Một hôm, đưa Hoàng Uyên đi ra hồ nước thủy mặc bằng bè, Việt Lâm hỏi cô:
– Em thấy cảnh vật ở đây thế nào so với Việt Nam.
– Ở đâu cũng có cảnh sắc riêng. Nơi nào em cũng thích.
– Anh lại muốn về Việt Nam đầu tư làm ăn, em nghĩ thế nào?
– Anh nghĩ thế nào cứ làm thế ấy, anh sẽ thành công ngay. Nhưng ba cỏ cả sản nghiệp cho anh ở đây, anh còn bôn ba chi cho mệt. Hay là anh muốn về Việt Nam cưới vợ phải không?
– Ừ... dù sao những cô gái Việt Nam rất chung thủy. Anh thích họ hơn.
– Sao anh biết họ chung thủy?
– Dì Tâm, em nữa... Anh phục dì lắm. Còn em và Ansaki thế nào rồi? Anh chàng người Nhật này rất ái mộ em.
– Sao anh biết?
– Nhìn là biết ngay. Anh mà.
Việt Lâm cười hồn nhiên làm rung rinh cả chỗ ngồi. Hoàng Uyên không ngờ ông anh mình lại tài đến thế, cô hỏi:
– Em có người bạn rất giỏi muốn làm mai cho anh, anh bằng lòng không?
– Nghe em nói, anh cũng náo nức trong lòng. Nhưng chưa thấy mặt làm sao hiểu người ta đối với mình thế nào. Khó nói lắm!
Giọng Hoàng Uyên vui tươi hắn:
– Anh muốn xem ảnh người ta, em cho anh xem. Này!
Hoàng Uyên bật nắp điện thoại ra. Cô bấm nhẹ trên màn hình hiện ra cô gái rất xinh như đang mỉm cười với anh. Việt Lâm mượn xem thử. Anh cười:
– Bạn em trông cũng được, biết người ta có thích anh không?
– Anh muốn nghe em hỏi ý kiến của bạn em ngay bây giờ chứ?
Việt Lâm nhịp nhịp chân, vẻ chăm chú:
– Một chầu tắm suối nước nóng. Hỏi đi!
– Anh chuẩn bị nghe nè!
Hoàng Uyên mở máy, cô gọi cho Hạ Mai:
– Alô. Hạ Mai phải không?
Tiếng Hạ Mai trong veo trong máy:
– Ôi! Hoàng Uyên! Cả mấy ngày qua ta nhớ mi muốn chết. Buồn quá không biết nói chuyện với ai? Ta đang rầu rĩ nhớ mi thì mi gọi về. Có chuyện gì không?
Hạ Mai giành nói mãi làm Hoàng Uyên phải im lặng. Thỉnh thoảng, cô mới trả lời:
– Đừng buồn nữa, có tin vui cho mi đây!
– Tin gì mà vui. Mình nghĩ bạn bè xa nhau còn khổ đau, nếu có người yêu mà xa cách chắc đau đớn lắm. Cầu trời, ta đừng gặp cảnh ấy chắc ta chết mất.
– Vậy sao! Ta muốn nói cho mi nghe chuyện bí mật nhớ giữ kỹ nghen!
– Chuyện gì vậy, quan trọng không? Hay là mi gặp rắc rối? Nói nhanh đi, ta nôn lắm!
Việt Lâm không nghe cuộc đối thoại, anh cười cười Hoàng Uyên nháy mắt ra hiệu anh có muốn nghe tiếng Hạ Mai, cô trao cho.
– Ta có một người anh trai sắp cưới vợ, nhưng đang tìm người. Tiêu Chuẩn đảm đang, hiền, xinh đẹp, biết tiếng Nhật, ta nhờ mi tuyển giùm được không?
Hạ Mai xìu như bong bóng xì hơi, cô lắc lắc đầu nói như gió thoảng:
– Mi giao cho ta... việc này e hơi khó.
– Bạn bè gì kỳ vậy, mượn một chút không xong, ta phải làm gì khi anh ấy nhờ chứ.
– Ừ ta cố gắng.
– Sao nói nhẹ quá vậy Hạ Mai? Mi tìm không được người, ta thế mi cho xem.
Nhớ nghe chưa?
Giọng Hạ Mai tươi hơn:
– Ép người quá đáng! Mi có phải là Hoàng Uyên trước đây không nhỉ? Mi thay đổi rồi phải không?
– Nè, có người xem mắt, xem mũi, xem tiếng, xem hình mi đấy. Ăn nói cho đàng hoàng, anh ấy đang ngồi cạnh tao. Liệu hồn, người ta mà chê... thì đừng bảo tao quên lời hứa trước kia nghe bạn.
– Hì hì... - Hạ Mai cười khì trong điện thoại - Mi ác hơn quỷ Sa tăng nha Hoàng Uyên.
– Chao ôi! Bà chị này! Em muốn làm mai bà chị cho ông anh quý hóa của em, Vậy mà bà chị còn mắng em là quỷ sa tăng oan vô cùng, oan mấy tầng trời xanh đó. Thôi, suy nghĩ cho kỹ rồi trả lời ta nhé. Good bye.
– Good bye mi?
