Cô gái thành Rome

Chương Chín (tt)

Anh khinh bỉ đến phẫn nộ hất bàn tay ngoan ngoãn của tôi khỏi người anh. Tôi gục đầu vào lòng bàn tay và nức nở, đau xót thổn thức khóc, dồn nén bao nỗi tuyệt vọng của mình trong tiếng khóc này. Tôi những muốn khóc mãi khóc hoài, vì sợ rằng có giây phút nước mắt khô cạn, còn tôi, trong lòng trống trải và ngây độn, lại phải đối mặt với những vấn đề nan giải như thế này - những vấn đề đã gợi nên bao nỗi thất vọng như vậy. Dù muốn hay không cái giây phút ấy đã đến, tôi lấy mép khăn trải giường lau gương mặt ướt đẫm nước mắt, rồi nằm im không động đậy, mắt mở trừng trừng nhìn vào bóng tối. Bỗng anh hỏi giọng âu yếm và tha thiết:

- Ta thử xem bây giờ anh nên làm gì?

Tôi vội quay người kề chặt anh rồi nói, môi gần kề môi anh:

- Thôi đừng nghĩ tới chuyện đó nữa... đừng tham gia công việc đó nữa... chuyện gì đã qua cho qua luôn... đấy, anh nên làm vậy.

- Sau đó?

- Sau đó anh cố học đi, lấy bằng, rồi quay về thành phố nơi anh ở... em biết rằng sẽ không được gặp anh nữa, nhưng biết anh hạnh phúc... anh làm việc và rồi sẽ lấy một cô gái địa phương xứng đáng với anh và thực sự yêu anh... Anh cần gì đến chính trị? Anh đâu sinh ra để làm chính trị, anh đã hành động không đúng khi tham gia cái công việc ấy... đấy là một sai lầm, nhưng bất kỳ ai mà chẳng có khi sai... một ngày nào đó chắc chính bản thân anh cũng thấy ngạc nhiên là mình đã hoạt động chính trị... còn em, anh Mino ạ, em rất, rất yêu anh, bất kỳ một người đàn bà nào ở cương vị em đều chẳng muốn chia tay với anh... nhưng nếu cần, anh cứ việc đi đi, dù ngày mai cũng được... nếu cần, em sẵn lòng không bao giờ gặp lại anh nữa... mong sao anh hạnh phúc.

- Nhưng anh - Anh nói giọng trầm và buồn bã - anh không bao giờ hạnh phúc nữa... anh là một kẻ tố giác.

- Không đúng - Tôi nói - anh đâu phải là một kẻ tố giác... dù nếu vậy thì dẫu sao anh sẽ hạnh phúc... có những kẻ thực sự phạm trọng tội, thế mà họ vẫn hạnh phúc đấy... mặt khác, ví dụ như em đây này... khi người ta bảo: cô gái đứng đường, có trời mới biết được người ta còn nghĩ gì nữa... em cũng như mọi người phụ nữ khác... thậm chí còn thường thấy hạnh phúc... chẳng hạn như thời gian gần đây - Tôi đau khổ nói tiếp - em hạnh phúc biết bao.

- Em đã hạnh phúc à?

