạnh phúc cùng Aurore, sinh con cùng cô ấy. Đừng để...

- Anh cóc cần Aurore! tôi ngắt lời em.

Em đứng dậy tiếp tục:

- Lẽ ra em phải được sống mười kiếp, em không có đủ thời gian để cảm ơn anh vì những gì anh đã làm cho em. Em thực sự không biết rồi chuyện gì sẽ xảy ra với mình, rồi mình sẽ ghé xuống đâu nhưng có một điều chắc chắn là dù ở đâu em vẫn sẽ tiếp tục yêu anh.

Em tiến về phía bàn làm việc và tìm trong ngăn kéo cuốn sách đã được đóng lại mà Milo mang tới cho tôi.

- Em làm gì thế?

Trong lúc đứng dậy đi tới chỗ em, tôi bỗng cảm thấy choáng váng không chịu nổi. Đầu tôi nặng trịch và một cơn buồn ngủ khôn cưỡng đổ ập xuống tôi.

Chuyện gì xảy ra với mình thế này?

Tôi loạng choạng bước vài bước. Billie đã mở cuốn tiểu thuyết ra và tôi e rằng em sẽ đọc lại câu văn ấy ở trang 266, câu văn đột ngột dừng lại ở đoạn: “cô hét lên rồi ngã”.

Mắt tôi nhắm lại, tôi thấy mình chẳng còn chút sức lực nào và tôi chợt hiểu ra:

Rượu! Billie chỉ khẽ nhấp môi trong khi tôi...

- Em... em đã cho thứ gì vào chai rượu?

Không tìm cách phủ nhận, em lấy từ túi áo ra một ống thuốc ngủ hẳn em đã chôm ở bệnh viện.

- Tại sao?

- Để anh để em đi.

Cơ cổ tôi cứng đờ và tôi thấy buồn nôn kinh khủng. Tôi chống lại cảm giác đờ đẫn bằng cách cố không để mình khuỵu ngã nhưng mọi thứ xung quanh tôi bắt đầu tách đôi ra.

Hình ảnh sắc nét cuối cùng mà tôi thấy là cảnh Billie dùng que cời lò cời than trong lò sưởi rồi nhanh tay ném cuốn tiểu thuyết vào ngọn lửa. Em đã đến bằng chính cuốn sách đó và em sẽ ra đi bằng chính nó.

Không thể ngăn em lại được, tôi khuỵu gối xuống và lại càng nhìn không rõ. Billie mở màn hình máy tính của tôi rồi tôi đoán rằng - vì tôi không nhìn thấy rõ - em sẽ cắm chiếc USB mạ bạc vào...

Trong khi mọi thứ xung quanh chao đảo, tôi nghe thấy tiếng bíp báo có thư điện tử được gửi đi. Sau đó lúc tôi ngã vật xuống sàn nhà, xỉu đi thì một giọng nói khẽ thì thầm vào tai tôi “em yêu anh” rồi nó tan đi khi tôi chìm vào giấc ngủ.

o O o

Manhattan

Đại lộ Madison

Cùng lúc ấy, tại New York, đã hơn bốn giờ chiều khi Rebecca Tyler, giám đốc văn học của nhà xuất bản Doubleday nhấc ống nghe lên trả lời điện thoại của cô trợ lý.

- Chúng ta vừa nhận được bản thảo tập cuối của Tom Boyd! Janice thông báo.

- Chẳng sớm sủa cho lắm! Rebecca thốt lên. Chúng ta chờ hàng tháng trời rồi.

- Tôi in ra nhé?

- Được, càng nhanh càng tốt.

Rebecca cũng yêu cầu hủy hai cuộc hẹn sau đó. Tập cuối trong Bộ ba Thiên thần là ưu tiên số một của nhà xuất bản và bà nóng lòng muốn xem nó thế nào.

Bà bắt đầu đọc lúc chưa đến năm giờ chiều và tiếp tục cho tới tận khuya.

Không hỏi cấp trên lấy một lời, Janice cũng tự in cho mình một bản. Cô rời văn phòng lúc sáu giờ và lên tàu điện ngầm trở về căn hộ nhỏ tại Williamsburg, lòng tự nhủ mình điên rồi mới dám liều như vậy. Nhưng cô rất nóng lòng được đọc cái kết của bộ ba tiểu thuyết mà cô không thể nào cưỡng nổi.

Vậy là thế giới tưởng tượng Tom miêu tả bắt đầu thành hình trong tâm trí hai đọc giả đầu tiên ấy.

Thế giới mà từ giờ Billie sẽ sống.

o O o

Paris

24 tháng Mười hai

9 giờ

Khi tỉnh dậy vào sáng hôm sau, tôi thấy buồn nôn và có vị đất trong miệng. Căn hộ trống trơn và lạnh lẽo. Trong lò sưởi, chỉ còn sót lại đám tro tàn màu xám.

Bên ngoài, bầu trời xám xịt và mưa đang quất vào cửa kính.

Billie bước ra khỏi cuộc đời tôi cũng đột ngột như khi em xuất hiện, giống một viên đạn găm vào tim tôi, khiến tôi một lần nữa lại cô đơn và khốn khổ.