Việt Lâm cầm chiếc điện thoại của Hoàng Uyên định nghe, nhưng cô đã cúp máy tự bao glờ. Giọng anh đầy tiếc rẻ:
– Sao em hứa cho anh nghe cô ấy nói lại cúp máy?
Hoàng Uyên lắc lư mái tóc buộc cao suôn thằng rũ xuống vai, cất giọng hồn nhiên:
– Em sợ anh và bạn em bị ''sốc'' nên phải có cú điện thoại làm mai trước, mong anh thông cảm và chờ đợi.
Hoàng Uyên! Hình như em đang chơi trò ú tim với bạn em. Em hù cô ấy chứ anh không sợ đâu.
– Anh không sợ em hả Việt Lâm? Xem Vừa nói, cô vừa làm như ma nhát con nít. Việt Lâm cốc nhẹ lên đầu cô. Hoàng Uyên giậm chân nũng nịu:
– Ư... em không chịu... tại sao anh không sợ em hả Việt Lâm?
– Anh sợ.... sợ, muốn chết nè! Anh xỉu vì “con ma” dễ thương cho em xem, chịu chưa?
Việt Lâm ngả người nằm dài trên thảm cỏ giả vờ nín thở. Hoàng Uyên tìm cọng cỏ gần đó ngoáy nhẹ vào mũi anh... tai anh. Việt Lâm cố nín thở. Ansaki đến tự bao giờ, anh nhìn hai anh em họ đùa vui rộn rã. Anh ngồi sát cạnh Hoàng Uyên. Cô mỉm cười rủ rê anh cùng chơi trò chơi của cô, Ansaki lắc đầu từ chối:
– Em nghịch quá Hoàng Uyên. Em không sợ anh Việt Lâm giận à?
Việt Lâm mở mắt ra, anh ngồi bật dậy, vuốt mũi, vuốt tai:
– Trả cô ấy cho anh đó Ansaki. Đùa với cô em nghịch phá, tôi mệt muốn chết luôn.
Hoàng Uyên vẫn chưa buông tha. Cô thích chọc vào tai anh, nhìn anh nheo một bên mắt thú vị lắm. Hoàng Uyên gọi Ansaki:
– Anh Ansaki! Anh xem, đây là người xấu nhất trần gian, bộ mặt thật đáng ghét... thấy chưa... Hì hì...
– Em phá anh đã chưa Hoàng Uyên. Mai mốt lấy chồng cho rời. Anh chiều em mệt quá.
Hoàng Uyên quăng cọng cỏ sang bên giận hờn mát:
– Ai biểu anh nói có em gái anh sẽ chiều hết mực, em muốn gì anh cũng làm em vui. Vậy mà mới có mấy ngày đã than trời rồi. Em nghỉ chơi với anh luôn cho biết. Đi Ansaki, mình đi chơi đi anh!
Ansaki kéo tay Hoàng Uyên ngồi xuống thảm cỏ, anh cất giọng nghiêm túc:
– Hoàng Uyên đừng đùa nữa. Việt Lâm thương em lắm. Anh ấy đã đưa em đi chơi nhiều nơi, đừng phá ảnh tội nghiệp.
Anh Ansaki bênh anh ấy, em không chịu đâu?
– Anh không bênh ai cả. Anh muốn rủ anh Việt Lâm và em đi lướt ván ở bãi biển Tokyo ngày kia nhé!
Hoàng Uyên vỗ tay tán thưởng. Với cô, du lịch, dạo chơi là niềm vui, niềm hạnh phúc hiện giờ... Hoàng Uyên muốn tận hưởng mọi thứ mà trước kia cô chưa dám mơ ước. Có lần cô mơ ước và bóp chết niềm mơ ước ấy vì cô nghèo khó quá. Hoàng Uyên chợt nhớ thói đỏng đảnh của Phi Phi, chợt nhớ Trọng Nam. Dù sao anh cũng là mối tình đầu tiên của cô hãy để nó trôi qua như một áng mây ngang trời. Hoàng Uyên đã làm theo lời Ansaki và cô sống dễ chịu hơn. Có phải cô và Trọng Nam không đến với nhau vì cô nghèo không. Tim cô chợt nhói đau. Trọng Nam hiểu gì về cô hiện nay... Nếu anh biết cô giàu có, chắc anh sẽ tiếc nuối vô cùng...
Một con người thực dụng. Hoàng Uyên cố quên con người ấy. Ansaki vẫn bên cô như một bạn đồng hành. Anh không nói gì với Hoàng Uyên, chỉ đến đưa cô đi chơi, thế thôi. Với Ansaki, Việt Lâm, cô xem họ như những người anh đáng kính, cô thích đùa với họ bất cứ lúc nào. Cô đã trở thành một tiểu thư xinh đẹp, cô Tấm từ trong quả thị chui ra hưởng hạnh phúc. Tiếc thay, hạnh phúc đó không do hoàng tử mang đến mà do người nhà cô mang đến. Ansaki chưa dám mở lời.
Tình yêu họ còn dừng ở bến đợi, Hoàng Uyên cứ mãi vui trong niềm hạnh phúc đang có. Có lúc cô chẳng để ý đến Ansaki, nhưng anh cũng không buồn.
Khó ai đoán được nỗi lòng anh, ngay cả Hoàng Uyên! Ansaki bao giờ cũng kín đáo vô cùng.
