Bị o bế trong một không gian hẹp như vậy, không khí đều không thể lưu thông, khắp nơi đều là hơi thở của anh, mùi thuốc lá kèm theo mùi Bạc Hà nhàn nhạt, hơi thở đầy mâu thuẫn đó, thật giống với bản thân của anh.
Lúc dịu dàng có thể nâng niu người khác ở lòng bàn tay, khi tàn khốc lại không chút do dự thẳng tay ném xuống địa ngục.
Thấy Tô Lưu Cảnh run run bài xích mình, Hình Hạo Xuyên nhíu mày, nâng cằm của cô lên để cho cô ngẩng đầu lên nhìn mình, rồi trầm giọng nói: "Trả lời vấn đề của tôi!".
"Tôi, tôi tới đưa thϊế͙p͙ mời, hiện tại đã đưa xong, tôi phải đi rồi!". Tô Lưu Cảnh tránh né bàn tay của anh, sau đó cuống quít trả lời, xoay người muốn lập tức rời khỏi đó.
Lại bị Hình Hạo Xuyên túm tay lại, chau chau mày ý vị không rõ nói: "Thiệp mời? Nếu như mà tôi nói tôi sẽ không đi thì sao đây?"
Tô Lưu Cảnh kinh ngạc nhìn anh.
Hình Hạo Xuyên quan sát vẻ mặt của cô, nhàn nhạt hừ một tiếng, sau đó buông cô ra đi thẳng về phía thang máy: "Muốn tôi đến tham dự, trước tiên nên đi theo tôi đã".
Tô Lưu Cảnh ngẩn ra, ngơ ngác nhìn người đang đứng ở trong thang máy, chờ cô chủ động đưa tới cửa, tựa hồ vẫn không nghĩ ra lời này của anh là có ý gì?
Anh lạnh lùng liếc nhìn cô, ngay sau đó ấn con số của tầng trên cùng, không mang theo bất cứ tia cảm tình nào mà nói: "Cô có ba giây để suy tính!".
Anh đang uy hϊế͙p͙ cô sao? Nếu như không theo, anh sẽ cự tuyệt tham gia? Tô Lưu Cảnh gắt gao nắm chặt bàn tay, người đàn ông này quá ghê gớm, thế nhưng lại lấy chuyện này ra để uy hϊế͙p͙ cô!
Nhưng, cô còn có khác biện pháp sao?
Tô Lưu Cảnh dùng sức cắn môi dưới, sau đó gian nan nghĩ ngợi, cuối cùng trong nháy mắt cửa thang máy sắp đóng lại liền lắc mình đi vào.
Cửa thang máy rốt cuộc đóng lại, trong không gian thu hẹp bế tắc chỉ có hai người bọn họ, ngay cả tiếng hít thở thôi cũng có thể nghe thấy rõ ràng, quãng đường này vô cùng ngắn, chưa tới mười mấy giây, nhưng xem ra Tô Lưu Cảnh lại không cách nào chịu đựng được.
Mỗi một giây, đều dài gấp trăm lần, trong không khí tràn ngập đáng sợ, tựa hồ có cái gì đó đang vận sức chờ phát động, tầm mắt nóng rực trên đỉnh đầu của người đàn ông kia vẫn dán thật chặt vào trên người cô, khiến cho toàn thân không tránh khỏi cứng ngắc.
Đến tột cùng, anh muốn làm gì?
Không phải đã có Tiếu Như Nghê rồi sao? Tại sao còn không buông tha cho cô?
Thang máy rốt cuộc cũng kêu "Ding dong" hai tiếng, phá vỡ bầu không khí an tĩnh đáng sợ này, Hình Hạo Xuyên chợt kéo tay của cô, sải bước đi ra khỏi đó.
Tay bị anh túm chặt, Tô Lưu Cảnh không có cách nào phản kháng liền bị cường thế kéo vào.
Cánh cửa phòng làm việc màu đen bị kéo ra rồi lại bị dùng sức đúng lại, động tác liên tiếp chưa mất đến nửa phút, Tô Lưu Cảnh chỉ cảm thấy sau lưng hung hăng đau xót, liền bị đè ở trên ván cửa, Hình Hạo Xuyên mạnh mẽ áp xuống.
Tô Lưu Cảnh bị đau hét lên một tiếng: "Anh muốn làm gì?".
Nhưng hiện tại Hình Hạo Xuyên tựa hồ không muốn trả lời câu hỏi này, cánh môi mỏng hung hăng cắn lên trên môi của cô, dùng sức trằn trọc. . . . . .