- Vâng, rất hạnh phúc, nhưng em không thể nào kéo dài mãi được, và thật thế... - Tôi lại muốn òa khóc, nhưng kìm nén được, rồi nói thêm: - Anh cứ tưởng mình là một con người khác, không giống với bản thân trong thực tế... chính vì thế mới xảy ra như vậy... Bây giờ anh hãy là mình đi... và anh sẽ thấy mọi chuyện đâu vào đấy... xét cho cùng, anh đau khổ về chuyện đã xảy ra vì anh thấy ngượng và lo sợ dư luận của những người khác, dư luận của bạn bè mình... anh không gặp họ nữa, làm quen với những người khác, thế gian này rộng biết bao... nếu họ không yêu mến anh tới mức hiểu rõ hành vi của anh trong cái giây phút yếu đuối ấy, thì anh ở lại với em, hiểu rõ anh và sẽ không lên án anh... Thật ra mà nói - Tôi thốt lên một cách tin tưởng - nếu anh có hành động xấu xa gấp ngàn lần đi nữa, thì đối với em anh vẫn là Mino của em! Anh im lặng, tôi nói tiếp: - Em nghèo khổ, vô học, đúng như vậy, nhưng về một số vấn đề em còn hiểu rõ hơn cả bạn bè anh, thậm chí hơn cả anh... em cũng đã từng trải qua những giây phút như anh phải trải qua lúc này... sau lần gặp nhau đầu tiên khi anh không muốn đụng tới em, em tâm niệm rằng anh khinh bỉ em... và em bỗng chẳng thiết sống nữa... em thấy mình bất hạnh làm sao... em muốn mình trở thành một con người khác, nhưng đồng thời hiểu rõ là không thể được mà mình là sao thì mãi mãi như vậy... vết ô nhục đã đốt cháy em, em thấy nhục nhã và hoàn toàn tuyệt vọng... em tê dại và đờ người ra như bị cột trói... đôi lúc em nghĩ chết quách đi cho rảnh... sau đó, một hôm em đã cùng mẹ đi dạo và tình cờ rẽ vào nhà thờ, em cầu nguyện và nhận thấy rằng xét cho cùng, em chẳng có gì phải ngượng cả nếu em vẫn là vậy vì đó cũng là do tại ý Trời, em không nên nguyền rủa số phận mình, ngược lại phải ngoan ngoãn và hy vọng, chấp nhận nó, nếu anh khinh rẻ em thì anh có lỗi chứ đâu phải em... tóm lại, em đã suy đi tính lại khá kỹ, cuối cùng khi nỗi tuyệt vọng của em tiêu tan, em vui vẻ và thanh thản.

Anh thốt lên tiếng cười lạnh như băng giá:

- Thật ra, anh không phải cam chịu với điều mình đã làm, và không bao giờ quay trở lại đề tài này nữa... mình có sao đành cam chịu vậy chứ đừng nổi loạn... đúng, có thể những điều tương tự đã diễn ra trong nhà thờ... nhưng ngoài nhà thờ...

- Thì anh đi nhà thờ đi - Tôi đề nghị và cố bấu vào niềm hy vọng mới này.

- Không, anh không tới đó đâu... anh không tin vào Chúa, mới lại nhà thờ buồn chết đi được... thế nhưng chuyện trò quỷ quái gì thế này?

Anh lại cười, rồi bỗng ngừng bặt và vừa túm lấy vai tôi vừa gào thét:

- Với lại em có hiểu anh đã làm gì không? Em hiểu rõ không? Em hiểu rõ chứ?

Anh lắc tôi mạnh làm tôi nghẹt thở, và xô tôi ra, bật dậy khỏi giường rồi mặc quần áo trong bóng tối.

- Đừng bật đèn - Anh bảo, giọng dọa nạt - cần phải có thời gian để anh lại có thể nhìn thẳng vào mắt mọi người... bây giờ còn quá sớm đấy... bật đèn thì liệu hồn.

Tôi sợ đến mức không dám thở mạnh nữa, mãi sau mới dám cất tiếng hỏi:

- Anh đi đấy à?

- Ừ... nhưng anh sẽ quay lại - Anh bảo và lại bật cười - đừng sợ, anh sẽ quay lại... anh thậm chí thấy vui ở bên em... anh sẽ chuyển tới ở với em.

- Tới đây, đến chỗ em ấy à?

- Ừ, nhưng anh không có ý định gây trở ngại cho em... em cứ sống như trước đây... tuy vậy - Anh nói thêm - hai ta có thể sống bằng tiền nhà cho anh... chẳng là anh phải trả tiền phòng... nhưng sống ở nhà mình thì số tiền nhà gửi rất đủ cho hai ta.

Ý định của anh dọn đến ở chỗ hai mẹ con tôi làm tôi thấy sửng sốt hơn là vui mừng. Song tôi không dám hé răng nói gì cả. Anh lẳng lặng mặc áo quần trong bóng tối như bưng.

- Đêm nay anh sẽ quay lại - Mãi sau anh mới lên tiếng bảo vậy.

Tôi nghe rõ tiếng anh mở cửa, bước ra ngoài rồi đóng sập cửa lại. Còn lại một mình, tôi mở trừng mắt nhìn vào bóng tối.