Ông Trọng Minh ngồi thả người trên ghế xa- lông nói với vợ:
– Chuyện Trọng Nam và Phi Phi, bà lo xong chưa?
Bà Trâm Anh nhướng đôi mày kẻ chì đậm lên nhìn ông Trọng Minh:
– Ông là bạn của ông Phụng, bạn thân tin tưởng lắm mà. Vậy mà bị ông ấy cho leo cây nhiều chuyện, ông không quan tâm đến, giờ lại hỏi tôi là thế nào?
– Bà nói lạ, tôi lo chuyện làm ăn, thị trường chứng khoán lúc trồi lúc sụt, bà cũng biết sao lại trách tôi.
Bà Trâm Anh nhấp ly trà nóng rồi đặt xuống bàn:
– Nói cho ông biết chứ trách làm gì? Cha nào con nấy! Trọng Nam cũng giống ông lăng nhăng nên nhà gái họ chê.
Ông Trọng Minh lườm bà:
– Sao bà lại nói như thế? Tôi lăng nhăng với ai, Trọng Nam mang về nhà cô nào. Tôi biết Phi Phi mà bà muốn chọn làm dâu là cô gái kiêu kỳ, tùy vào khả năng chinh phục của con trai bà. Không được, bà lại trách người khác. Con gái trên thế gian này hết rồi à?
– Không phải hết, nhưng chỗ Phi Phi là mỏ vàng, bỏ lỡ chỗ ấy, tôi thấy tiếc...
không chỗ nào xứng đáng hơn.
– Bà gọi Trọng Nam đến cho tôi bảo!
Bà Trâm Anh đưa mắt nhìn lên lầu:
– Sao ông không gọi lại bảo tôi? Nhà này, kẻ ăn người ở không còn ai để mà sai bảo cả.
Ông Trọng Minh lắc đầu thở dài:
– Tôi nghĩ cái tính tình khó chịu của bà, ai mà ở nổi, họ bỏ đi là phải. Gọi điện thoại cho nó được không?
Bà Trâm Anh đi lại nhấn phím điện thoại bàn:
– Trọng Nam xuống, ba mẹ bàn chuyện?
– Dạ!
Mấy phút sau, Trọng Nam đã có mặt ở phòng khách. Hiếm khi anh thấy cha và mẹ bàn chuyện với nhau. Có lẽ họ đang bàn chuyện cưới vợ cho anh.
– Chuyện của con và Phi Phi thế nào rồi?
Ông Trọng Minh hắng giọng mở lời trước. Trọng Nam đưa mắt nhìn cha, giọng không vui:
– Con đã nói với mẹ, Phi Phi không hợp với gia đình ta. Mẹ đâu có nghe ý kiến của con cứ đòi cưới cô ấy cho bằng được.
– Lý do nào không hợp? Có phải con có cô nào khác không?
Bị cha vặn vẹo, Trọng Nam hơi bực mình:
– Cô ta thách cưới rất nặng, cha có tiền đủ để làm sinh lễ không, chứ con thì không lo nổi đâu.
– Bao nhiêu mà không nối hở con? - Giọng bà Trâm Anh nhẹ nhàng hơn – Cha con là thầu khoán nổi tiếng mà lại không có đủ tiền làm cái đám cưới to cho mọi người nhà này nở mặt nở mày một chút sao.
Trọng Nam lắc đầu chán nản:
– Cô ta đòi sính lễ một chiếc xe đời mới bốn chỗ ngồi, một căn nhà riêng đẹp ở mặt tiền quận Nhất và vàng vòng cưới xin là hột xoàn, hồng ngọc để sánh với tiểu thư đài các. Cha có đủ tiền không?
– Hỏi mẹ con đó, bà ấy giàu lắm mà!
– Ông này! Người ta giàu thì đòi sính lễ cao, ông đủ khả năng đáp ứng chứng tỏ ông giàu có hơn, người ta nể mặt.
Ông Trọng Minh bực mình quát:
– Bà có im đi không! Với bà lúc nào cũng có tiền, vàng. Bà có biết hiện giờ tôi đang thua lỗ nặng khi tham gia mưa thị trường chứng khoán. Tài sản từ lâu tôi gom góp cầm cự, nếu giá cả giảm sụt tăng không đều đặn, chưa biết chừng nay mai tôi và bà đi ăn xin đó. Có thể, ngôi nhà này cũng không còn nữa huống hồ gì xe, vàng tiền mà đòi.
Bà Trâm Anh tái mặt:
– Ông vừa nói gì? Chúng ta sắp nghèo ư? Không! Không! Ông không thể thua lỗ được tương lai thằng Trọng Nam ai lo.
Ông Trọng Minh đứng lên:
– Tự nó lo cho nó đi! Tôi mệt mỏi lắm rồi. Chính bà đã làm cho mẹ con vú Năm ra đi. Con bé Hoàng Uyên rất dễ thương, tôi nghe mọi người nói lúc trước Trọng Nam có để ý đến. Chính bà coi thường mẹ con bà ấy. Bây giờ Hoàng Uyên và vú Năm đã sang Nhật rất giàu có, giàu gấp mấy lần ông Phụng và Phi Phi của bà nữa kìa. Ở đó, mẹ con bà cứ ân hận đi là vừa rồi. Tôi chán quá!
Nói xong, ông Trọng Minh khoác nhanh chiếc áo vest lên người vội vàng ra xe lao vút đi, để lại cho Trọng Nam và bà Trâm Anh nỗi ngỡ ngàng hết sức.
Trọng Nam buồn bã cũng bỏ đi lên lầu. Anh quyết tìm lại Hoàng Uyên mới được vì bây giờ cô ấy rất giàu có. Trở lực giữa hai người trước đây là do sự sang hèn, hiện nay trở lực ấy không còn nữa. Bà Trâm Anh không ngăn cản anh đi tìm Hoàng Uyên. Trọng Nam chợt thấy lòng bùng lên tia hy vọng mới. Anh nhấc điện thoại lên tìm Hạ Mai. Niềm hy vọng của anh cũng lớn dần theo.
Việt Lâm cùng Ansaki đưa Hoàng Uyên đến một bãi biển rất đẹp. Sóng bạc đầu tung bọt trắng xóa. Sóng vỗ vào bờ cát ào ào sủi bọt. Đó là chỗ lướt ván lý tưởng của bao chàng trai cô gái mê môn thể thao này.
Ansaki sắm cho Hoàng Uyên một đôi ván trượt. Nhưng cô chưa biết sử dụng, đành ngồi trên bờ xem các nghệ sĩ lướt ván biểu diễn trên sóng nước mênh mông.
Việt Lâm bảo Ansaki:
– Ansaki trổ tài cho em gái mình xem đi!
– Hoàng Uyên tập không? Chúng ta cùng ra biển nhé! - Ansaki kéo tay cô.
– Hai người cứ tập đi. Tôi lại chỗ kia lượn một chút nha. Giao cô em tôi cho anh đó.
Việt Lâm thấy hai người thân mật, anh tìm cách lảng xa cho họ tự nhiên.
Chờ cho con sóng vừa tới, Ansaki nắm tay Hoàng Uyên cùng lướt trên ngọn sóng. Hoàng Uyên chưa biết lượn thân người theo con sóng nên ngã soài trên mặt nước. Ansaki chụp tay cô bơi vào. Anh kiên trì tập cho cô nhiều lần. Hoàng Uyên thích chí reo lên:
– Sắp được rồi Ansaki. Vui quá!
– Lần này em lướt thử một mình xem.
– Ghê quá vậy, Ansaki!
– Kìa sóng tới, mau chuẩn bị Hoàng Uyên!
Ansaki bám chặt vào eo cô. Chờ ngọn sóng vừa nhô lên đổ ào đến, anh đẩy eo cô lướt nhẹ trên mặt nước. Chỉ vài giây lượn lờ, Hoàng Uyên té nhào xuống nước. Cô loi ngóp trong làn nước xanh sủi bọt. Ansaki ào xuống đưa cô lên.
Nước vào miệng chát ngầm, Hoàng Uyên vẫn thích thú vô cùng.
Gần đó, Việt Lâm đang say sưa lướt trên bao con sóng bạc. Sóng đưa anh lên, hạ xuống đều đặn. Hoàng Uyên mê tít, cô kéo tay Ansaki, hồn nhiên nói:
– Mình lại chỗ Việt Lâm đi anh!
Ansaki cười:
– Chỗ ấy sâu lắm, dành cho dân lướt ván chuyên nghiệp. Chúng ta lướt ở đây ít nguy hiểm hơn. Hay là mình tập tiếp đi Hoàng Uyên!
Hoàng Uyên cười giòn tan trong nắng. Tiếng cô hòa trong gió trong trẻo làm xao xuyến lòng Ansaki. Mấy lần cô và anh gần gũi nhau, tay trong tay thật tuyệt vời. Ansaki muốn giữ mãi giây phút thần tiên bên cô. Anh chỉ đám lén nhìn cô khi cô lướt trên sóng, anh đứng trén bãi hồi hộp chờ đợi.
Cả hai lại xuống nước, Ansaki bảo cô chuẩn bị cả hai định cùng lướt. Họ chờ đợi con sóng đổ đều hơn. Tay trong tay ấm áp, Hoàng Uyên bấm nhẹ tay anh mỉm cười. Anh đáp lại nụ cười tuyệt đẹp của cô bằng cái nhìn chan chứa yêu thương. Hoàng Uyên hồn nhiên phớt lờ. Chợt có bàn tay rắn chắc nắm mạnh vai của hai người đẩy ra kèm theo lời nói to khó chịu:
– Anh kia! Tại sao anh dám nắm tay người yêu tôi hả?
Cả hai giật mình quay lại, Hoàng Uyên trố mắt ngạc nhiên:
– Là anh đó hả Trọng Nam?
– Cô tưởng là ai nữa? Cô có nhiều người yêu nên không nhớ hết chứ gì? May mà cô còn nhớ tên tôi.
Ansaki cùng Hoàng Uyên đứng im nhìn Trọng Nam. Hoàng Uyên lặng im nghe lòng tê tái Trọng Nam nổi nóng khi thấy Ansaki vẫn còn đứng im chưa rời khỏi Hoàng Uyên:
– Tôi nhắc lại cho anh biết Hoàng Uyên là người yêu của tôi. Tại sao anh lại ru rê cô ta sang tận đây với anh chứ?
Hoàng Uyên thấy Trọng Nam to tiếng với Ansaki, cô khó chịu:
– Anh Trọng Nam! Anh nên lịch sự một chút đi. Ansaki có lỗi gì trong chuyện này. Anh ấy vô tội!
– Thế cô bảo tôi có tội à? Anh biết em giận hờn anh vô cớ là vì có người thứ ba xen vào. Người ấy chính anh ta, em đừng chối nữa.
Ansaki lịch thiệp nhẹ nhàng hơn:
– Anh Trọng Nam! Chắc anh hiểu lầm rồi. Tôi và Hoàng Uyên trước kia là bạn. Cô ấy bị anh xua đuổi đau khổ, tuyệt vọng... Sao lúc ấy anh không thông cảm cho cô ấy, thương yêu cô ấy để cho Hoàng Uyên phải vất vả, bôn ba. May mà cô ấy gặp cha mình, cô ấy sang đây vì cha, vì gia đình đoàn tụ, tôi nào có rủ rê ai đâu. Anh nhìn lại mình xem đã làm gì cho Hoàng Uyên rời xa anh. Anh đã có vợ sắp đính hôn rồi kia mà. Anh nên buông tha cho cô ấy thì hơn.
Trọng Nam nhìn Ansaki uất ức, anh rít giọng:
– Không mượn anh dạy đời tôi. Anh là thằng cơ hội lợi dụng lúc Hoàng Uyên hiểu lầm tôi, anh nhảy vào. Thật ra, anh khốn nạn hơn tôi nhiều, Ansaki ạ.
Bị xúc phạm nặng nề, Ansaki nén giận từ tốn:
– Anh đã hiểu lầm Hoàng Uyên. Anh sống ích kỷ. Lần ấy, tôi đã đlện thoại cho anh tìm đến Hoàng Uyên hỏi rõ nguyên nhân. Nếu tôi có ý gì sao tôi lại làm như thế chứ. Để được những gì cho anh và Hoàng Uyên hạnh phúc, tôi đều gắng làm hết mình. Mong anh hiểu cho.
Trọng Nam cười khinh mạn:
– Thật lãng mạn quá, tình tứ quá? Hèn gì mà Hoàng Uyên không cảm động cho được. Anh làm như vậy để cô ấy thấy anh rất cao thượng dám xông vào lo chuyện người khác và cô ấy thấy tôi rất tầm thường, ích kỷ, thậm chí xấu xa.
Đúng là anh ác độc và tồi tệ hơn tôi nghĩ nhiều. Anh cút khỏi đây đi Ansaki!
Nghe Trọng Nam cứ xúc phạm Ansaki, Hoàng Uyên cảm thấy anh ta quá đáng, liền lên tiếng:
– Trọng Nam! Thật ra giữa tôi và anh chẳng có gì? Yêu ai là quyền của tôi, anh không được xúc phạm anh ấy. Người đi khỏi nơi này là anh đó.
Trọng Nam giận xanh mặt, anh kéo tay Hoàng Uyên thật mạnh làm cô ngã dúi vào người anh:
– Cô ăn mặc thế này phơi bày trước mắt hắn, cô không xấu hổ sao. Còn tôi, năm lần bảy lượt mời em làm mẫu để vẽ, em chối từ. Em ác vội tôi lắm Hoàng Uyên. Mau trở về với anh, anh không thể sống thiếu em, Hoàng Uyên!
– Hay quá! Vở kịch này sắp kết thúc, khá thật!
Hoàng Uyên vội đẩy Trọng Nam ra. Cô nói to:
– Tôi không hề yêu anh. Anh lầm rồi Trọng Nam. Vợ của anh là Phi Phi kìa.
Phi Phi xuất hiện từ nãy giờ lên tiếng làm mọi người đều quay lại nhìn cô:
– Đó, anh nghe chưa? Đẹp mặt thật. Từ Việt Nam sang đây đánh ghen, không ngờ người ta có yêu anh đâu. Anh đã làm chuyện hoài công vô ích. Bây giờ anh sáng mắt chưa, anh nghe rõ chưa?
Trọng Nam đang nổi nóng vì Ansaki và Hoàng Uyên chưa rời nhau, giờ Phi Phi lại xuất hiện mắng mỏ anh trước mặt họ. Quá bẽ mặt, Trọng Nam không cần suy nghĩ gì cả, anh nhảy tới tát một cái đánh “bốp” vào mặt Phi Phi như trời giáng:
– Tại sao cô lại đi theo tôi làm gì? Ai mượn cô chõ miệng vào chuyện riêng của tôi chứ.
Phi Phi đỏ bừng mặt, vừa xấu hổ vừa tức giận, cô nghẹn ngào:
– Anh... anh dám... đánh tôi hả?
– Hừ!.... Các ngườì chết hết đi!
Hoàng Uyê n và Ansaki quá đỗi ngạc nhiên trước sự việc vừa xảy ra trước mắt. Ansaki muốn để cho ba người họ giải quyết, anh quay lưng bỏ đi. Việt Lâm thấy có chuyện, liền chạy đến xem.
Không hiểu sao, Hoàng Uyên mạnh dạn chạy tới khoác tay Ansaki âu yếm bước đi trước mặt Trọng Nam và Phi Phi:
– Ansaki chờ em với. Em yêu anh!
Ansaki âu yếm ôm cô trong vòng tay. Lát sau, Hoàng Uyên buông Ansaki ra mà nghe mắc cỡ không thể tưởng tượng được. Ansaki thấy lòng xôn xao khó tả.
Hoàng Uyên chạy nhanh lên bãi cát ngồi xuống chờ đợi Ansaki và Việt Lâm.
Cả hai đang trò chuyện điều gì tâm đắc lắm. Hoàng Uyên tìm cái que, cô vẽ những vòng tròn trên cát thật nhiều như cô tìm kiếm điều gì. Trước mắt hai người ấy bây giờ, Hoàng Uyên thấy rún lạ. Hình như họ đang nói đến cô thì phải.
Hoàng Uyên đưa mắt về phía bãi biển tìm, bóng Trọng Nam và Phi Phi đã xạ. dần. Mỗi người đi một hướng rời xa... Cô bất giác mỉm cười gượng, một giọt lệ buồn vương đọng trên mi khi trông về bóng đáng lầm lũi của người xưa đang xa mãi về cuối chân trời...
Ansaki và Việt Lâm đều là hội viên của Hội Mỹ thuật ở Nhật Bản. Việt Lâm tham gia triển lãm tranh hàng năm được tổ chức ở Tokyo khá long trọng.
Việt Lâm đề nghị với Hoàng Uyên:
– Em vẽ tranh khá lắm. Hãy cố gắng vẽ vài bức nữa, anh sẽ gởi dự thi cho.
Hoàng Uyên hơi ngần ngại:
– Anh và Ansaki là bậc thầy, em vẽ không lại đâu.
– Sao em chẳng tự tin chút nào vậy, Hoàng Uyên. Chính Ansaki giới thiệu em là cây cọ tài hoa ở Việt Nam mà.
– Ansaki nói với anh thế à? Cái anh này nhiều chuyện.
Việt Lâm cốc nhẹ đầu cô một cái:
– Hai người xem ra đằm thắm hạnh phúc lắm, tiến tới hôn nhân cho rồi.
Hoàng Uyên e thẹn:
– Ai nói với anh, em và Ansaki...
– Hừ! Cô định bịt mắt tôi bằng vải thưa đấy à? Nào là ''Ansaki; em yêu anh'' ôm lấy tay anh chàng cứng ngắt, còn chối nữa không cô bé?
– Anh Việt Lâm kỳ ghê? Em không nói chuyện với anh nữa!
Việt Lâm vẽ nhanh những nét cọ cuối cùng rồi bỏ cọ xuống hộp viết:
– Anh sẽ đề nghị Ansaki cưới em ngay. Anh nói chuyện này cho ba biết, ba mừng lầm.
Hoàng Uyên giật mình kéo tay Việt Lâm:
– Ơ! Em xin anh khoan nói với ba. Việc này, em và Ansaki chưa thống nhất.
Em chỉ mới nói với anh ấy mấy tiếng trong hoàn cảnh bắt buộc vì Trọng Nam làm phiền em. Em chưa nghe Ansaki nói với em lời nào. Anh liệu như thế có gọi là tình yêu chưa, Việt Lâm.
Việt Lâm cười khề khà đắc ý:
– Ôi! Tưởng em là sư phụ của anh về chuyện tình yêu. Nào ngờ, bây giờ lại nhờ anh tư vấn tình cảm cho. Nè, cần gì cứ hỏi!
Hoàng Uyên rụt cổ, cô cũng bắt chước Việt Lâm vẽ cảnh hồ Thủy Lâm cạnh khu biệt thự.
– Anh không được tranh cảnh của em nha!
– Úi chu choa! Em vẽ sau anh mà, ngang như cua vậy, cô tiểu thư?
Hoàng Uyên né sang bên, cô chấm những chấm hồng liên tục lên bức tranh.
Cả rừng hoa anh đào hiện ra lung linh bên hồ nước xanh biếc dìu dịu mây trời đọng im đáy nước. Việt Lâm tấm tắc khen ngợi:
– Chà! Tuyệt vời! Quả là Ansaki giới thiệu với anh một hội viên đa tài hà.
– Đừng nịnh, mũi em sắp vỡ ra bây giờ. Việt Lâm muốn nói gì cứ nói thẳng đi, em không muốn mắc nợ.
– Nợ gì? Ai nợ gì em đâu.
– Thì anh làm mai cho em đó. Em vẽ trả công cho anh. Hạ Mai mới nhắn em kìa.
– Thôi, đừng có đánh trống lảng cô nương ạ Ansaki với anh là bạn thân.
Chuyện gì của em, anh ấy đều tâm sự với anh cả. Ansaki nói về em rất nhiều.
Hoàng Uyên ngước nhìn rừng hoa anh đào bừng nở dưới trời xuân. Xa xa, ngọn núi Phú Sĩ in sắc trắng phủ kín đỉnh núi, một bức tranh sống động sừng sững trong không gian tuyệt đẹp. Cô muốn thu tất cả vào tác phẩm của mình.
Hoàng Uyên vừa điểm mấy nét xanh vào bức vẽ, vừa nói:
– Ansaki nói xấu em, phải không?
– Ai lại nói xấu người yêu của mình.
– Ai là người yêu của ảnh chứ?
– Em chứ ai?
– Ansaki bảo thế à? Chính miệng anh ấy nói hay anh bịa ra?
– Ansaki thú nhận với anh. Anh ta muốn làm rể của ba.
Anh đừng đùa nữa Việt Lâm! Em chưa nghe Ansaki tâm sự điều gì. Anh ấy kín đáo quá em không hiểu rõ nỗi lòng của anh ấy.
– Chuyện nhỏ! Anh sẽ tìm hiểu thay em. Anh muốn biết một điều duy nhất là em có yêu anh ta không? Anh muốn em gái mình hạnh phúc.
Hoàng Uyên thẹn thùng:
– Anh hỏi kỳ... anh tự biết còn hỏi...
– Tự biết lòng em? Ôi, khó lắm! Miệng bảo không mà lòng vương vấn; rất muốn tìm mà chân chẳng cho đi. ''Con gái nói có là không; con gái nói không là có'', phiền lắm em à. Vì vậy, anh muốn hỏi em cho chắc.
– Anh phiền phức quá đó, Việt Lâm. Em đã bảo Ansaki chưa nói gì với em mà.
Việt Lâm im lặng rút lui khi thấy Ansaki xuất hiện. Nãy giờ anh đứng yên nghe hai anh em họ nói chuyện. Việt Lâm nháy mắt ra hiệu cho Ansaki trả lời thay anh. Ansaki đứng cạnh Hoàng Uyên mà cô không hề hay biết.
– Anh Việt Lâm! Theo anh, Ansaki là người như thế nào?
– Anh ấy là người ít nói, trầm lắng, nhưng yêu một người tha thiết. Trái tim anh đã gởi trọn cho cô ấy rồi, em ạ.
– Ơ! Anh Ansaki... Anh đến từ bao giờ làm em hết hồn. Anh và Việt Lâm phá em hoài.
– Anh Việt Lâm giúp anh hiểu rõ em hơn. Em có yêu anh không Hoàng Uyên?
Ansaki ít thổ lộ tình cảm nhưng lần này anh hỏi thẳng làm Hoàng Uyên bối rối:
– Không lẽ... anh không hiểu em sao Ansaki. Nếu chưa hiểu rõ thì không nên nói tiếng yêu, anh ạ.
– Không... không... ý anh không phải thế! Anh muốn biết nếu em có thật lòng với anh thì em chờ đợi anh, được chứ Hoàng Uyên?
– Sao lại chờ hở anh?
Hoàng Uyên ngạc nhiên. Cô nhận ra vẻ mặt đắn đo của Ansaki liền hỏi.
Ansaki kéo tay cô ngồi cạnh mình bên hồ Thủy Lâm. Bóng hai người in xuống dòng nước lung linh, huyền ảo. Ansaki choàng nhẹ tay qua chiếc eo thon của Hoàng Uyên. Cô ngồi im nghe tim đập rộn rã, bồi hồi trong lồng ngực. Giọng Ansaki đều đều:
– Anh là con một trong gia đình. Anh vẫn còn đi học, đang học chưa có tiền bạc lo cho bản thân và gia đình. Nếu cưới vợ 1úc này, anh khó nói với cha mẹ quá, em à. Anh còn ăn bám gia đình. Cha mẹ buôn bán mặt hàng áo Kimono ở một chợ nhỏ trong thị trấn, thu nhập cũng khá. Anh vì sĩ diện, em chờ anh được không?
Hoàng Uyên chớp làn mi cong vút, thẹn thùng ngả đầu vào vai anh:
– Em chỉ biết mình yêu nhau là đủ rồi, anh ạ. Còn chuyện hôn nhân từ từ tính chẳng muộn, em còn nhỏ.
– Nhưng anh Việt Lâm giục anh mãi, anh khó nghĩ quá. Nếu không cưới em, anh ấy bảo anh không thật lòng. Còn cưới ngay lúc này, anh không thể. Anh mong em giúp anh.
– Giúp cái gì Ansaki? Ba tôi vừa về. Ông ấy mời anh vào nhà bàn chuyện kìa?
Ansaki vội đứng lên, kéo tay Hoàng Uyên theo. Việt Lâm ngăn cô lại:
– Em đừng vào đó, ba bàn chuyện với Ansaki... Có em, Ansaki khó nói.
– Em giúp anh ấy!
Hoàng Uyên chạy vụt vào ngõ sau vào nhà. Cô nép bên cánh cửa cạnh phòng khách.
Việt Lâm và Ansaki đã vào đến phòng khách. Ông Việt Tân ngồi chờ sẵn.
– Dạ, cháu chào bác ạ!
Ansaki lễ phép. Ông Việt Tân ngắm kỹ anh từ đầu đến chân rồi cười bảo:
– Cháu là Ansaki phải không? Bác nghe Việt Lâm nói cháu là bạn thân của nó, là bạn và cháu có cảm tình với Hoàng Uyên của bác đúng không?
Việt Lâm chìa tay mời Ansaki ngồi xuống cạnh anh, anh niềm nở giúp cho Ansaki bớt run:
– Ba ơi! Ba hỏi từ từ, bạn con khớp đấy? Ansaki ít nói nhưng cậu ấy đối với Hoàng Uyên tốt lắm.
Ông Việt Tân ra hiệu cho Việt Lâm im lặng. Ông hỏi Ansaki:
– Bác thấy cháu và Hoàng Uyên yêu nhau thật lòng. Hai đứa chẳng phải vừa ngồi bên bờ hồ tâm tình là gì. Bác không ngăn cản tình yêu của hai đứa. Bác rất vui vì Hoàng Uyên đã tìm được một tình yêu đích thực. Cháu hứa bảo vệ và đem lại hạnh phúc cho con gái bác không Ansaki?
Ansaki mân mê tách trà trong tay, anh đáp lễ phép:
– Thưa bác, cháu có tình cảm với Hoàng Uyên. Từ lâu, cháu muốn cô ấy hạnh phúc vì cháu rất yêu cô ấy. Nhưng hiện nay cháu và Hoàng Uyên đều còn đang đi học dở dang. Chúng cháu muốn có sự nghiệp trước, bác ạ. Việt Lâm ngạc nhiên:
– Cậu đừng đổi ý nha! Hôm nay mình đưa cậu gặp ba mình là muốn đề nghị ba hợp tác cho cả hai đó. Cậu nghĩ thế nào?
Ansaki chau mày suy nghĩ. Anh tỏ thật lòng mình với ông Việt Tân:
– Bác ơi! Cháu hứa sẽ yêu, thương cô ấy suốt đời, lo cho cô ấy sung sướng nhưng...
Việt Lâm cướp lời anh:
– Nhưng nhị gì nữa. Mau về sắm sứa lễ vật, chúng tôi xem ngày hai bên gặp mặt, chúng ta sẽ tổ chức lễ cưới linh đình nghe ba.
Ansaki sợ sệt lo lắng ra mặt, anh ngần ngại rụt rè nói:
– Bác ạ! Cháu còn đi học. Vả lại, gia đình cháu chưa hay biết chuyện này, xin bác hãy thư thả để cháu thưa lại với cha mẹ cháu trước đã. Việc này tự cháu, cháu không dám quyết định.
Ông Việt Tân cau mày vẻ không bằng lòng:
– Cháu định từ chối ý tốt của ta và Việt Lâm ư?
– Dạ cháu không dám. Cháu chỉ xin bác thư thả một thời gian cháu hoàn thành việc học và tìm công việc ổn định, lúc đó cháu mới có thể tạo dựng cho Hoàng Uyên cuộc sống hạnh phúc, một thiên đường cho riêng mình bác ạ.
– Nhưng bác muốn có cháu ẵm bồng ngay. Bác nghĩ Hoàng Uyên và cháu làm được chuyện đó. Bác muốn gả Hoàng Uyên ngay, cháu không bằng lòng cũng không được.
Ansaki bối rối nói liều:
– Sao bác không cưới vợ cho Việt Lâm, anh ấy sẽ mang lại cho bác một đàn cháu vui vẻ.
Ông Việt Tân lắc đầu:
– Việt Lâm chưa tìm được cô gái hợp ý. Bác bảo nó cưới vợ, nó cứ lần lựa mãi. Con cái chẳng nghe lời cha mẹ, thiệt là...
Việt Lâm cười cười cho qua chuyện:
– Thì bây giờ ba sắp có cháu rồi, còn đòi gì nữa. Hoàng Uyên sắp lấy chồng, ba chẳng vui sao?
Ông Việt Tân nghe Việt Lâm nói liền dứt khoát quyết định:
– Ansaki! Bác lặp lại lần nữa, nhất định bác phải gả chồng cho Hoàng Uyên ngay. Cháu mau về thưa với ba mẹ cháu đi. Bác và bác gái không chờ được dâu, ai cũng già cả rồi. Bác mong cháu không phụ lòng bác nha Ansaki. Thôi, mau nói cho Hoàng Uyên biết chuyện này càng sớm càng tốt.
– Nhưng gia đình cháu không giàu có như gia đình bác. Cháu ngại.
– Cậu yêu Hoàng Uyên lúc cô ấy cơ hàn. Bây giờ cô ấy giàu có, ba tôi không để cậu lo lắng việc tài chính nhiều, cậu cứ tiến hành càng sớm càng tốt. Cậu định từ chối lời ba tôi đề nghị sao? Hay là tôi tìm Trọng Nam gả em gái tôi cho cậu ta cho xong.
– Việt Lâm! Anh không giúp tôi lại còn nói theo ba anh khiến tôi khó xử quá.
Việt Lậm kéo tay Ansaki đi ra ngoài:
– Tôi rất yêu thương Hoàng Uyên, nên tôi muốn em gái tôi sống hạnh phúc với người bạn thân của mình. Đáng lẽ cám ơn tôi, cậu lại phàn nàn. Tôi chán các người quá!
– Anh hại tôi thì có! Tôi và Hoàng Uyên vừa ký kết giao hẹn với nhau hai năm nữa, bây giờ bị ép... thế này, tôi biết làm thế nào?
Đứng ở cửa nghe cha và Việt Lâm bàn với Ansaki như thế, Hoàng Uyên nghe hai má nóng bừng lên vì thẹn. Cô đâu biết Ansaki vừa lo vừa mừng... Anh bước đi mà lòng dạ rối bời như một mớ bòng bong biết gỡ sao ra.